Ngạn Long

Chương 4: Đại Cát Điện



[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt. Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]

Chương 4: Đại Cát Điện

Nhân vật: Tô Ngạn Chi, Phương Chư, Tuyết Tuyết, Bạch Vũ Thiên.

"Ngạn Chi, cô đi đâu rồi. "

Ngạn Chi bị làm cho giật nảy mình, rút tay khỏi đó quay đằng sau hớt hải trả lời.

"Ta đây."

Hóa ra là một tiểu tiên, tiểu tiên này có tướng mạo vô cùng tuyệt sắc, khiến cho nàng nhìn mãi tiểu tiên nữ. Tiểu tiên hỏi thăm.

"Cô nương, sư phụ và thượng thần cho gọi cô. Bây giờ cô có thể đi theo ta không?"

Nghe xong đôi chân mày nàng nhíu lại, khó hiểu. Nhìn thấy tiểu tiên nữ đã rời đi, Ngạn Chi vội vã chạy theo sau. Ngoắc đầu nhìn lại nơi lúc nãy, kì lạ là chẳng còn hơi tăm đóa hoa và dòng nước đó đâu nữa. Vừa đi nàng vừa dò la tiểu tiên nữ.

"Tiên nữ, lúc nãy cô có thấy thứ xuất hiện đằng sau ta không?"

Tiểu tiên nữ mĩm cười nhưng không quay đầu, cứ thế đi tiếp. "Không thấy gì cả. Lúc nãy chỉ biết rằng gọi cô thì sắc mặt cô rất khó coi. Chắc là Ngạn Chi cô, thân thể phàm trần khó mà có thể thích ứng với nơi này."

Ngạn Chi vừa bước vừa bĩu môi, cũng cho rằng chuyện lúc nãy chỉ là nàng tưởng tượng ra. Điều xảy ra lúc nãy rất kì lạ, cũng chẳng biết đó là hiện tượng gì.

Đi đến thư phủ của Dư Thiên nhưng tiểu tiên nữ vẫn không có ý định nán lại nơi này. Ngạn Chi kéo tay tiểu tiên nữ lại.

"Này, tiên nữ. Không phải chúng ta đến Thiên Thư Phủ này sao? Sao lại không đi vào?"

Thiên thư phủ: (là phòng riêng của Dư Thiên, lấy tên chàng đặt tên cho phủ)

Tiểu tiên nữ dịu dàng nói với nàng. "Chúng ta không đến Thiên Thư Phủ. Chúng ta đến Đại Cát Điện. Tên ta là Phương Chư, cô cứ gọi ta là Tiểu Chư là được rồi."

Đại Cát Điện là nơi Ngạn Chi chưa từng nghe qua. Nàng tò mò theo sau Tiểu Chư. "Đại Cát Điện? Đó là nơi nào vậy Tiểu Chư?"

Tiểu Chư trả lời. "Đại Cát Điện, được cho là nơi sẽ tạo ra những người tài giỏi nhất trong núi Côn La này. Cô sẽ được sư môn chân chính chỉ dạy tiên thuật."

Ngạn Chi thắc mắc với Tiểu Chư. "Sư môn? sư môn nơi này Không phải là tên thượng tiên kia à?"



Tiểu Chư. "Thượng tiên xuất thân cao quý, không chỉ dạy. Ngài ấy nghìn năm chỉ xuất quan một lần, nhưng mỗi lần đều đúng một nén nhan lại bế quan."

Vẻ mặt của Tiểu Chư vô cùng buồn bã, Ngạn Chi hiểu tâm lý nữ nhi liền lắm lét cả bộ mặt gian manh với Tiểu Chư.

"Có phải... Hehe, cô yêu ngài ấy rồi."

Vừa nói xong nàng liền bị Tiểu Chư hai má đang đỏ như hòn than bịt mồm lại. Sau đó kéo Ngạn Chi đi ngay. Đến Đại Cát Điện, Tiểu Chư cũng là một đệ tử của Đại Cát điện, nàng ta đi vào nơi của mình. Nàng nhìn vào bên trong, đúng như Ngạn Chi nghĩ đến. Nơi đây có không trên mười đệ tử, nam nhân nữ nhân đều rất đầy đủ. Khi nàng bước chân phải vào điện thì đã dập vào mắt những ánh mắt bao trùm lấy Ngạn Chi, những ánh mắt này khiến nàng vô cùng khó chịu, ngực phải nàng lại đau thắt, Ngạn chi lấy tay ôm ngực mình thở hổn hển.

Một bàn tay đặt lên vai nàng, khiến nàng bất ngờ hất ra. Một nữ tử, là người của thú giới, là một hồ ly tu thành hình người. Nàng ta gọi Ngạn Chi.

"Cô không sao chứ? Ta thấy cô rất khó chịu."

Mồ hôi trên trán và cằm Ngạn Chi đổ ra nhễ nhãi, nàng dùng tay lau đi mồ hôi đáp. "Ta không sao, chỉ là có hơi mệt mỏi. Chắc vì ta là người phàm."

"Ồ ra là vậy, ta là Tuyết Tuyết, gọi là tuyết tỷ đi. Ta là người của tộc hồ ly."

ngay sau đó Tuyết Tuyết lại hô to với các đồng môn. "các đệ tử của Đại Cát Điện nghe đây. Tiểu cô nương này là một người phàm, người phàm đầu tiên trong Đại Cát Điện của chúng ta đấy."

Ngạn Chi cứ nghĩ rằng ả sẽ làm khó nàng, nhưng câu tiếp theo khiến Ngạn Chi bất ngờ.

"Chúng ta nhất định phải bảo vệ tiểu cô nương này cho tốt đó. Dù sao thú giới, tiên giới chúng ta khi được vào nơi này cũng đã 200 năm tuổi. Nhưng người phàm chỉ mới 18 năm tuổi đã vào đây. Nhớ chưa?"

Tất cả đệ tử truyền môn đều hô to đều nhau. "Biết rồi"

Ngạn Chi đến bây giờ mới biết độ tuổi được dự kiến kiểm soát chân thân của các giới khác. Nàng ngờ vực.

"Thế. Bọn cô đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Nữ tử thú giới trả lời. "Bọn ta á?" Ngạn Chi gật gật đầu.

Nàng ta trả lời. "Bọn ta một nghìn tuổi cũng có, nói chung là hơn hai trăm năm tuổi và dưới một nghìn năm tuổi. Vài trăm năm đều chỉ có một đệ tử được thu nhận từ ý chỉ của thượng thần đang bế quan."

Ngạn Chi há hốc khi nghe câu trả lời. Nàng lấp bấp.

"Thế ta phải gọi các người là cái gì nhỉ cực kì lớn tuổi. Nếu con người như bọn ta được vào đây không phải sẽ chết sớm à?"

Ai nấy nghe xong đều phì cười, họ rất thích thú với một con người như nàng. Tuyết Tuyết cố giảng cho nàng hiểu.

"cô có chân thân hoa sinh tử, nếu cô cố gắng luyện tập sẽ sống thọ như yêu tộc bọn và thiên tộc bọn ta thôi."



Ngạn Chi như được khai mở: "thật sao? ta....ta...ta phải cố gắng mới được."

Nhiều nam nữ tử đều dần lấp kín Ngạn Chi hỏi rất nhiều thứ trên đời, chưa bao giờ nàng được quay quanh nhiều như thế này, nhưng lần này lại là cảm giác được quan tâm được yêu thương như lúc này.

Khi đang vui đùa hỏi thăm thì sư phụ chân chính đã vào, tất cả Mọi người đều về vị trí cũ, chỉ có Ngạn Chi không biết chỗ ngồi chỉ biết đứng sang một bên.

Buổi học đầu tiên được diễn ra, chàng mang trên người một khí chất không khác gì với dáng vẻ lúc nãy, khuôn mặt mang sắc đẹp của thiếu niên trẻ tuổi. Dư Thiên bắt đầu nói.

"Ngạn Chi cô là người mới đến, ta xin lấy danh xưng là Huyết Bạch Vũ Thiên. Gọi tắt là Bạch Vũ Thiên."

Ngạn Chi khá thích thú với cái tên của vị sư phụ này thầm nghĩ.

[Bạch Vũ Thiên? Vũ Thiên có chút giống Vũ Thanh, tên của nữ nhân. Chẳng trách tướng mạo vô cùng khôi ngô.] Bạch Vũ Thanh nâng tách trà trên bàn vừa mới châm, tiếp tục chỉ dẫn.

"Bàn thứ ba dãy bên phải là chỗ ngồi của cô."

Ngạn Chi nghe Bạch Vũ Thiên nói liền vào chỗ ngồi của bản thân. Ngạn Chi thắc mắc với vị sư phụ.

"không phải Tiểu Chư vừa nói là có thượng thần kia sao? tại sao lại chỉ có một mình ngài vậy sư phụ!"

Vũ Thiên chầm chậm đặt tách trà trên tay xuống, giọng trầm ngâm.

"Thượng thần hiện tại đã bế quan, không thể đến được."

Ngạn Chi chỉ nói nhỏ thất vọng. "ồ"

Bạch Vũ Thiên: "Hôm nay chỉ đọc sách, các con hãy mở cuốn đầu tiên trên bàn."

tất cả đều mở sách ra, ai nấy đều không dùng tay mở, mà là dùng linh lực điều khiển cuốn sách. Ngạn Chi thích thú với điều diễn ra, nàng dùng tay giống như các đệ tử ở đó, nhưng tiếc rằng Ngạn Chi chưa khai mở linh lực, vẫn chưa thể làm phép.

Tuyết Tuyết và Tiểu Chư nhìn Ngạn Chi, họ rất vui khi nàng ham học. Tiểu Chư nói nhỏ với nàng.

"Ngạn Chi, cô chưa khai mở linh lực. vẫn chưa dùng phép được đâu, ráng chờ ngày mai đi."

Ngạn Chi lắng nghe từng câu. nàng chán nản nằm dài trên bàn. từng bước chân của ai đó bước lại gần, người đó dùng tay điều khiển tiên pháp vào người Ngạn Chi. Nàng mở tròn mắt hét lên.

"á..."