Ngày Mai Cũng Thích Em

Chương 46: Em vẫn chưa muốn mang thai cho lắm



Lục Kinh Yến: “?”

Thịnh Tiện nói xong hai chữ này, xoay người đi đến bên chiếc xe.

Lục Kinh Yến đơ người ba giây, sau đó chạy đuổi theo: “Đi đâu ạ? vừa rồi anh nói đi đâu cơ?”

Thịnh Tiện kéo cửa xe ra, giọng nói lạnh lùng cắt ngang âm thanh ồn ào của Lục Kinh Yến: “Lên xe.”

“Vừa nãy anh nói gì đấy? Em chưa nghe rõ, anh nói lại lần nữa đi...”

Thịnh Tiện bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, làm ra tư thế muốn đóng cửa xe lại.

Động tác của Lục Kinh Yến nhanh nhẹn chui tọt vào trong xe, nhanh chóng cài dây an toàn vào, sau đó ngẩng đầu lên cười híp mắt với Thịnh Tiện: “Bây giờ có thể nói được chưa ạ?”

“Binh….” một tiếng, cửa xe chẳng hề có chút tình cảm nào đóng chặt lại.

Lục Kinh Yến nhìn xuyên qua kính chắn gió thấy giáo sư Thịnh đanh mặt đi vòng lên phía trước xe, cô không khỏi bĩu môi: “Giả thanh cao, giả khiêm tốn, làm màu...”

Thịnh Tiện kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế lái.

Lục Kinh Yến lập tức dừng mấy từ lẩm bẩm trong miệng lại, nghiêng đầu cười hì hì nhìn Thịnh Tiện: “Anh ơi, anh muốn dẫn em về nhà hả?”

Trên mặt Thịnh Tiện chẳng mang cảm xúc gì khởi động xe, đạp vào chân ga lái ra khỏi khu dân cư.

Lục Kinh Yến đã quen với mặt than không thèm để ý đến người khác của Thịnh Tiện, cô chẳng hề để bụng chút nào mà tiếp tục nói: “Anh ơi, anh đưa em về nhà làm gì vậy nè?”

“...”

“Anh làm cái gì em cũng phối hợp với anh hết.”

“...”

“Dù sao thì mai cũng là thứ bảy, không cần đi làm.”

Chiếc xe phanh kít một cái.

Cả người Lục Kinh Yến nhào lên phía trước một chút.

Đợi đến khi cô ngồi vững, mới phát hiện xe đang dừng giữa đường cái lớn, mà Thịnh Tiện đang dùng ánh mắt lạnh ngắt như đang hỏi cô có phải muốn bị anh ném xuống xe không.

Lục Kinh Yến thấy ổn thì thôi: “Em chỉ đùa thôi mà, đừng đặt trong lòng nhé, anh tiếp tục lái xe đi, tiếp tục lái nào.”

Thịnh Tiện nhìn cô hai giây, sau đó đạp lên chân ga.

Quãng đường tiếp sau đó, Lục Kinh Yến không nói năng gì nữa.

Thịnh Tiện vốn không phải là người thích nói nhảm, không khí trong xe có hơi im lìm.

Chẳng mấy chốc đã tới gần khu nhà của Thịnh Tiện.

Lục Kinh Yến thấy hai bên đường còn khá nhiều khung cửa sổ vẫn sáng đèn, trong đó có một hiệu thuốc mở cửa 24 giờ, cô không thông qua não mà đã buột miệng nói: “Nhà anh có chuẩn bị không?”

Câu nói này của cô rất lạ lùng, Thịnh Tiện không hiểu lắm: “Hửm?”

Lục Kinh Yến chỉ vào hiệu thuốc bên ngoài cửa xe: “Em vẫn chưa muốn mang thai cho lắm.”

Thịnh Tiện: “...”

Anh chỉ cảm thấy mình nhất thời mềm lòng, dẫn cô về nhà là một sai lầm cực lớn.

Thịnh Tiện lờ đi cảm giác đau đầu đạp chân ga, bỏ xa hiệu thuốc mà cô chỉ ra phía sau xe.

Thực ra anh cũng không hiểu, sao bản thân mình lại đề nghị dẫn cô về nhà.

Suy nghĩ đó dường như chưa ngang qua lòng anh đã bị anh nói ra rồi.

Anh không ngốc, đương nhiên anh nhìn ra được cái gì gọi là mất điện làm thế nào để nộp tiền điện, đều là cái cớ mà cô bịa ra.

Rõ ràng cô đã có chuyện gì đó, chỉ là cô không muốn nói với anh mà thôi.

Trên thế giới này, ai cũng đều có chút bí mật của riêng mình, anh thực sự không hứng thú, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn dáng vẻ cực lực muốn che giấu của cô khi ấy, khiến anh rất muộn phiền.

Anh thừa nhận đó là vấn đề của mình, con gái nhà người ta cũng không quen thân với anh đến độ điều gì cũng chia sẻ với anh, hơn nữa anh cũng chẳng phải là gì của con gái nhà người ta, nhưng anh lại thấy rất bực bội.

Bực bội thì quy về bực bội, nhưng dáng vẻ thất thố loạng choạng chạy từ trong nhà ra của cô, vẫn khiến anh không thể buông xuống được.

Anh chỉ cảm thấy, cô có thể không nói điều gì với anh hết, nhưng anh không thể bỏ mặc cô một mình ở đó được.

Ít nhất là đêm nay không được.



Nơi mà Thịnh Tiện ở, tính riêng tư rất tốt, mỗi tầng một hộ.

Ra khỏi thang máy, Thịnh Tiện mở tủ giày ra, lấy một đôi dép lê đặt trước mặt Lục Kinh Yến, sau đó nhập mật khẩu vào cửa.

Lục Kinh Yến nhìn đôi dép xám xịt kiểu nam, trên mặt tỏ vẻ ghét bỏ: “Không có của nữ sao ạ?”

“Không có.”

“Vậy màu hồng phấn thì sao?”

“Cũng không nốt.” Thịnh Tiện mở cửa ra, đi vào nhà, vẻ mặt kiểu thích đeo thì đeo.

Lục Kinh Yễn bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện đeo đôi dép lê xấu đau xấu đớn kia, rồi đi theo Thịnh Tiện vào nhà.

Phòng khách rất lớn, bên trong phòng ăn có quầy làm đồ tây kiểu mở.

Đồ đạc trong nhà anh không niều, nhưng mỗi một thứ đều trông rất đắt đỏ, cũng không có những đồ trang trí phức tạp, phong cách trang trí trong nhà thuộc gam màu đen trắng, liếc mắt nhìn chẳng thấy nổi một cây thực vật nào.

Lục Kinh Yến động não, nghiên cứu phòng khách một lượt, sau đó đi theo anh vào bên trong.

Cửa phòng sách mở toang, chiếc tủ chiếm trọn mặt tường chất đầy sách, trên bàn làm việc hơi rối loạn, đủ các loại tài liệu văn kiện chất chồng lên nhau.

Phòng ngủ phụ không bật đèn, trông có vẻ như nhiều năm không có người ở.

Thịnh Tiện đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Lục Kinh Yến nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi lên phía trước mấy bước.

Trong nhà anh có rất nhiều đồ điện thông minh, những nơi có người đi qua đều tự động sáng đèn, Lục Kinh Yến thấy anh đi vào phòng thay đồ, từng ngọn đèn dần chiếu sáng bóng dáng của anh.

Chẳng bao lâu, Thịnh Tiện đã lấy một chiếc khăn tắm ra, ném vào trong lòng cô: “Phòng tắm ở đó, bên trong chiếc tủ cạnh gương có bàn chải và cốc súc miệng mới.”

Lục Kinh Yến ôm lấy khăn tắm không nhúc nhích.

Thịnh Tiện nhướng mày lên, im lặng hỏi cô còn có chuyện gì.

“Đồ ngủ đâu?” Tuy tối nay cô ra khỏi nhà, ăn mặc khá là thoải mái, nhưng đu đưa ở bên ngoài trên người dính mùi khó thuốc và rượu rất nặng, cô không thể mặc thế này đi ngủ được.

Cô vừa hỏi vậy, Thịnh Tiện mới nhớ ra, lại đi vào phòng thay đồ.

Lục Kinh Yến đi theo anh hai bước vào phòng thay đồ: “Em muốn áo sơ mi, sơ mi, loại màu trắng ấy!”

Thịnh Tiện vốn không nghĩ nhiều, tiện thay chọn lấy một chiếc trong hàng áo sơ mi treo trong tủ.

Nghe thấy lời này của cô, trong đầu anh bỗng xẹt qua một cảnh tượng, mà giây sau anh buông tay ra, lôi ngăn kéo bên dưới, lấy một chiếc áo thun màu trắng ném lên đầu cô.