Ngày Yên Nghỉ

Chương 82



Edit + Beta: V

Bước qua con đường duy nhất dẫn đến nhà gỗ nhỏ, khác với bên ngoài, thoạt nhìn nơi đây trông hệt như một ngôi chợ náo nhiệt. Khắp nơi đều treo cờ chữ “Dược”, xe thì chờ cực nhiều, có lớn có nhỏ nhưng đa số màu sắc lại giống nhau, đều phủ một lớp xanh vàng, trên mỗi chiếc còn có một dấu hiệu đặc thù nữa.

Vinh Quý lập tức nghĩ đến xe taxi đậu chờ khách bên ngoài trạm tàu điện ngầm!

Cậu đoán đúng rồi: Khi người nhà bệnh nhân mang bệnh nhân qua chỗ kiểm duyệt thì lập tức có xe dừng trước mặt bọn họ. Sau khi hai bên cò kè mặc cả một phen thì bệnh nhân được đưa lên xe, bác tài vỗ vào chuông báo trên nóc xe khiến nó chuyển sang màu đỏ lập lòe, còn kèm theo tiếng vang nữa. Vậy nên suốt cả chặng đường, những người đi lại và các gánh hàng rong đều ào ào né tránh.

Cái đó… không phải xe cấp cứu ư?

Vinh Quý: = 口 =

Cũng, cũng phải… nếu hình dung thành phố Cicero như một bệnh viện, xếp hàng đi vào tương đương với “đăng ký”, đi taxi là “ngồi xe cấp cứu” thì thật sự… rất hợp lý!

Đáng tiếc bọn họ đã có Đại Hoàng, nhìn thấy hai người có xe nên chẳng ai định đến mời chào cả.

Tiểu Mai điều khiển Đại Hoàng theo sau những “xe cấp cứu” khác.

Nhìn Đại Hoàng thành công len lỏi vào đội ngũ xe cấp cứu một cách vô cùng tự nhiên, Vinh Quý chợt nghĩ: Nói chớ, màu sắc của Đại Hoàng nhà bọn họ… thật sự rất giống mấy chiếc taxi được sơn màu đó…

“Sau này Tiểu Mai làm cho Đại Hoàng một cái nón đỏ nha, giống mấy xe đằng trước á, vừa có thể sáng đèn vừa có thể kêu nữa.” Vinh Quý quay sang nói với Tiểu Mai.

Tiểu Mai chần chờ rồi gật đầu, không phản đối.

Vinh Quý nghĩ: Nếu bọn họ phải tìm thuốc ở thành phố Cicero trong một khoảng thời gian dài, thì chắc cậu có thể hành nghề tài xế một lần nữa, thậm chí không cần sơn lại cho Đại Hoàng.

Đồng thời, cậu cũng thầm cảm khái: Nhìn đi, cậu lựa cho Đại Hoàng màu sắc thực dụng quá thể ~

Nghĩ bụng, cậu bèn sờ cửa sổ xe của Đại Hoàng.

Đại Hoàng: “…”

Theo sau những chiếc taxi cấp cứu phía trước, Vinh Quý đi qua cổng thành phố đầy náo nhiệt, dần dần chạy thẳng đến trung tâm thành phố.

Hầu như mỗi hộ ở đây đều trồng thảo dược, có lẽ vì vậy nên nơi này đều là nhà gỗ nhỏ, cao nhất cũng không vượt quá ba tầng. Vách tường và nóc nhà cũng được tận dụng triệt để, trên đó trồng đầy các loại thực vật có thể sinh trưởng. Ngoại trừ con đường trải nhựa xám mà bọn họ đang chạy thì toàn bộ thành thị được bao trùm bởi một mảng xanh lục!

Có thể nói, Cicero là thành phố tràn đầy sức sống nhất mà Vinh Quý gặp qua.

Cậu nhịn không được hạ cửa xe xuống, nhìn bàn tay kim loại của mình mới đây đã phủ một lớp hơi nước mỏng, Vinh Quý muốn hít sâu một hơi nhưng đáng tiếc lại thất bại…

Đúng là Tiểu Mai đã chế tạo lỗ mũi cho cơ thể của hai người, nhưng đây chỉ là thiết bị phân tích thành phần không khí, mỗi lần chỉ có thể hấp thụ một chút không khí để phân tích. Hít sâu gì đó… thôi đừng nghĩ…

Không khí hít vào nhanh chóng được phân tích thành một chuỗi số liệu.

Thật ra, Vinh Quý chẳng hiểu gì hết, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

“Nhất định không khí nơi đây rất dễ chịu.” Vinh Quý bỗng quay sang nói với Tiểu Mai.

Tiểu Mai hơi nghiêng đầu, theo tầm mắt của cậu nhìn ra ngoài cửa xe.

Sau khi nhẹ nhàng hít một hơi, anh cũng phân tích không khí bên ngoài một chút: Ngoại trừ độ ẩm cao ra thì anh không cảm thấy không khí nơi đây có gì đặc biệt.

Thậm chí, nó còn có nhiều tạp chất nữa.

“?” Tiểu Mai nhìn Vinh Quý một cách khó hiểu.

“Cậu xem, bên ngoài có nhiều thực vật lắm đó! Mỗi loại thực vật đều có mùi hương đặc trưng của mình, nhất định không khí ở đây tràn ngập mùi cỏ cây. Hơn nữa, cậu nhìn nè…” Vinh Quý đưa tay cho Tiểu Mai coi.

Bàn tay người máy nhỏ rất tinh xảo, bởi vì không hoạt động thường xuyên nên chưa bị mài mòn nhiều, nhìn qua rất hoàn hảo.

Vinh Quý hơi cong tay lại, dần dần, những bọt nước bám vào tay cậu trước đó lăn xuống lòng bàn tay, không lâu sau, trên tay cậu đã tụ lại thành một quả bọt nước mũm mĩm.

“Độ ẩm trong không khí nhiều cực! Không khí chỗ này tốt cho da lắm đấy ~” Vinh Quý cười hì hì.

Tiểu Mai: “…”

Rũ bọt nước ra ngoài xe, Vinh Quý tiếp tục bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Khác với thành phố Eni bất phân ngày đêm, khác với thành phố Yedham với ngày và đêm nhân tạo, thành phố Cicero mang đến cho người ta cảm giác “tối tăm”.

Đèn trong thành phố không nhiều lắm, nhưng vẫn có.

Ánh đèn ấy chủ yếu phát ra từ những tấm bảng hiệu bên ngoài mấy ngôi nhà nhỏ. Gần như nhà ở hai bên đường đều trưng một bảng hiệu hình hộp chữ nhật sáng đèn, trên đó không viết tên cửa hàng mà chỉ viết một chữ “Dược” lớn, bên cạnh viết vài dòng chữ nhỏ như “viên trắng da”, “thuốc nở ngực”, “thuốc dạ dày”… Vậy đấy, có rất nhiều loại.

Mấy tấm bảng hiệu thấp thoáng giữa mớ thảo dược xanh lục chính là nguồn sáng chủ yếu của toàn bộ thành phố, chúng không quá rực rỡ, bởi quá lóa mắt không thích hợp làm bảng hiệu; nhưng cũng không quá ảm đạm, bởi suy cho cùng bảng hiệu đó nhằm thu hút sự chú ý của người khác mà.

Có cao có thấp, hoặc lớn hoặc nhỏ, những bảng hiệu đó chiếu sáng mọi ngóc ngách của Cicero.

Mấy chiếc xe cấp cứu cho thuê vừa rồi lần lượt tiến vào phố lớn ngõ nhỏ, sau đó dừng lại trước một cửa hàng nào đó.

Chờ khi lực chú ý của Vinh Quý quay về bên trong xe, lúc này cậu mới phát hiện không có chiếc xe nào ở trước mặt họ cả, Đại Hoàng chạy bon bon trên đường phố Cicero.

Tiêu rồi, cậu lo ngắm nhìn cảnh vật mà quên nhìn xem mấy bảng hiệu ven đường có chỗ nào viết “dịch dinh dưỡng cao cấp” không rồi.

Vinh Quý hối lỗi nhìn Tiểu Mai.

“Có tổng cộng chín bảng hiệu cửa hàng ven đường viết có bán dịch dinh dưỡng, nhưng dịch dinh dưỡng cường lực thì chẳng có nhà nào cả.” Cũng may Tiểu Mai rất đáng tin cậy, chẳng những nhớ kỹ có tổng cộng bao nhiêu cửa hàng bán dịch dinh dưỡng, mà còn đánh dấu vị trí của nó trên bản đồ, đồng thời còn ghi chú cửa hàng đó ở phố nào nữa.

Cậu thầm cảm khái Tiểu Mai đáng tin cậy, cơ mà nghe anh trả lời xong, Vinh Quý lại ngẩn người: Không có hở?



Cũng phải, nếu mua được dễ dàng như vậy thì sẽ không hiếm lạ ~

Nghĩ bụng, cậu bèn hỏi: “Vậy xung quanh có chỗ nào bán thức uống hoặc chỗ ăn cơm không?”

Dựa theo kinh nghiệm mà Viện trưởng nói với bọn họ, nếu chỉ hỏi đường một cách bình thường thì không ai muốn trả lời cả, nhưng nếu ghé mua một thứ gì đó thì câu trả lời của chủ tiệm tương đối đáng tin.

Đương nhiên, kinh nghiệm trên không thích hợp với Vinh Quý, hết cách rồi, ai bảo cậu lớn lên đẹp quá làm chi ~ cười thì rạng rỡ, đó giờ cậu hỏi đường chưa từng bị ai từ chối hết, lại thường xuyên có bà cụ tám mươi tuổi chống gậy nhiệt tình đề nghị dẫn cậu đến tận nơi nữa, dù mất tận 40 phút.

Tiếc là…

Giờ cậu không còn nhan, sắc, tuyệt, trần như trước nữa, chỉ có thể dùng phương pháp hỏi đường đại chúng nhất thôi.

Nghĩ vậy, vẻ mặt Vinh Quý vừa rối rắm vừa hãnh diện.

Tên nhóc này lại nghĩ cái gì nữa rồi – Tiểu Mai lặng thinh nhìn vẻ mặt đa sắc thái của Vinh Quý, một lúc sau mới mở miệng: “Không có, tất cả cửa hàng hai bên đường đều là tiệm thuốc.”

Vinh Quý: 囧 – Ngành công nghiệp này phát triển dữ quá à!

Hay là chọn đại một cửa hàng nào đó hỏi thử xem?

Cậu thầm nghĩ trong lòng, sau đó hướng mắt sang bên đường…

“Viên nở ngực”



Tấm bảng hiệu bên tay trái của cậu viết qua loa hàng chữ to này.

Vinh Quý câm nín.

Khoan hẵng bàn đến chuyện bây giờ cơ thể cậu là người máy không sử dụng được, dù cho tương lai cậu có thể đổi về cơ thể ban đầu của mình cũng không dùng được!

Đổi thành viên tăng cơ ngực còn may ra ~

“Tụi mình đến mấy cửa hàng bán dịch dinh dưỡng bình thường phía trước xem thử.” Tiểu Mai chợt nói.

Được đó! Dù sao mỗi ngày bọn họ đều dùng dịch dinh dưỡng, đến mua cũng được ~

Đỡ phải tốn tiền đi mua đồ ăn thức uống!



Tuy thích chưng diện, nhưng Vinh Quý không phải là cậu bé lãng phí ~

Tiếp theo, bọn họ lái xe đến cửa hàng bán dịch dinh dưỡng bình thường gần nhất, bởi vì trước đó Tiểu Mai đã lưu lại tọa độ nên bọn họ không tốn quá nhiều thời gian, mà chạy thẳng đến đó luôn.

Đỗ Đại Hoàng ở ven đường, hai người máy nhỏ quấn kỹ áo choàng rồi bước xuống xe.

Trước khi vào cửa hàng, Vinh Quý còn cẩn thận vuốt phẳng mấy nếp gấp trên áo choàng giúp Tiểu Mai, sau khi bảo đảm anh thoạt nhìn vừa thần bí vừa nghiêm nghị thì cậu mới theo sau anh tiến vào cửa hàng,

Lúc đẩy cửa ra, Vinh Quý chợt phát hiện không phải cửa hàng ở đây không có tên, mà tên của nó được khắc trên cửa lớn. Họ sử dụng một loại chữ cổ xưa, tựa như cành hoa và dây leo, nhìn vào không giống chữ viết mà giống như hoa văn trang trí vậy.

Rất đẹp.

Vinh Quý đang nhìn ngây người thì Tiểu Mai đã tiến vào cửa hàng.

Cửa hàng ở đây không những bên ngoài đều được làm bằng gỗ, mà bên trong cũng vậy. Nói mới nhớ, nó giống với mấy hiệu thuốc ở thời đại của Vinh Quý: Quầy ngăn giữa khách và nhân viên, bên trong là những tủ gỗ cao, trên tủ có mấy ô vuông nhỏ giống ngăn kéo, giống hệt như tủ thuốc trong mấy tiệm Đông Y vậy.

Nội thất ở đây khiến Vinh Quý nhớ đến tiệm thuốc Đông Y ở thời đại của mình! Cơ mà, nó tinh xảo hơn nhiều lắm ~

Trên kệ thủy tinh trong suốt trưng bày một loạt ống nghiệm nhỏ tinh xảo, chúng được sắp xếp một cách ngay ngắn, bên trong chứa đủ loại chất lỏng với màu sắc khác nhau. Trong quầy còn có đèn nữa, dưới tác dụng đặc biệt của ánh đèn, chất lỏng trong ống nghiệm thoạt nhìn như đá quý rực rỡ và lấp lánh!

Cơ thể cậu bây giờ quá thấp, cơ mà tầm mắt lại ngang bằng với giá ống nghiệm trong quầy, vậy nên lúc này Vinh Quý vô cùng kinh ngạc, cậu đã bị mấy ống nghiệm bên trong quầy thu hút.

“Xin chào, quý khách cần mua dịch dinh dưỡng ạ?” Ngay lúc Vinh Quý đang nhìn quầy của người ta chằm chằm thì phía trên lại vang lên một giọng nói ôn hòa, đối với người vô cùng nhạy bén với giọng nói dễ nghe – Vinh Quý lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thì…

Mỹ nhân thành phố Cicero!

Lại bắt gặp một người đẹp nữa rồi.

Anh nhân viên mặc một chiếc áo choàng bằng vải, khẽ mỉm cười với Vinh Quý.

Vóc dáng người này rất cao, ít nhất cao hơn Vinh Quý và Tiểu Mai bây giờ nhiều lắm, nhưng vì thái độ anh ta ôn hòa, lại hơi cúi người nên cậu không hề có cảm giác bị người ta liếc mắt nhìn xuống, mà ngược lại, Vinh Quý cảm thấy chủ tiệm vô cùng hòa nhã.

Cậu hơi há miệng, lòng mang chút hồi hộp, ngay lúc cậu tự hỏi nên làm gì để mở lời với mỹ nhân thì Tiểu Mai đã ngẩng đầu lên, anh tiếp lời.

“Đúng vậy, chúng tôi cần bổ sung dịch dinh dưỡng chứa Canxi, hai phần, trong đó một phần cần bổ sung thêm mười lần thuốc kích hoạt tế bào, phần còn lại thì như bình thường.” Tiểu Mai xụ mặt, lạnh nhạt nói với vị mỹ nhân kia.

“Ừm, được rồi ~ để tôi chốt đơn rồi giao cho người làm.” Dù bị đối xử lạnh nhạt nhưng anh ta vẫn mỉm cười ôn hòa ghi lại yêu cầu của Tiểu Mai: “Vừa rồi dựa theo yêu cầu của quý khách đều là thành phần dịch dinh dưỡng cơ bản nhất, ở nơi này của chúng tôi có một số nguyên liệu tốt mà quý khách có thể lựa chọn thêm vào. Đặt trong khoang đông lạnh thời gian dài, cơ thể dễ mất nước, da dẻ cũng trở nên nhạy cảm và yếu đi, quý khách có muốn bổ sung một ít Collagen không ạ? Có thể kết hợp với Vitamin C nồng độ cao đó nghen ~”

Thời gian PR nhàm chán – Tiểu Mai thầm nghĩ.

Nhưng vì lát nữa cần phải hỏi thăm địa chỉ chỗ bán dịch dinh dưỡng cường lực nên giờ anh phải nhẫn nại.

Tiểu Mai đứng im nhẫn nại, nào ngờ…

“Phải ha ~ đặt trong khoang đông lạnh thời gian dài khiến cơ thể tụi mình dễ mất nước lắm ~ hóa ra có thể bổ sung thêm Collagen à?”

Vinh Quý vô cùng hứng thú, thoạt nhìn đã sắp lung lay rồi.

Tiểu Mai hờ hững liếc nhìn Vinh Quý, anh đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải ôm một đống đồ về rồi.



Nhưng…

“Cơ mà tụi em không bổ sung dịch Collagen, ấy vậy cơ thể bây giờ đã bắt đầu khôi phục độ đàn hồi rồi ~ hơn nữa không hề bị khô mà còn rất mềm mịn nữa đó ~”



Vinh Quý chỉ vào cơ thể Tiểu Mai.

“Tụi em đến từ nông thôn, nơi đó cũng không có đồ ăn gì cả mà chỉ có đậu đất, dịch dinh dưỡng tụi em dùng đều chiết xuất từ đậu đất đấy, chẳng lẽ bên trong đậu đất có thành phần Collagen sao ta?”

Vinh Quý sờ cằm ra vẻ suy nghĩ.

“Ể? Căn cứ vào tình hình hiện tại thì khi bổ sung dịch dinh dưỡng cho cơ thể thì phải bổ sung dịch Collagen luôn, cơ thể hai người không có bổ sung bất kỳ dưỡng chất chiết xuất từ thịt nào nữa à? Theo lẽ thường tình thì dịch Collagen đều chiết xuất từ các loại thịt, có rất ít nguyên liệu thực vật có thể thay thế…”

“Xin hỏi, đậu đất mà cậu nói là như nào vậy? Có thể cho tôi xem thử không?”

Bây giờ, người hứng thú với đồ vật trong tay đối phương biến thành nhân viên tiệm thuốc.

Khoảng thời gian sau đó, Tiểu Mai bình tĩnh nhìn Vinh Quý lấy một gốc nấm trong khoang đựng đồ trước ngực ra đưa cho nhân viên sau quầy. Mỹ nhân kia cảm thấy rất hứng thú với đậu đất chưa từng gặp qua này, tỏ vẻ muốn mua một cây. Vinh Quý hào phóng xua tay, ý là “một cây không có gì to tát cả”, bảo anh ta cứ việc cầm lấy đi.

Cậu càng như vậy, anh ta càng ngượng ngùng. Kết quả là, đối phương bèn chiết khấu trực tiếp vào hóa đơn mua dịch dinh dưỡng của bọn họ, coi như là phí mua mười cây đậu đất.

Tiểu Mai: =.=

Và thế là, người nhân viên muốn PR sản phẩm đẩy mạnh tiêu thụ cho khách hàng cuối cùng lại tiêu tiền mua đồ từ khách.

Đúng là…

Tầm mắt Tiểu Mai dừng lại trên gương mặt tươi cười của Vinh Quý.

Vinh Quý ngẩng đầu nhỏ, hào hứng chia sẻ tình huống mình sử dụng đậu đất, cậu còn giới thiệu mặt nạ đậu đất cho đối phương nữa.

“Mờ sẹo, cấp ẩm, trắng da, dùng tốt lắm đó ~” Vinh Quý chỉ đậu đất trong tay đối phương.

“Nếu không đắp thì mỗi khi đêm xuống dùng làm đèn cũng không tồi, không chói mắt đâu!”

Cậu nói n cách dùng đậu đất, khiến người ta không khỏi cảm thấy thực vật nhỏ bé trong tay có tác dụng ghê gớm lắm.

Anh nhân viên nhìn nấm nhỏ trong tay, ánh mắt cũng thay đổi, thoạt nhìn có vẻ như anh ta bị Vinh Quý hù dọa.

Tiểu Mai: “…”

Cũng may Vinh Quý còn nhớ rõ chuyện chính, sau khi hàn huyên một hồi với đối phương về kinh nghiệm dùng nấm, rốt cuộc cậu cũng bắt đầu hỏi về chuyện dịch dinh dưỡng cường lực.

“Dịch dinh dưỡng cường lực à?” Cầm trong tay cây nấm nhỏ, nhân viên xinh đẹp trầm tư một lát rồi nói: “Loại dịch dinh dưỡng cao cấp này không phải thầy thuốc nào cũng có thể chế tạo đâu, bây giờ bên ngoài, chỗ mà có thể bán dịch dinh dưỡng cao cấp hẳn không vượt quá chín tiệm.”

“Mà dịch dinh dưỡng ở mấy chỗ đó, nơi mà thật sự có bán dịch dinh dưỡng cường lực cũng chỉ có nhiều nhất ba tiệm.” Khi nói những lời này, anh ta bỗng nhiên hạ giọng xuống: “Theo quy định thì chúng tôi không được nói đâu, nếu có người hỏi thì chúng tôi cứ nói tất cả tên của chín cửa tiệm kia cho khách, còn lại là chuyện của họ.”

“Nhưng mà…” Người đẹp cầm cây nấm lên: “Nếu xác nhận loại đậu đất này dùng tốt thì chúng tôi có thể sẽ thu mua nó từ cậu ~ tính ra là mối quan hệ hợp tác lâu dài, trong trường hợp này tôi đành ăn ngay nói thật vậy.”

Anh ta lấy giấy bút bên dưới quầy, sau đó viết ra ba tên cửa tiệm kèm theo ba địa chỉ, đều là loại chữ trông như hoa văn kia, nhìn qua đẹp cực kỳ.

Viết xong, nhân viên xinh đẹp kia đưa nó cho Vinh Quý: “Hai người đến ba chỗ này hỏi thăm thử xem.”

Vinh Quý nhón chân, vừa cảm ơn vừa nhận lấy tờ giấy, cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa giấy cho Tiểu Mai.

Mấy thứ quan trọng để Tiểu Mai bảo quản không bao giờ sai – đây là định luật mà Vinh Quý hình thành trong đầu xuyên suốt khoảng thời gian này.

“Cảm ơn anh nhiều lắm, à ừ… còn một vấn đề nữa tụi em cần hỏi thăm một chút.” Mặc cho Tiểu Mai nghiên cứu tên và địa chỉ ba cửa tiệm, Vinh Quý chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng.

“Ở đây có chỗ nào thuê phòng được không ạ?”

Mỗi khi đến một thành phố thì phải đổi nhà thuê, Vinh Quý lập tức nghĩ đến vấn đề chỗ dừng chân tối nay của bọn họ.

“Ấy… cậu hỏi đúng rồi đó.” Anh nhân viên khẽ cười, nói: “Dịch dinh dưỡng cường lực là làm theo yêu cầu, dù cho bây giờ hai người qua đó đặt hàng trước thành công thì chờ khi nhận được thì phỏng chừng đã qua mấy tháng rồi. Vậy nên hai cậu cần phải lưu trú ở đây một thời gian.”

“Bình thường mấy cửa hàng bán thuốc đều sẽ cung cấp dịch vụ cho thuê phòng, nhưng ba của hàng kia… Nói trắng ra là tiền thuê đắt lắm, thuê dài ngày tốn một khoảng không nhỏ đâu.”

“Cửa hàng của chúng tôi cũng rất đắt.” Lúc nói mấy lời này, giọng của anh ta cũng hạ thấp xuống.

Sau đó, anh ta bèn lấy một tờ giấy rồi viết dòng địa chỉ nho nhỏ lên đó: “Hai cậu đến chỗ này thử xem, đây là địa chỉ của một người hàng xóm cũ của tôi, là một cụ bà, không mở cửa hàng, thường ngày gieo trồng thảo dược kiếm sống. Trong nhà cũng chỉ có mỗi mình bà ấy, chắc hẳn còn phòng trống nhiều, hai cậu đi hỏi thử xem bà ấy có cho thuê một phòng được không.”

Úi chà! Đúng là thu hoạch không tưởng!

Chỉ đi một nơi mà đã hỏi được địa chỉ cửa hàng bán dịch dinh dưỡng cao cấp chân chính và địa chỉ chỗ cho thuê phòng.

“Tiểu Mai, cậu chọn cửa hàng quá đúng đắn!” Sau khi cầm dịch dinh dưỡng rời khỏi đó, Vinh Quý hết lời khen ngợi Tiểu Mai.

Tiểu Mai: “…”

Anh im lặng nhìn Vinh Quý một lát, không hé răng.

Sau khi đặt dịch dinh dưỡng lên người Đại Hoàng, Tiểu Mai đưa địa chỉ cửa hàng nhận được từ anh nhân viên vào hệ thống chỉ dẫn, bọn họ lập tức đi tới mấy địa điểm đó.



Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới trong mắt A Quý là náo nhiệt và lãng mạn, thế giới trong mắt Tiểu Mai là trật tự và chuỗi cấu trúc. Thế giới trong mắt A Quý + thế giới trong mắt Tiểu Mai = thế giới có máu thịt ~
— QUẢNG CÁO —