Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 61



Thiết kế của nhà ma có ít nhất ba tầng, trên giới thiệu nói toàn bộ hành trình khoảng chừng bốn mươi phút, nhưng mà bốn mươi phút này chắc là không tính đến thời gian dừng lại ôm nhau gào thét, trái lại Tưởng Thừa cảm thấy bọn họ vừa phát sinh các loại la hét có thể dọa chết cả ma quỷ, lại từng người từng người ở trong căn phòng càng lúc càng tối hơn đi vòng vòng gần hai mươi phút, ngay cả cầu thang cũng chưa đi qua một lần.

"Chúng ta có phải nên tìm một chỗ lên lầu hay không?" – Tưởng Thừa hỏi một câu.

"Tôi đang tìm đây" – Phan Trí đứng đầu ở phía trước trả lời – "Gian phòng này chúng ta đã từng vào đúng không?"

"Không có." – Cố Phi nói.

"Vậy cánh cửa này chắc chúng ta cũng chưa đi qua" – Phan Trí chỉ chỉ một cánh cửa đang đóng phía trước – ""Biết đâu chính là lối...""

Lời còn chưa nói ra, một chuỗi tiếng cười của con nít từ phía sau bọn họ nhẹ lướt qua.

Cho dù Tưởng Thừa cũng nghe ra được tiếng dòng điện trong tiếng cười có thể xác định chính là từ loa giấu trong góc nào đó phát ra, nhưng vẫn sởn tóc gáy một hồi.

"Phía sau có ma?" – Lý Tùng hỏi một câu.

"Đi nhanh đi, đi nhanh đi..." – Hứa Manh kéo áo của Lê Vũ Tinh, cúi thấp đầu đều không dám nhìn tới xung quanh.

Đang nói, lại một chuỗi tiếng cười vang lên.

"A ——" – Một đám người đồng thời hét to lên, dồn Phan Trí liền bổ nhào qua cánh cửa kia.

"Đừng sợ, đừng sợ, đừng..." – Phan Trí bị đẩy đến đứng cũng không vững, vội đi tới kéo cửa mở ra, ngay lập tức chính là một tiếng gào dữ dội – "A —— "

Đứng ngoài cửa là một con ma không biết là đang đi ngang qua hay đã đứng chờ cả buổi, Phan Trí bị một đám người đẩy mạnh vào trong lòng con ma này.

Trong tiếng gào thét này con ma bị đụng vào tường ở phía sau, không thể không ra sức đẩy Phan Trí ra.

"A ——" – Một đám người quay người lại chạy.

Phía sau còn có một cánh cửa, một đám người hoảng loạn không chọn đường, giống như thế giới đã bị hủy diệt mà nhào qua, kéo cửa ra liền xông vô.

Ánh nắng mặt trời sáng rực chói mắt tràn ngập thế giới giữa tiếng gào thét của bọn họ.

Mấy người bọn họ đứng ở trong ánh nắng vẫn còn gào thét mấy tiếng mới cả mặt ngỡ ngàng mà ngừng lại.

"Tôi đệt?" – Phan Trí kinh ngạc híp mắt lại – "Sao lại đi ra rồi?"

"Ngay cả lầu còn chưa lên đã ra ngoài rồi?" – Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn cánh cửa nhỏ kia một chút – "Mẹ nó đây là cửa ra khẩn cấp thì phải?"

Cố Phi đứng ở sau cùng, ôm cánh tay hắng giọng một cái.

"Hả?" – Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn cậu ta.

Cố Phi hướng mắt qua bên phải, một đám người nhìn theo qua, tức khắc liền muốn quay đầu lại chen trở về trong nhà ma.

Bên phải khoảng chừng 30 mét, chính là chỗ xếp hàng vào cổng, mười mấy người xếp hàng cùng nhau nhìn qua bọn họ bên này, biểu cảm trên mặt đều hết sức khó nói, còn có mấy người đã cười không chịu được.

"Tôi đệt, đường này ai dẫn đi!" – Phan Trí cực kỳ bi thương mà hỏi.

"Điên Điên?" – Lê Vũ Tinh nói.

"Không phải tôi" – Hồ Phong lập tức nói – "Tôi là theo phía sau Đại Lý đi ra!"

"Tôi?" – Lý Tùng cả mặt mù mịt ngẩn ra đến cả buổi, còn vươn tay khoa tay múa chân hồi lâu – ""Tôi hình như là có... động tác mở cửa?""

"Đồ ngốc!" – Phan Trí nhào tới đối diện cậu ta liền đập tới mấy cái, dưới sự dẫn dắt của cậu, cả đám người đi lên từng người cho Lý Tùng mấy cái.

Đã đi ra rồi thì không có cách nào trở lại nữa, bọn họ đành phải cố giữ biểu cảm, vẻ mặt ""Chúng tôi chẳng qua thật sự đi nhầm đường"’, dưới ánh mắt của những người xếp hàng mà rời khỏi nhà ma.

"Đi xem cái cổ tháp kia một chút đi?" – Hứa Manh đề nghị – "Cảnh quan nhân văn mà, cũng rất có ý nghĩa."

"Ừm" – Cố Phi cầm điện thoại di động ra nhìn nhìn giờ – "Đi lên cổ tháp sau đó đi xuống... Vừa đủ giờ có thể đi ăn chút đồ ăn, bên trong công viên hình như có một quán mùi vị không tệ, tôi trước tiên đi hỏi thăm ở chỗ nào."

"Cũng là người mù đường à" – Lê Vũ Tinh cười nói – "Chỗ ăn cũng không nhớ được ở chỗ nào sao?"

"Không phải" – Cố Phi vừa bấm số vừa nói – "Lần trước tôi tới đây đã là chuyến du lịch mùa xuân hồi tiểu học."

"Hả?" – Lê Vũ Tinh ngẩn người – "Tôi thấy còn có cả công viên trò chơi đấy, còn có sở thú, nếu đổi lại là tôi thì tôi chắc đã đến chơi mấy lần trong một học kỳ cơ."

"Chứng tỏ tâm trí cậu không hoàn thiện." – Phan Trí nói.

"Cậu mới không hoàn thiện!" – Lê Vũ Tinh lườm cậu ta.

Cố Phi đi tới bên cạnh đoán chừng là gọi điện cho anh của Lưu Phàm hỏi chỗ ăn cơm.

Tưởng Thừa nhìn hình bóng của cậu đang đứng ở ngược sáng. 

Bất luận là xem phim điện ảnh, đi công viên trò chơi, hay là các hoạt động giải trí của Cố Phi, dường như đều dừng lại ở rất lâu về trước, tuy rằng bản thân cũng không thích đi công viên, nhưng mà số lần đi cùng bạn bè, bạn học cũng coi như không ít, sau khi nhà trường hủy bỏ chuyến đi chơi mùa xuân và mùa thu, bọn họ vẫn thường xuyên tự mình đi chơi.

Cuộc sống của Cố Phi chỉ ở xưởng thép, ngoại trừ trốn học ra ngoài chơi hơn mấy lần, cậu ta dường như vẫn luôn luôn ở khu vực xưởng thép đó.

Cuộc sống của Tưởng Thừa mấy tháng nay đến giờ, thì cũng thế, nếu như không có Cố Phi, xung quanh cậu liền cứng nhắc lại giống như vậy, tất cả mọi người, dọc theo mấy con đường dưới chân, vây hãm trong một bầu không gian nhỏ bé.

Sống nặng nề mà mệt mỏi.

Cuộc sống như thế một ngày hai ngày có thể, một tháng hai tháng cắn răng, một năm hai năm có thể liền sẽ bùng nổ, Tưởng Thừa đi tới cạnh thùng rác bên cạnh, đốt điếu thuốc ngậm vào, thời gian dài, có lẽ sẽ quen thôi, cam chịu cũng tốt, không cam lòng cũng được, cuối cùng vẫn chìm sâu xuống.

Cổ tháp ở bên một cái hồ nước trong công viên, nước hồ không sạch sẽ lắm, nhưng tháp rất đẹp.

Tháp rất cao, đứng ở trên đỉnh tháp có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài công viên, xe tới tới lui lui, nhưng mà cũng có thể thấy rõ thành phố dưới ánh nắng này đều mang một chút màu xám phủ lên hiu quạnh.

"Tôi chép lại nội dung một chút" – Phan Trí vừa cầm điện thoại di động chụp giới thiệu trên tường vừa nói – "Số chữ cũng không ít, trở lại chép một chút, tuần ký liền xong hết cả."

"Cái này không tệ." – Lý Tùng cũng bắt đầu chụp ảnh.

"Tôi nói với các cậu" – Phan Trí liếc nhìn mấy người đều đang lấy di động ra bắt đầu chụp tường– ""Đừng đều sao chép giống với tôi."" 

"Không có chuyện gì, viết rõ ràng trích dẫn là được, trích dẫn đều giống nhau mà." – Hồ Phong nói.

"Ngẫm lại cũng đúng bi thương" – Phan Trí thở dài – "Tuần ký mấy trăm chữ, đại khái thì một hàng cuối cùng là tự chúng ta viết, chữ ở trên trích dẫn từ bức tranh du lịch cổ tháp.""

Mấy người tức thì cười thành một mảnh.

"Tôi lâu lắm không viết tuần ký" – Tưởng Thừa dựa vào trên lan can lười biếng duỗi lưng – "Lão Từ cũng không có yêu cầu này."

"Yêu cầu cũng không có ai viết" – Cố Phi nói – "Nếu như bảo tôi một tuần lễ viết một thứ bài này, tôi khẳng định viết không ra."

"Sẽ không, cậu khẳng định viết ra" – Tưởng Thừa cười cười – "Cậu có thể viết thơ ca."

Cố Phi cười lên: "Đúng nha."

"Nè tôi nói với cậu" – Tưởng Thừa xoay người chống vào lan can, liếc mắt nhìn qua Phan Trí, lại quay ngược đầu trở lại nhỏ giọng nói – "Cháu trai Phan chắc là... nhìn ra rồi."

"Ừm, tôi nhìn ra cậu ta nhìn ra rồi" – Cố Phi cũng thả thấp giọng – "Sẽ có vấn đề gì không?"

"Không có" – Tưởng Thừa nói – "Tôi vốn dĩ cũng không suy nghĩ được phải nói với cậu ta thế nào, tự cậu ta nhìn ra cũng tốt, tôi đỡ phải tìm lời."

"Cậu ta trước đây đã biết chuyện của cậu đúng không." – Cố Phi hỏi.

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Chỉ có cậu ta biết... Đương nhiên, hiện tại cậu cũng đã biết."

Cố Phi cười: "Tôi có điểm yếu của cậu nha."

"Tôi cũng có điểm yếu của cậu nha." – Tưởng Thừa nghiêng mắt liếc cậu ta.

Cố Phi cười không lên tiếng.

"Thực ra" – Tưởng Thừa trầm mặc một lát – "Việc này thực ra đối với cậu mà nói, không tính là điểm yếu gì đi?"

"Đối với cậu thì tính hả?" – Cố Phi hỏi ngược lại.

"Tôi không biết, coi như là vậy đi" – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày – "Tôi nói không rõ, tôi không thích bị người khác nhìn chằm chằm, bị người khác bàn tán, tôi rất ghét bị người khác... chỉ trích."

Cố Phi nhìn cậu, cậu ngừng trong chốc lát: "Cậu không thể như thế được, cậu như thế là không đúng, chỗ này cậu cần sửa chữa, chỗ đó cậu cần nâng cao, tôi ghét bị người khác nói cậu như vậy là sai, như thế là sai, từ nhỏ đến lớn tôi nghe được rất nhiều rồi, tôi chính là thực sự... thực sự là...""

"Tôi hiểu" – Cố Phi nói – "Tôi hiểu ý của cậu."

"Tôi vốn không định nói cái này" – Tưởng Thừa khe khẽ thở dài, nhoài người tới trên lan can – "Tôi không muốn khiến cậu cảm thấy tôi... sợ hãi."

"Việc này có quan hệ gì với sợ hay không sợ sao" – Cố Phi cũng nhoài người tới trên lan can – "Không sợ cũng không có nghĩa là cần đem những chuyện này nói rõ cho cả thế giới biết, cứ xem như tôi không để ý người khác biết quần lót của tôi là hình dáng gì, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ mặc quần lót đi khắp nơi."

Tưởng Thừa nghiêng đầu qua nhìn cậu, cố kìm một phút chốc sau đó cười lên: "Cái ví dụ rách nát gì vậy."

"Tôi đã cố gắng hết sức." – Cố Phi nói.

Phan Trí từ sau khi đi nhà ma vẫn luôn không cùng Tưởng Thừa thảo luận qua chuyện Cố Phi, thẳng tới khi kết thúc kỳ nghỉ, bọn họ phải trở về, chuyến xe buổi tối, buổi chiều ăn xong cơm trở về phòng thuê, Phan Trí thu dọn xong hành lý mới nói một câu: "Việc cậu và Cố Phi ấy..."

"Hả?" – Tưởng Thừa ngồi dựa vào ở trong ghế sô pha.

"Bắt đầu lúc nào vậy?" – Phan Trí hỏi.

"Không bao lâu" – Tưởng Thừa nói – "Cậu có kiến nghị gì sao?"

"Không có" – Phan Trí cười cười – "Cái này có thể kiến nghị gì chứ, trời muốn mưa, ông nội muốn yêu đương, chuyện quá bình thường, tôi còn ngăn cản sao."

Tưởng Thừa cười không nói.

"Có điều nói thật nhé, tôi rất kinh ngạc" – Phan Trí nói – "Tôi căn bản vẫn không nghĩ đến cậu ở đây còn có thể yêu đương được."

"Tại sao?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.

"Còn tại sao cái gì" – Phan Trí ngồi vào bên cạnh cậu – "Thì cảm thấy dưới loại tình huống này cậu sẽ không có tâm tình này chứ."

"Ừm" – Tưởng Thừa ngã vào trên tay ghế sô pha gối đầu vào cánh tay– "Bản thân tôi cũng không nghĩ tới."

"Mà cũng không phải không thể hiểu" – Phan Trí ngẫm nghĩ – "Trước đó tôi còn rất lo lắng cho cậu, sau đó thấy cậu cũng không sụp đổ... Dù sao vẫn tốt hơn một người sầu muộn chứ."

Tưởng Thừa không hé môi, mở to mắt nhìn trần nhà xuất thần rất lâu, sau đó nhìn Phan Trí: "Phan Phan."

"Đổi xưng hô đi." – Phan Trí xoa xoa cánh tay.

"Cháu trai." – Tưởng Thừa nói.

"Chuyện gì ông nội." – Phan Trí quay đầu.

"Yêu nhau, quen nhau" – Tưởng Thừa nói – "Cậu cảm thấy có gì khác biệt?"

"Đầu óc đột nhiên thay đổi à?" – Phan Trí hỏi.

"Thay đổi ông nội cậu." – Tưởng Thừa nói.

"Cái này cậu cũng phải hỏi tôi?" – Phan Trí nhìn cậu – "Đây không phải là phong cách của cậu nha."

""Tôi chỉ muốn nghe một chút người có chỉ số IQ thấp thì nghĩ thế nào"" – Tưởng Thừa mò mẫm lấy điếu thuốc ra ngậm vào – ""Người có chỉ số IQ cao chúng tôi dễ dàng nghĩ quá nhiều.""

""Nghĩ quá nhiều khác biệt với không có đầu óc chứ, tôi muốn quen nhau"" – Phan Trí nói – ""Chẳng hạn như tôi, tôi muốn quen nhau, Hoàng Tuệ, nếu không thì...""

"Không" – Tưởng Thừa ngắt lời cậu ta – "Vậy đổi cách nói khác, muốn cùng tôi yêu nhau, muốn cùng tôi quen nhau thì sao?"

"Tôi đệt" – Phan Trí nhíu mày – "Phiền toái như vậy, đó cũng chỉ là với cậu thôi, bất luận yêu nhau hay là quen nhau, đều phải là cùng với cậu."

Tưởng Thừa dựng thẳng ngón tay cái cho cậu ta.

Tưởng Thừa cảm thấy sự tinh tế của Cố Phi có chút khiến cậu hoảng hốt, yêu nhau và quen nhau, phần đầu đều có ""cậu ta"", bất kể là đáp án nào, đều là cậu ta.

Tưởng Thừa cong cong khóe miệng, ít nhất về một điểm này, Cố Phi hiểu ý nghĩ của cậu.

Vả lại cậu không phải có nhiều tịch mịch, có nhiều cô đơn, cần ở nơi này tùy tiện tìm một người nào đó bắt đầu một đoạn tình cảm, chỉ bởi vì đối phương là Cố Phi, bất kể là loại tình cảm gì, tiền đề đều phải là Cố Phi.

Hai ngày nay cậu đều suy xét câu nói này, thực ra lật ngược về quá khứ, cậu đã sớm nghĩ đến ý nghĩa rất rõ ràng của câu nói này.

Cũng hiểu ý nghĩa thật sự câu nói ""Tôi sẽ luôn thích cậu cho đến khi cậu không cần tôi thích cậu nữa mới thôi"" của Cố Phi.

Cậu không thể không thừa nhận, Cố Phi quả thực nghĩ rất nhiều hơn so với mình, bản thân chẳng có thể nói có bao nhiêu kích động, nhưng cuối cùng nguyên nhân chủ động như thế chính là vì tôi thích cậu, tôi muốn cùng cậu ở cùng một chỗ.

Tôi muốn cùng cậu yêu nhau, không phải quen nhau, là cậu, không phải người khác.

Đây là lý do Cố Phi cuối cùng đã đến dưới lầu chờ cậu.

Nhưng nếu như có một ngày, không còn đường để đi nữa, lựa chọn của Cố Phi có lẽ chính là ""Dừng ở đây"", mà lựa chọn của bản thân thì sao?

Đây là vấn đề Cố Phi cần cậu trả lời.

Cố Phi quen phải suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi chuyện, hoàn cảnh trưởng thành của cậu ta, người thân của cậu ta, những việc từng trải của cậu ta, khiến cậu ta quen đem hết thảy xác suất đều nghĩ đến, tìm được từng phương pháp ứng đối mỗi loại xác suất.

Mà cậu không giống vậy.

Cậu không cần như cậu ta đi suy xét, đi khẳng định hoàn cảnh mỗi một sự kiện như vậy, cho dù là đột nhiên bị vứt bỏ đến địa phương như vậy, cậu cũng không có suy nghĩ quá nhiều, trước mắt đụng đến cái gì, liền giải quyết cái đó.

Cậu không phải con đẻ, cha mẹ ruột của cậu là như vậy, cậu thay đổi hoàn cảnh từ trên trời xuống dưới đất... Mỗi một sự kiện, cậu đều không có suy xét thọc sâu bên trong, tất cả hành động của cậu đều là nhìn vào trước mắt, ở đây có tảng đá, tôi làm sao đi qua, ở đây có con sông, tôi làm sao đi qua.

Ở trên một điểm này, cậu và Cố Phi có phương thức tư duy hoàn toàn không giống nhau, nhưng đã thành thói quen.

"Cái này là cậu ta hỏi cậu sao?" – Phan Trí ở bên cạnh hỏi.

"Chính là tôi hỏi cậu ta." – Tưởng Thừa cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà qua thả tới trên sàn nhà bên cạnh sô pha, gảy gảy tàn thuốc vào bên trong.

"Không thể nào" – Phan Trí nhìn cậu – "Tôi rất hiểu rõ cậu."

"Vậy cậu phải cẩn thận có một ngày sẽ bị tôi diệt khẩu." – Tưởng Thừa nói.

"Cậu ta cho tôi cảm giác" – Phan Trí từ trong hộp thuốc trên bàn trà cũng tìm điếu thuốc châm lên – ""Chính là... nói thế nào nhỉ, tôi nhìn cậu ta liền muốn gọi một tiếng “anh”.""

"Cậu ta nhỏ hơn cậu." – Tưởng Thừa nói.

"... Tôi chỉ là ý như vậy" – Phan Trí chậc một tiếng – ""Cậu cũng nhỏ hơn tôi, tôi vẫn gọi cậu là ông nội đấy, ý của tôi chính là, cậu ta nhìn qua chính là kiểu người... gánh vác qua rất nhiều chuyện.""

"Phải không.” – Tưởng Thừa khe khẽ thở dài, phán đoán này trái lại tương đối chính xác.

"Có một số người, cậu tiếp xúc một chút liền có thể biết, chính là thứ khí thế này, vẫn có thể cảm thấy được"" – Phan Trí nói – "Tuy rằng cậu ta ở trong nhà ma... Nhưng mà tôi nhìn thấy cậu ta vẫn muốn gọi một tiếng Phi ca, cậu hiểu ý của tôi chứ."

"Hiểu." – Tưởng Thừa nói.

"Có điều tôi gọi cậu là ông nội không phải vì nguyên nhân này." – Phan Trí lại nói.

"Cái này thì không cần đặc biệt giải thích thêm." – Tưởng Thừa nói.

"Thừa Nhi" – Phan Trí rút thuốc ra khỏi miệng, cả mặt bộ dáng âm trầm mà suy nghĩ mất cả buổi – ""Vu Hân với cậu không tính là yêu nhau, ngay cả quen nhau cũng không phải.""

"Ờ." – Tưởng Thừa đáp một tiếng, cũng một mặt thâm trầm nhìn chăm chú cậu ta.

"Cho nên" – Phan Trí lại trầm mặc đến cả buổi – "Cố Phi là mối tình đầu của cậu đấy."

"Đệt" – Tưởng Thừa cười vui vẻ – "Nín cả buổi này, tôi tưởng là cậu muốn nói cái gì cơ, đánh rắm cũng không có một cái."

"Tôi chưa nói xong đâu, chưa nói xong đâu!" – Phan Trí rất khó chịu mà nhìn cậu – "Cậu có thể đem nhịp điệu chê cười tôi từ chạy như điên sửa thành đi dạo được không hả, chậm một chút có thể chết sao!"

"Đi dạo, đi dạo" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Ngài nói hết đi."

"Thông thường thì, mối tình đầu phân nửa... Phải bị chút đau thương, dù sao chúng ta... còn nhỏ" – Phan Trí kẹp thuốc lá, cố gắng sắp xếp câu chữ, rất khó khăn mà ấp úng – "Tôi chính là muốn nói, đừng để cho mình thương tích quá nặng, cậu hiểu ý của tôi không? Thì... ông nội à, tôi xem vị kia của cậu... bà tôi... ông ngoại tôi chứ, cậu ta phải là loại người đã rất hiểu rõ phải tự bảo vệ mình thế nào... Tôi không có ý khác."

"À." – Tưởng Thừa cả buổi mới từ trong xưng hô lộn xộn này của Phan Trí chỉnh lý ra ý của cậu ta muốn biểu đạt.

"Đừng cho rằng tôi nói chuyện gì đó, không thích hợp." – Phan Trí nói.

"Cảm ơn" – Tưởng Thừa đem đầu thuốc lá dụi tắt, đứng dậy vỗ vỗ ở trên vai cậu ta – "Tôi biết rồi."

"Ừm." – Phan Trí gật đầu.

"Tàn thuốc gạt ở đây" – Tưởng Thừa đem cái gạt tàn thuốc thả tới trước mặt cậu ta – "Nếu gạt trên bàn trà tôi bắt cậu dùng đầu lưỡi liếm bàn trà một lượt."

"Tôi đệt!" – Phan Trí ngẩn người – "Tôi con mẹ nó có lấy giấy lót được chưa!"

"Cho nên tôi bây giờ không bắt cậu liếm nha." – Tưởng Thừa cười ngả về trong ghế sô pha.

Việc tiễn Phan Trí bọn họ đi ga tàu hỏa, Cố Phi không tham gia nữa, mấy ngày nay tuy rằng cậu đều không tham gia tất cả hoạt động của toàn bộ hành trình, nhưng ở trong mắt Cố Miểu, thời gian cậu ở nhà vẫn ít, cho nên buổi tối Cố Phi dẫn cô bé tới nhà Vương Húc ăn bánh nhân thịt.

Tưởng Thừa tiễn Phan Trí bọn họ đến ga: ""Được rồi, cũng đừng nói cảm tưởng lúc chia tay cái gì nhé, rất buồn nôn, nhận không nổi.""

"Không nói" – Hồ Phong nói – "Nghĩ hè rồi trở về thăm bọn tôi chút nha, có qua có lại mà, thế nào?"

"... Cái này rất khó nói." – Tưởng Thừa mấy tháng nay, trước giờ vẫn không thật sự nghĩ đến chuyện trở về, bất luận là trở về làm cái gì, đều hoàn toàn không có nghĩ qua.

"Hoặc là hẹn chỗ cùng nhau đi du lịch cũng được mà." – Lý Tùng nói.

"Đến lúc đó hẹn kỹ càng sau." – Phan Trí nói.

"Đúng rồi, Cố Phi mấy ngày nay vẫn luôn làm hướng dẫn viên, vẫn chưa nói tiếng cám ơn với người ta" – Lê Vũ Tinh đem một cái túi trong tay đưa cho Tưởng Thừa – "Ngày đó không phải nói cậu ta có một cô em gái sao, trực tiếp mua đồ cho cậu ta dường như không thích hợp, chúng tôi liền mua một con búp bê..."

Tưởng Thừa cười cười nhận lấy: "Cần gì khách sáo như thế."

Nếu như đám người này gặp qua cô em gái này, đoán chừng ai cũng sẽ không nghĩ đến mua cho cô bé con búp bê nữa.

Sau khi một đám người đều vào ga, Tưởng Thừa quay người đi tới trạm xe buýt, rất tiết kiệm lịch sự ngồi xe buýt về phòng thuê.

Sau khi vào phòng, cậu chụp cho con búp bê một tấm ảnh, gửi cho Cố Phi.

– Bạn học tôi tặng cho Cố Miểu

Cố Phi rất nhanh trả lời một tin nhắn tới.

– Tiễn đi rồi?

– Ừ, các cậu còn ở nhà Chín Ngày sao

– Vẫn còn, cậu qua đây không

– Không, tôi có chút mệt, nằm một lát thả lỏng lưng già cỗi

– Bóp lưng. jpg

Tưởng Thừa cười cả buổi, ở trong phòng lại xoay quanh hai vòng, nhìn thử Phan Trí có sót đồ vật gì đó hay không, sau đó vào phòng ngủ, giờ vẫn còn sớm, đủ để... làm một bộ bài thi.

Tưởng Thừa đứng ở trước bàn học, đối với quyết định của mình bày tỏ bái phục sâu sắc.

Đây, chính là một tố chất của học bá.

Lạy.

Điện thoại di động lại vang lên một tiếng, Cố Phi gửi tấm ảnh chụp Cố Miểu tới.

Trên tấm hình, Cố Miểu cầm một cái bánh nhân thịt, cả mặt mù tịt.

– Tôi cho nó xem tấm ảnh búp bê, vẻ mặt nó chính là thế này 

– Hhhhhhh, cậu đây làm anh trai thật tốt, một cô nhóc nhìn thấy búp bê lại có thể có dáng vẻ kiểu này

Tưởng Thừa đem chăn lộn xộn trên giường kéo lên giũ, tuy rằng phải làm bài thi, nhưng hoàn cảnh vẫn rất có ảnh hưởng, phải ngăn nắp một chút... Cậu nhìn thấy phía dưới gối lộ ra một cái hộp màu đen.

Cậu cầm lên liếc mắt nhìn, mở hộp ra, tuy rằng lúc thấy được cái hộp cậu đã đoán được đây là thứ gì.

Nhưng mà lúc nhìn thấy bên trong thực sư đặt một cây bút máy màu đỏ tươi, cậu vẫn có chút kinh ngạc, Phan Trí lại có thể tặng một cây bút cho cậu.

Bên trong còn có tờ giấy nhỏ ngay ngắn, mặt trên có một hàng chữ.

– Trước mặt đưa cho cậu khẳng định bị chế giễu, cho nên để ở chỗ này, cho cậu cây bút là để cậu luôn luôn nhớ kỹ mình là một học bá.

Tưởng Thừa cầm bút ngồi vào trước bàn học, cười một lúc lâu.

Ngẫm lại liền thở dài, người bạn Phan Trí này không kết giao uổng phí, hưởng thụ đãi ngộ của cháu trai, nắm giữ trái tim ông nội.

Cậu cầm qua một tờ giấy, ở phía trên tùy tiện viết vài chữ, chính là những chữ này, dùng bút gì, đều rõ ràng không ra được nét bút tốt.

Cậu dán mắt vào tờ giấy nhìn một lát, chậm rãi vận khí, viết xuống một hàng chữ.

Hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.