Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 309: Chém giết toàn bộ




Có Hàn Phong hiệp trợ, Lý Thần liền được buông tay triệt để.
 
Qua từng bước ép sát của Lý Thần, lão giả mặc ma y rất nhanh rơi vào bại cuộc.
 
Quả nhiên chỉ qua chốc lát, dưới lực lượng cường đại của Lý Thần áp chế, lão giả mặc ma y liên tiếp bị Lý Thần đánh trúng, thân hình bị Lý Thần đá một cước bay xa, vừa rơi xuống đất liền hoàn toàn mất đi tri giác.
 
Không còn lão giả mặc ma y gây trở ngại, Lý Thần lập tức liên hiệp với Hàn Phong, cả hai rất nhanh giải quyết lão giả mặc lục bào.
 
Chuyện còn lại hoàn toàn đơn giản, theo hai người lão giả mặc ma y và lão giả mặc lục bào ngã xuống, trên tràng đấu còn lại duy nhất hai gã cường giả Thiên giai, đối mặt với ba gã cường giả Thiên giai liên thủ, cộng thêm một con ma thú Thiên giai, căn bản không có bất luận sức chống cự.
 
Rất nhanh hai người cũng như đồng bọn, trực tiếp bị Lý Thần và Phí lão tiêu diệt gọn gàng, chết không thể ngóc đầu.
 
Chỉ ngắn trong thời gian chốc lát, nhờ sự xuất hiện của Hàn Phong và Lý Thần, thế cuộc đã có sự chuyển biến kinh thiên, nguyên bản nhóm người Diệp Hạo Thiên vẫn còn đang nắm chắc phần thắng, thấy từng cường giả Thiên giai bên mình bị chém giết, trong lúc nhất thời đều ngây người không kịp phản ứng.
 
Nơi này tổng cộng tụ tập hơn mười thế lực tông môn, thật vất vả mới tụ tập được bảy gã cường giả Thiên giai, công thêm hơn trăm gã cao thủ Địa giai và cả mấy trăm gã võ giả Nhân giai.
 
Đội hình cường đại như vậy, không dám nói có thể sánh ngang bằng bốn đại thế lực như Thiên môn, nhưng nếu muốn nói đến những thế lực nhất lưu tại Thiên Thánh Cốc, sợ rằng không có nhà nào có thể ngăn cản được lực lượng bọn họ ngưng tập lại.
 
Nhưng là, không nghĩ tới một đội hình như vậy, kết quả lại thua trong tay thế lực nhị lưu như Huyền Thiên Tông.
 
Ai có thể nghĩ đến, ba năm trước đây Huyền Thiên Tông vẫn là một thế lực nhị lưu không ai biết đến, thế mà chỉ ngắn trong thời gian ba năm cư nhiên làm ra biến hóa long trời lở đất như vậy.
 
Nhất là ba năm trước đây Hàn Phong tỏa sáng rực rỡ trên Thiên Thánh đại hội, mới trải qua thời gian ba năm, còn bất ngờ hóa rồng, biến thành một cường giả Thiên giai.
 
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nhóm người Diệp Hạo Thiên chỉ sợ có đánh chết cũng không tin tưởng đây là một chuyện thực.
 
Mà bên phía Huyền Thiên Tông, chứng kiến từng gã cường giả Thiên giai phía đối phương bại trận, chúng đệ tử rốt cục không nhịn được hoan hô ầm trời.
 
Nhãn thần bọn họ nhìn về phía Hàn Phong đều tràn ngập vẻ sùng bái.
 
Niên kỷ Hàn Phong cũng chỉ như bọn họ, thế nhưng đã trở thành cường giả Thiên giai, ngày hôm nay lại cứu rỗi Huyền Thiên Tông ngay trong nguy nan diệt môn, biểu hiện đẹp mắt như vậy tự nhiên khiến cho những đệ tử này phấn chấn vô cùng.
 
Nhất là những nữ hài trẻ tuổi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong càng tràn ngập vẻ ái mộ.
 
Chỉ bất quá, các nàng cũng rõ ràng quan hệ chưa rõ của Hàn Phong với Tiêu Linh và Trầm Ngọc, lại suy nghĩ đến dung mạo và khí chất hai người, sắc diện những nữ hài này đều buồn bã thất sắc.
 
Ngược lại, Lâm Phỉ Vân đứng cạnh Lâm Nguyệt, sau khi quan sát hết biểu tình mọi người xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng tràn ngập vẻ đắc ý, ai kêu Hàn Phong lại là sư huynh của nàng chứ…
 
Thấy những người khác sùng bái sư huynh của nàng, phảng phất như bọn họ cũng đang sùng bái chính mình vậy.
 
Lý Thần thấy ánh mắt những đệ tử Huyền Thiên Tông đều tập trung hết trên người Hàn Phong, không khỏi bĩu môi, có chút hờn giận nói:
 
- Tiểu tử này, đi tới chỗ nào cũng thành tiêu điểm, đám người kia nói ra đều là chúng ta giải quyết, thế nào mà mọi công lao thành tựu đều dồn hết cho tiểu tử này vậy.
 
Phí lão một bên nghe vậy cũng vừa cười vừa nói:
 
- Đại lục này rồi cũng thuộc về những người trẻ tuổi, chuyện như vậy chúng ta nhìn đã quen rồi, theo Hàn tiểu tử hơn một năm, lẽ nào ngươi vẫn còn chưa rõ tiểu tử này sẽ mang cho ngững người xung quanh biết bao kinh ngạc.
 
Nghe vậy, Lý Thần cũng cười hoạt kê, cởi hồ lô rượu buộc trên thắt lưng, hung hăng dốc một ngụm rượu, cười khổ nói:
 
- Tiểu tử này vỗn không phải là người, ngươi không biết tiểu tử này tu luyện giống như đang chơi đùa, động một cái liền tán công trùng tu, không qua mấy tháng liền tới cảnh giới Thiên giai, nếu không phải lão đầu tử ta thấu hiểu thế gian, chỉ sợ cũng bị phiền muộn muốn chết rồi.
 
Trái lại, Bố Lôi Địch thấy cường giả Thiên giai của đối phương ngã xuống toàn bộ liền bước tới đây, trầm giọng hỏi:
 
- Hàn tiểu tử, đám người kia ngươi chuẩn bị xử trí thế nào?
 
Hàn Phong nhìn lướt thoáng qua mấy trăm người đứng phía trước, hơi nhíu mày rồi xoay người đi về phía Huyền Cơ Tử.
 
Đi tới trước người Huyền Cơ Tử, Hàn Phong hơi cung kính hỏi:
 
- Tông chủ, thương thế của ngươi thế nào rồi?
 
Huyền Cơ Tử qua một hồi nghỉ ngơi, cuối cùng cũng có chút khí lực, lúc này thấy Hàn Phong đi tới cũng lộ ra một bộ tươi cười hiền lành, lập tức nói:
 
- Không ngại, tu dưỡng mấy ngày liền có thể khỏi hẳn, ngược lại là Hàn Phong ngươi đã khiến cho ta thêm một phần kinh ngạc, ta dưới sự trợ giúp của ngươi phải dùng thời gian hai năm rưỡi mới may mắn đột phá, đạt được Thiên giai. Nhưng không nghĩ tới mới ba năm không gặp, ngươi đã trở thành cường giả Thiên giai, so sánh với ngươi, thực khiến người ta thẹn thùng!
 
- Tông chủ hà tất tự coi nhẹ mình, cường giả Thiên giai trên phiến đại lục này vốn rất thưa thớt, nếu như không phải bản thân tông chủ không có thiên phú, mặc dù ta cung cấp đan dược trân quý tới đâu cũng không thể đạt được Thiên giai.
 
Hàn Phong vừa cười vừa nói.
 
Huyền Cơ Tử bất quá chỉ cảm khái một chút cho vui, cũng không phải vì chuyện Hàn Phong tiến nhập Thiên giai mà cảm thấy đố kị.
 
Lập tức, Hàn Phong nghiêm sắc mặt, dòi hỏi:
 
- Tông chủ, những người còn lại này, ngươi có tính toán gì không?
 
Nghe vậy, Huyền Cơ Tử liền ngẩng đầu nhìn về nhóm người Diệp Hạo Thiên, hơi trầm ngâm, lúc này mới nhìn về phía Hàn Phong, nói:
 
- Chuyện này liên giao cho ngươi phụ trách, cho ngươi tới quyết định bọn họ phải đi hay lưu lại.
 
Huyền Cơ Tử vừa nói ra lời này, sắc mặt vài vị trưởng lão phía sau nhất thời trở nên cực kỳ cổ quá, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hàn Phong có thêm vài phần thâm ý.
 
Hàn Phong đồng dạng cũng kinh ngạc nhìn Huyền Cơ Tử, hiển nhiên hắn biết rõ nguyên nhân khiến những vị trưởng lão có sắc mặt cổ quái như vậy.
 
Huyền Cơ Tử vừa rồi nói có ý đồ rất rõ ràng, hắn muốn đẩy chuyện này cho Hàn Phong toàn quyền xử lý. Chuyện tình trọng đại như vậy, là một người đứng đầu tông môn như Huyền Cơ Tử dĩ nhiên giao toàn bộ quyền quyết sách cho một đệ tử đời thứ ba.
 
Ý vị trong chuyện này đã rõ ràng mười phần, Huyên Cơ Tử làm vậy chính là quyết định coi Hàn Phong là người thừa kế Huyền Thiên Tông sau này.
 
Cũng khó trách các trưởng lão khác nhìn về phía Hàn Phong lại kỳ quái như vậy, dù sao Hàn Phong vẫn còn là thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi đời.
 
Bất quá, trong lòng mọi người cũng chỉ thoáng kinh ngạc một phen, rất nhanh đã lấy lại thoải mái.
 
Vô luận là trước đây hay hiện tại, thực lực và thiên phú của Hàn Phong là chuyện không thể nghi ngờ.
 
Cường giả thiên giai trẻ tuổi nhất đại lục, vừa ra tay liền tiêu diệt một cường giả Thiên giai tam phẩm, hơn nữa còn là luyện dược đại sư giành giải quán quân luyện dược đại hội.
 
Chỉ hai danh đầu này liền hoàn toàn có tư cách trở thành tông chủ Huyền Thiên Tông, huống chi hiện tại toàn bộ cường giả Thiên giai trong Huyền Thiên Tông, ngoại trừ Huyền Cơ Tử, còn lại trên cơ bản đều là do Hàn Phong tìm về.
 
Có thể nói, những người này bởi vì có quan hệ với Hàn Phong mới chọn ở lại Huyền Thiên Tông, bằng không bằng một tông môn nho nhỏ như Huyền Thiên Tông sao có thể hấp dẫn nhiều cường giả như vậy gia nhập.
 
Hơn nữa, coi như là Huyền Cơ Tử, cũng là vì có Hàn Phong trợ giúp mới có thể đột phá lên Thiên giai nhanh như vậy.
 
Hay nói cách khác, nếu như không có Hàn Phong, cũng không có được Huyền Thiên Tông của ngày hôm nay.
 
Đối với quyết định đột ngột này của Huyền Cơ Tử, Hàn Phong trước là sửng sốt sau trong lòng chỉ đành cười khổ đáp ứng. Hắn thực không nghĩ tới làm tông chủ Huyền Thiên Tông, nhưng với vị trí này cũng không hề bài xích, tất cả cứ để xem sự tình về sau thế nào rồi tính.
 
Xác nhận quan điểm, Hàn Phong hướng Huyền Cơ Tử gật đầu, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ bình thản, mở miệng nói:
 
- Đã như vậy, trước mời các vị sư thúc sư bá và các sư huynh muội trở lại trong tông, chuyện kế tiếp có ta xử lý là đủ.
 
Huyền Cơ Tử nghe vậy liền gật đầu, xoay người lại nói:
 
- Từ giờ trở đi, lời Hàn Phong nói cũng là lời ta nói, mọi người đi về trước đi!
 
Thấy Huyền Cơ Tử mở miệng nói vậy, trong lòng mọi người còn đang suy đoán nhưng cũng không thể vi phạm mệnh lệnh tông chủ, chúng đệ tử dưới sự hướng dẫn của vài vị trưởng lão rất nhanh rời khỏi sơn môn.
 
Mà lúc này, bên phía nhóm người Diệp Hạo Thiên bắt đầu xuất hiện rối loạn, ngay khi đệ tử Huyền Thiên Tông đồng loạt ly khai, một nhóm người trong đoàn người kia bắt đầu lui xuống chân núi rời đi.
 
Trông thấy đoàn người kéo tới bị tan rã, khóe miệng Hàn Phong nổi lên một cỗ tiếu ý lạnh lùng, lập tức hướng về phía Lý Thân nói:
 
- Giúp ta xuống dưới chân núi trông coi, hôm nay ta muốn bọn chúng lưu lại toàn bộ nơi đây.
 
Hàn Phong nói rất nhẹ nhàng nhưng người xung quanh đều có thể nghe được hàn ý ẩn chứa trong đó.
 
Huyền Cơ Tử phía sau nhìn thấy Hàn Phong quyết định cũng là sửng sốt, hắn không nghĩ tới Hàn Phong dĩ nhiên tàn nhẫn như vậy, muốn đuổi tận giết tuyệt toàn bộ mấy trăm người ở đây.
 
Mấy trăm người này đều là đệ tử đến từ các thế lực bất đồng, nếu như giết chết toàn bộ, như vậy không chỉ đắc tội với những tông môn này, rất có thể sẽ đồng thời đụng chạm tới cả những tông môn có giao hảo với bọn họ.
 
Nghĩ vậy, Huyền Cơ Tử cũng nhịn không được nhíu mày, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lập tức lại nhịn xuống.
 
Dù sao mới vừa rồi chính hắn còn mở miệng muốn giao chuyện này cho Hàn Phong, lúc này không nên phát biểu ý kiến.
 
Bất quá, cùng suy nghĩ với Huyền Cơ Tử, ngay cả Phí lão và Bố Lôi Địch cũng kinh ngạc một trận, lập tức đem lợi và hại trong chuyện này nói ra toàn bộ.
 
Chẳng qua, sau khi nghe hai người phân tích, Hàn Phong lại nhìn về phía đám người rối loạn kia, lạnh lùng cười:
 
- Lúc trước chúng ta chém giết bảy tên cường giả Thiên giai đã muốn đắc tội những tông môn này rồi, không cần quan tâm việc nhiều hơn vài tội nữa.
 
Nói đến đây, Hàn Phong khẽ nhắm mắt, ngữ khí tràn ngập vẻ lạnh lùng nói:
 
- Vả lại, mặc dù những cường giả Thiên giai này không chết, nhưng những người dám phạm tới Huyền Thiên Tông ta, hôm nay cứ như vậy mặc cho họ rời đi, Huyền Thiên Tông ta chẳng phải bị coi thành người tùy ý khi dễ sao.
 
Lập tức, Hàn Phong tiến về phía trước hai bước, đấu khí trong cơ thể nhất thời ào ào tuôn ra, Phí lão và Bố Lôi Địch đứng bên cạnh cũng cảm thấy sát ý vô tận trên người Hàn Phong.
 
- Hôm nay ta liền lấy máu những người này tuyên bố khắp đại lục, người muốn phạm Huyền Thiên Tông ta thì phải chuẩn bị tâm lý chịu cảnh máu tanh như vậy!
 
Hàn Phong chậm rãi nói ra từng câu từng chữ!
 

 
Những lời cuối cùng Hàn Phong vừa nói ra, nhất thời khiến cho Lý Thần ở một bên vỗ tay cười lớn:
 
- Tiểu tử quả nhiên đủ độc, lão đầu tử ta rất yêu thích tính tình này của ngươi, bọn người kia dù có thế nào đi nữa, hôm nay ta liền không cho một tên chạy thoát.
 
Lời còn chưa dứt, thân hình Lý Thần đã động, trực tiếp phóng đi, rất nhanh lướt qua đầu đoàn người chặn lại đường xuống núi.
 
Thấy Lý Thần đuổi theo, trong đám người liền sinh ra một trận rối loạn, mấy người đi trước hàng đầu nhìn thấy Lý Thần chặn đường xuống núi đều kinh hãi dị thường.
 
Trong lúc nhất thời tất cả đều dừng cước bộ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
- Hắc hắc! Hôm nay có lão phu ở đây, các ngươi ai cũng đừng hòng chạy thoát!
 
Lý Thần gỡ hồ lô rượu, một tay mở miệng bình, hung hăng dốc một ngụm rượu, hời hợt cất giọng.
 
Lý Thần nhìn như tùy ý nói, nhưng nghe ở trong tai những người này lại giống như bị đánh một đòn vô cùng nghiêm trọng.
 
Vài tên võ giả Địa giai dẫn đầu đoàn người liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó lập tức mở miệng, cắn răng nói:
 
- Tiền bối, việc hôm nay đám người chúng ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, xin tiền bối nể tình trên dưới tông môn chúng ta, buông tha chúng ta lần này, ngày sau ta tất có hồi báo.
 
Lý Thần rung đùi đắc ý, quét mắt nhìn sau lại vặn mình ra vẻ xem thường nói:
 
- Ngươi nghĩ lão phu là kẻ ngu si sao? Giết nhiều cường giả Thiên giai phía các ngươi như vậy, dù buông tha cho các ngươi rời đi, thì cừu oán này cũng không giải được. Hơn nữa, ta chỉ là một tay chân nho nhỏ, các ngươi muốn cầu tha thứ, hỏi lầm người rồi.
 
Nghe được Lý Thần tự xưng mình là tay chân, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, thực lực bọn họ có thể không cao, nhưng con mắt nhìn người vẫn phải có, vừa rồi khi Lý Thần bày ra thực lực, rõ ràng cho thấy hắn có thực lực cực mạnh, một cường giả Thiên giai như vậy làm sao có thể là tay chân cho người khác sai khiến?
 
Vài tên võ giả Địa giai đang cho rằng Lý Thần đang muốn làm trò cầm chân bọn họ, thế nhưng phía sau đội hình đột nhiên vang lên vài tiếng kêu thảm thiết thê lương.
 
Mọi người nghe được, trong lòng đều cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.
 
Bởi đoàn người quá mức đông đúc, những võ giả Địa giai này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía cuối đội ngũ của mình tựa hồ có chuyện xảy ra, không ngừng có tiếng người kêu thảm thiết vang lên.
 
Mà đoàn người cũng đang không ngừng nhắm phía bọn họ chạy tới.
 
- Hắc hắc! Các ngươi hiện tại cầu xin tha thứ cũng không còn kịp rồi, có người sinh khí tức giận, hậu quả rất là nghiêm trọng.
 
Lý Thần tựa hồ đối với những tiếng kêu thảm thiết này không hề bài xích, trái lại sắc mặt còn có chút hả hê, trêu đùa nói.
 
Ngay sau cái nhích người của Lý Thần, Hàn Phong cũng không do dự, lấy ra Băng phách hàn quang kiếm sau người, đấu khí chậm rãi không ngừng quán nhập trong thân kiếm.
 
Ngay sau đó, thân hình Hàn Phong khẽ động, nhất thời hóa thành một đường xông thẳng vào trong đám người.
 
Băng phách hàn quang kiếm trong tay không ngừng vũ động, từng đạo đấu khí bắn ra tả xung hữu đột ngay giữa đám người.
 
Mỗi một kiếm của Hàn Phong đều lấy đi một mạng người, nương theo kiếm quang chỉ có máu tươi và nỗi sợ hãi tuyệt vọng hòa cũng tiếng kêu thảm thiết.
 
Trong đám người, lưu quang chớp động, máu tươi nóng hổi vẩy ra xung quanh, một phần lớn đều dính lại trên người, trên mặt Hàn Phong.
 
Không được thời gian bao lâu, số người chết dưới tay Hàn Phong đã không dưới ba mươi.
 
Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo Hàn Phong nhưng không lưu lại chút dấu vết trên Băng phách hàn quang, không hổ là thần khí ngàn năm…
 
Mặc dù đã giết hơn ba mươi mạng người, ngoài thân kiếm vẫn sáng bóng một màu.
 
Bất quá, lúc này Hàn Phong cũng không có chú ý tới điểm này, toàn thân hắn đang chăm chú lượm gặt mấy trăm nhân mạng trước mắt.