Ngày 7.7: Xung Hỉ Cho Anh

Chương 56: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không tha ai.





Phương Chính Thống vừa đến đường nhỏ vào thôn Tạ đã nhìn thấy âm khí cuồn cuộn nổi lên trên đầu một mảnh đất nào đó. Ông lập tức cúi đầu bấm đốt ngón tay tính tính, sau đó sắc mặt không khỏi nghiêm nghị lên.

Hành động cùng biểu tình của ông không ngoại lệ dọa Mặc Dận như chim sợ cành cong đang dẫn đường không khỏi nhảy dựng mà vội vàng hỏi: "Có chuyện gì sao đạo trưởng?"

Nghĩ mà hài, Mặc Thâm trăm phương ngàn kế níu chân lão đạo sĩ kiếp trước ở trấn trên lại để cho một con cá loạt lưới Mặc Dận sợ chết cho lôi về.

Lại nói sau khi Mặc Dận chạy khỏi Mặc gia thì mục đích của hắn là muốn đi tìm đạo sĩ về trấn áp Mặc Thâm. Ít nhất là có thể phá cái cục này. So với giao tính mạng vào tay Mặc Huyền, Mặc Dận tin tưởng người có chuyên môn hơn. Nhất là sau khi nhìn ông diệt trừ tai họa ở nghĩa địa trên trấn thì hắn lại càng thêm kiên định với suy nghĩ này.

Mà nói đến Phương Chính Thống, ông thật sự là bị bố trí của Mặc Thâm giữ chân thật. Nhưng như cảm giác của Mặc Thâm, lão đạo sĩ đã trực tiếp tiễn hắn chầu trời này thật sự có tài nghệ rất lớn. Ông ta vậy mà có thể trong vòng nữa tháng đem cái cục kia cho phá. Mặc Dận là ở trong lúc ông đang làm chuyện này gặp được. Nếu không phải ông nói phải giải quyết cho xong chuyện trên trấn trước mới chịu đi theo hắn thì hai người có lẽ không ở lúc cô hồn dã quỷ lộng hành mới về rồi.

"Âm khí bủa vây, cực hung."

Trước đó Phương Chính Thống đã bói trước một quẻ cho mình về chuyến đi này. Ông cũng đã thông qua quẻ mà biết được chuyện không đơn giản nên mới chịu theo Mặc Dận đi. Đúng như cách nghĩ của Mặc Thâm, Phương Chính Thống là một lão đạo sĩ thích vân du tứ hải, gặp chuyện kỳ lạ ông sẽ ra tay giải cứu dù không có thù lao. Mục đích ông làm không công trước không nói, nhưng kiếp trước dù biết người Mặc gia có sai thì ông vẫn cứu họ là vì không phải tất cả người Mặc gia đều sai. Ông diệt Mặc Thâm là vì cứu người, tích đức. Nhưng ông giết hắn lại thành ứng lên nhân quả. Bởi vì trước khi chết Mặc Thâm không có giết người, hắn cũng là người bị hại. Đám người kia bị hắn giết cũng không oan, chỉ là cái sai của họ không đến mức chết.

Chỉ là Mặc Thâm chết trước khi thật sự giết được người hắn hận nhất, thật sự cùng hắn dính lên nhân quả, cho nên lỗi của Phương Chính Thống lại càng nhiều.

Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, cho dù quay lại một kiếp Phương Chính Thống đạo hạnh cao thâm vẫn là từ trong quẻ bói biết được chuyến này ông nhất định phải đi, nếu không công sức bao lâu nay sẽ đổ sông đổ biển. Cho nên dù biết được sắp bước vào hung địa ông cũng phải đi.

"Vậy phải làm sao?"

Mặc Dận vừa nghe sắc mặt liền tái đi, thật muốn quay đầu bỏ chạy.

"Hướng đó là đâu, mau dẫn ta đi!"

Phương Chính Thống vừa nói vừa dẫn đầu đi nhanh về phía trước.

Mặc Dận dù không muốn cỡ nào thì cũng phải tiếp tục cắn răng dẫn đường. Thật ra hắn rất muốn chạy, nhưng mà hắn bỗng nhiên nhớ ra, nếu không có lão đạo sĩ, hắn đã bị cô hồn dã quỷ cho vây khốn. Bởi vì hôm nay là lễ cô hồn... Cả đời hắn còn chưa từng thấy nhiều quỷ như vậy...

Thời điểm hai người đến cửa đại viện Mặc gia Mặc Thâm đang đánh nhau quyết liệt với nữ quỷ sau khi được máu tươi tẩm bổ bộ váy trên người đã biến thành màu đỏ, năng lực lại càng mạnh mẽ. Chính vì vậy mà khó tránh khỏi không thể bảo vệ chu toàn người trong ngực.

"Em... Em không sao! Anh đừng lo!"

Tạ Dương gần như đu trong ngực Mặc Thâm, bởi vì không muốn cản trở hắn đánh nhau. Trên người cậu quần áo đã có vài chỗ bị kéo rách còn phải căng mặt ra tự mình đi đối phó đám quỷ đang thừa nước đục thả câu. Không biết có phải vì có anh chồng ở bên cho nên cậu mới không sợ hãi đối với lệ quỷ xung quanh không.

Bọn họ một đường đánh từ trong phòng, sau khi vài người không biết từ đâu chui ra ở trước mặt cậu giết người, sau đó nữ quỷ trở nên lợi hại hơn lại đánh tới bên ngoài. Vậy cũng thôi đi, trong lúc Mặc Thâm đánh nhau với quỷ kia những con quỷ bởi vì âm khí trên người cậu bùng nổ mà đuổi tới cũng muốn chia một chén canh mà hội đồng họ. Nhìn anh chồng chật vật như vậy Tạ Dương nửa lo lắng, nửa lại cố gắng không để cho bản thân liên lụy hắn. Tuy rằng cậu vẫn biết ném bùa vào mặt lũ quỷ kia nhưng vì không có kinh nghiệm, hiệu quả thật sự là không hề lớn, khó tránh khỏi bị thương. May mắn chỉ là vết thương nhỏ, rách da hoặc bị âm khí hằn đến tím đen thôi.

Hai mắt Mặc Thâm đã muốn hằn lên tơ máu, ánh mắt phẫn nộ điên cuồng bắn về phía Mặc Huyền đang được gã đạo sĩ kia đỡ.

Vốn dĩ Mặc Huyền còn có một thư đồng, nhưng ai mà ngờ hắn lại tàn nhẫn đem thư đồng ra hiến tế lệ quỷ. Ánh mắt thư đồng nhìn hắn trước lúc chết cũng phẫn nộ không kém nhưng chỉ có thể bỏ mạng tại đây lại không thể lay động được đến con người đã muốn bán trái tim cho lệ quỷ kia. Ngẫm lại số phận của một nô bộc, cho dù là đã hầu hạ từ nhỏ đến lớn cũng không có chút ý nghĩa gì trong mắt Mặc Huyền, thật sự là bi ai.

"Hắn ta không phải người sao?"

Mặc Huyền trong lòng căm hận lại nào có kém. Hắn thật là hận lại nóng nảy khi cho đến hiện tại mọi thứ vẫn là dậm chân tại chỗ mặc cho hắn đã huyết tế thư đồng của mình. Đã có thời điểm hắn nghĩ lại huyết tế thêm, một người không đủ thì chục người, nhất định có thể giết chết cái kẻ thù không đội trời chung này. Cho dù hiện tại hắn chưa làm thì cũng không thể hiện cho việc hắn nhận ra suy nghĩ của mình sai trái cỡ nào.

Lý Thuần Phong nhìn Mặc Huyền giống như muốn nhập ma mà trong lòng không có ý nghĩ gì, gã ngược lại cũng có chút hứng thú với Mặc Thâm đang ở trạng thái kỳ lạ kia. Gã đương nhiên nhìn ra được Mặc Thâm vẫn là người, nhưng đối phương lại có thể xử dụng âm khí... Rốt cuộc là tại sao gã cũng muốn biết.

"Không, hắn vẫn là người. Với cái đà này trước sau gì hắn cũng kiệt sức thôi."

Dù vậy ngoài miệng gã vẫn không quên đáp lời Mặc Huyền.

"Nhưng nữ quỷ kia có vẻ không đấu lại..."

"Nói bậy!"

Mặc Huyền vừa nói đến đó đã bị nữ quỷ bên kia quát cho một tiếng chói tai. Sau đó giống như để chứng minh bản thân, ả ta rít gào một tiếng, khí thế giống như lại bùng nổ rồi tiếp tục lao về phía Mặc Thâm. Có thể thấy rõ năng lực của ả ta mạnh hơn rất nhiều. Nhưng ả ta mạnh cũng là có nguyên nhân.

Mà hậu quả là Mặc Huyền như bị rút đi sinh lực mà mềm oặt trên đất.

"Này là sao!!?"

Nếu không phải Lý Thuần Phong nhanh tay đỡ lấy thì hắn đã ngã ra đất. Nữa bám vào Lý Thuần Phong hắn mặt mày tái mét gằn giọng hỏi.

"Nữ quỷ lấy công tử làm mô giới, đương nhiên có thể mượn sinh lực của ngươi để làm mạnh lên chính mình. Nhưng bởi vì ngươi vẫn chưa khống chế được nó cho nên làm không khéo, chính ngươi là bồi mạng vào."

"Vậy phải làm sao?"

Ở nơi Lý Thuần Phong không thấy, vẻ mặt Mặc Huyền âm u đáng sợ lại thâm độc vô cùng. Nhưng ông ta không thấy, cho nên ông ta không chút nghĩ ngợi gì nói: "Công tử không muốn mất mạng thì dùng mạng người khác ặc..."

Gã chỉ nói được đến đây đã hộc ra một búng máu. Lý Thuần Phong không thể tin được ngắt ngứ đưa mắt nhìn Mặc Huyền còn đang dữ tợn nhìn gả, sau lưng lại cầm cán đao cho gã một nhát vào tim... Thế nào gọi là đắc ý quên mình thì lật thuyền trong mương, chính là đây. Cũng do gã không chịu đề phòng. Người như Mặc Huyền, có thể bất chấp tất cả mà ký khế ước với một con quỷ lại đã hy sinh hai mạng người, độ thâm độc sao có thể thiếu. Là chính gã đưa mạng mình ra, trách ai được.

"Nữ quỷ! Cho ngươi!"

Mặc Huyền lại không thèm nhìn Lý Thuần Phong lấy một cái, không biết hắn lấy khí lực ở đâu mà đem Lý Thuần Phong thân hình thô to cho đẩy về phía nữ quỷ váy đỏ kia. Cứ nhìn là biết từ lúc ngã xuống hắn chỉ là đang diễn trò thôi, mục đích là chiếm được thời cơ để ám toán Lý Thuần Phong. Không biết có phải là do hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi không mà không nhớ được nếu không có Lý Thuần Phong thì sẽ không có ai giúp hắn rớt khỏi trói buộc với nữ quỷ kia. Hoặc có lẽ ngay từ đầu hắn đã không tin chuyện này, hay là hắn nghĩ hắn có thể đi tìm một người cao tay hơn giúp hắn.

Tóm lại là Lý Thuần Phong chết. Chết một cách uất ức như vậy, nhưng sao không phải báo ứng của gã ta đâu.

"Há há há..."

Nữ quỷ kia lại không thèm để ý cái gì. Cô ta vừa ngửi thấy mùi máu đã lập tức phát ra một tiếng cười chói tai vừa chộp lấy thi thể của Lý Thuận, cực kỳ máu tanh đem trái tim gã moi ra, đồng thời đem máu gã hút cạn. Lý Thuận lập tức biến thành một cái xác khô, đến linh hồn đều bị hút mất, đi tẩm bổ cho nữ quỷ trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Mặc Thâm lạnh lùng nhìn mọi thứ, trong mắt không có chút cảm xúc nào. Ngược lại hắn trong lúc nữ quỷ không tấn công mình mà rảnh tay đi dọn dẹp đám quỷ xung quanh, ở nơi không ai để ý đem âm khí trên người chúng hút đi.

Hắn đương nhiên biết nữ quỷ khó nhằn, nếu để cô ta hút càng nhiều máu thì sẽ lại càng mạnh. Nhưng hắn không rảnh tay để ngăn cản cô ta. Bởi vì nơi này xuất hiện hai cái mạng người nên âm khí càng thêm tụ tập, lôi kéo thật nhiều oan hồn oán quỷ. Hắn đã muốn nan khan vô cùng xử lý đám quỷ đang tấn công thê tử trong ngực, làm gì rảnh tay ngăn cản nữ quỷ. Hắn còn đang nghĩ nếu không ổn thì hắn mang tiểu thê tử chạy đi. Bởi vì hắn còn không có quên trong viện còn Hà thúc. Mặc Huyền điên rồi, hắn sợ biến cố xảy ra. Con người này thật sự ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Nhưng ở lúc nữ quỷ bắt đầu tấn công hắn trở lại, hắn rõ ràng cảm nhận được cường độ trong công kích của cô ta biến mạnh, đang muốn nhượng bộ lui binh trước thì trong sân lại xuất hiện hai người.