Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 44: Phát sốt



Sau bữa trưa Lăng Nhiễm mệt mỏi cuộn người trên sofa, bụng đau quá.

"Nhiễm Nhiễm ổn không đó?" Triệu Khải vui sướng vì bữa ăn, lại thấy Lăng Nhiễm có vẻ không ổn cho lắm liền quan tâm hỏi.

Lăng Nhiễm không trả lời mà chỉ gật đầu, aaa thực sự khó chịu quá, vừa đau vừa nóng.

"Ầy! Hình như cô phát sốt rồi" Đưa tay sờ lên trán Lăng Nhiễm, nóng ran! Quả nhiên là sốt rồi.

"Tên kia vợ cậu..." Sốt rồi kìa....

Triệu Khải còn chưa nói hết câu đã thấy Hoắc Mạc Đình xuất hiện từ lúc nào, đôi chân mày nhíu chặt lại, khi nãy uống trà gừng cũng không có tác dụng mấy.

Lăng Nhiễm thực sự rất nhẹ, anh chỉ dùng chút sức lực đã có thể nhấc bổng cô lên rồi. Triệu Khải thấy anh ôm Lăng Nhiễm đi liền cầm hộp thuốc chạy theo.

"Trước tiên đo nhiệt độ đã"

"38° không sốt cao lắm, uống thuốc trước" Triệu Khải lấy trong hộp thuốc ra hai viên hạ sốt.

Nhưng mà Lăng Nhiễm hiện tại không há nổi miệng, Hoắc Mạc Đình chần chừ hai giây rồi đem thuốc nhét vào miệng mình rồi cúi xuống áp lên môi cô, dùng lưỡi tách hàm răng ra sau đó đẩy thuốc vào rồi đưa nước tới.

"Ư..đắng.." Vì cảm giác đắng khắp khoang miệng nên khi nước tới cô liền há miệng uống.

"Cậu không sợ bị cảm lây hả?" Triệu Khải hứng thú không thôi, lần đầu thấy tên này xả thân đút thuốc gái như vậy.

"Chỉ là bị cảm, có gì mà phải sợ"

"Ồ!" Không ngờ lại thấy được dáng vẻ này của đại boss, phải nhanh chóng gửi ảnh chụp cho anh em.

Cũng may là Lăng Nhiễm ăn cơm xong mới bắt đầu sốt nên uống thuốc thuận tiện hơn. Ngoài trời thì mưa không dứt, mưa liên tục cả ngày trời.

Để thuận tiện chăm sóc cô Hoắc Mạc Đình yêu cầu trợ lý Cẩn đem toàn bộ tài liệu cần giải quyết của ngày về Hoắc gia, ngồi tại phòng ngủ làm việc, tỉnh thoảng sẽ kiểm tra nhiệt độ cho Lăng Nhiễm một lần.



Tới xế chiều Lăng Nhiễm mới mơ màng tỉnh dậy, vừa quay đầu một hình bóng quen thuộc đang ngồi cạnh cô, sống lưng thẳng tắp hơi dựa vào thành giường, đôi tay không ngừng lướt trên bàn phím. Thấy cô tỉnh động tác đánh máy cũng dừng lại: "Tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

Lăng Nhiễm lắc đầu: "Anh không đi làm à?"

"Không, trời mưa không thích đi làm"

Lăng Nhiễm ồ lên một tiếng định ngồi dậy cô bỗng phát hiện chân mình đang gác lên chân người ta, bảo sao người ta lại phải ngồi trên giường, cô xấu hổ rụt chân lại sau đó ngồi dậy.

"Hạ sốt rồi, nhưng đừng đi lung tung ở yên trong nhà ra ngoài dính mưa lại cảm" Hoắc Mạc Đình cũng chẳng để ý tới việc cô gác lên người mình, đứng dậy lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ của cô.

"Ồ" Lăng Nhiễm gật đầu.

"Không phải anh nói rồi sao, cư nhiên lại để người khác ức hiếp"

"Đó là dì của anh mà, dù sao cũng nuôi anh vài năm"

Im lặng một lát Hoắc Mạc Đình mới lên tiếng: "Không có lần sau"

"Vâng vâng! Em biết rồi!" Không cần anh nói cô cũng tự hiểu, lần này coi như trả giá cho những việc làm trước đây đi, lần sau bắt nạt cô nữa thì không xong với cô đâu.

"Tuần sau anh có việc phải đi công tác, ở nhà chán quá thì gọi Lạc Doanh tới chơi, ra ngoài nhất định phải để Tiểu Lý, Tiểu Long đi cùng, tránh những khu vực khuất người hẻo lánh ra"

"Em biết rồi, anh đi đâu...?" Lăng Nhiễm nhớ không nhầm thì lần đi công tác này là lần đi nguy hiểm, bị người của Hắc Ảnh mai phục ám sát, vì vậy mà bị thương không nhẹ.

"Đi giải quyết một số việc" Rõ ràng anh không muốn cho cô biết.

"Không thể giải quyết qua laptops sao?"

"Không thể"

"Vậy anh không đi được không?"

Hoắc Mạc Đình đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, Lăng Nhiễm lập tức giải thích: "Chỉ là anh đi rồi ai ngủ với em!"



"..." Hoắc Mạc Đình câm nín, người vợ này của anh như thế này từ bao giờ vậy?

"Thật đó! Em quen có hơi ấm của anh lúc ngủ rồi, anh đi công tác em sẽ mất ngủ đó!" Liêm sỉ là gì trẫm không biết, có mài ra ăn được không? Đương nhiên là không, dù có thế nào cũng không để anh đi, ngộ nhỡ cô thành quả phụ thì sao chứ.

"Không sao, buổi tối có thể call video" Chẳng biết sao nhưng anh lại thích cảm giác này vô cùng.

"Không! Em bị thiếu hơi anh sẽ không ngủ được!" Ai cần call video chứ, mảy may người không còn thì call được ích lợi gì cơ chứ. Đại ca à em còn muốn ôm đùi anh dài dài.

"Sao vậy?" Hoắc Mạc Đình nghi ngờ ngồi gần lại đưa tay lên trán cô xem có bị sốt hỏng não rồi không.

Lăng Nhiễm bất lực: "Ở nhà được không?"

"Việc quan trọng không thể ở nhà!"

Lăng Nhiễm quả quyết dùng sức đẩy Hoắc Mạc Đình xuống giường còn mình thì trèo lên người anh không biết xấu hổ mà cưỡng hôn anh.

"Lăng Nhiễm! Đừng đùa với lửa, em vừa mới hạ sốt!" Hoắc Mạc Đình né tránh nụ hôn bất ngờ của cô nghiêm giọng nói. Mẹ nó người phụ nữ này lại khiển máu trong người anh sôi sùng sục.

"Vậy anh ở nhà đi!"

"Anh nói rồi công việc quan trọng không thể ở nhà" Anh hơi dùng sức lật người lại khiến Lăng Nhiễm không chút phòng bị nằm dưới thân mình.

"Hoắc phu nhân! Anh có giới hạn! Đừng để anh mất kiềm chế, hậu quả em không chịu được đâu!" Giọng Hoắc Mạc Đình có chút run run, tầm mắt rơi vào bờ vai trắng nõn của cô còn hở lộ ra dây áo, ánh mắt anh tối dần.

Lăng Nhiễm không hiểu tới khi cô thấy có vật gì đó chọc chọc vào đùi mình thì mặt đỏ bừng lên là người anh em nhỏ của anh đang trỗi dậy: "Cái đó...em biết lỗi rồi, anh đứng dậy đi!"

"Có gan châm lửa mà không có gan dập lửa à?" Hoắc Mạc Đình cúi sát vào mặt Lăng Nhiễm thổi nhẹ lên mặt khiến Lăng Nhiễm rùng mình.

"Em biết lỗi rồi mà, hơn nữa em vừa hạ sốt anh không thể làm cái đó với em được, anh không tàn nhẫn tới mức ý đâu ha...?" Lăng Nhiễm thực sự muốn khóc, mẹ ơi mới nãy còn máu lửa lắm mà sao bây giờ lại run thế này.

"Nếu anh nói có thì sao?"