Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 27: Anh đang an ủi em sao?



Triệu Khải đứng ở ngoài xem bát quái thấy Lăng phu nhân ngã xuống bị bệnh nghề nghiệp anh lập tức chạy vào trong: "Tên dở hơi kia! Nghĩ sao mà ra tay với người già thế hả!"

"Mắt mù à? Rõ ràng là bị ngất!" Vương Thiếu Tuyền ghét bỏ nói.

"Bà ấy tự nhiên ngất đi, Khải ca mau giúp chút đi!" Lăng Nhiễm gấp gáp nói, mặc dù cô không thích người mẹ này nhưng mà cô cũng không muốn ảnh hưởng tới sức khỏe của bà ấy.

Triệu Khải không nói gì lập tức cùng Hoắc Mạc Đình đỡ Lăng phu nhân lên sofa. Anh làm một vài thao tác kiểm tra, sau một hồi anh thong thả nói: "Không sao cả, bị kích thích chút thôi, lát nữa sẽ tỉnh"

Lăng Nhiễm lúc này mới thở phào ra, cô không muốn vì cô mà bà ấy có mệnh hệ gì, dù sao ở đây cũng gọi một tiếng mẹ.

Đúng thật Lục Triệu Y không có vấn đề gì chỉ là bị kích thích một tý, cộng thêm khí tức đọng sẵn từ ở nhà nên mới đột ngột ngất xỉu. Chỉ một lát sau bà liền tỉnh lại.

"Bác gái, bác thấy trong người sao rồi" Triệu Khải dùng thái độ chuyên nghiệp hỏi, trạng thái anh nghiêm túc hơn so với bình thường.

"Mẹ uống chút nước đi" Lăng Nhiễm đưa cốc nước qua.

Lục Triệu Y có ý muốn hất văng ly nước đi, nhưng vì có người ngoài ở đây hơn hết là có Hoắc Mạc Đình bà ta đành nhận lấy, uống một hớp rồi đặt xuống bàn.

"Bác gái! Huyết áp, nhịp tim của bác không ổn định lắm, có thời gian hãy tới viện kiểm tra toàn diện một lần, cần bổ xung thêm chất dinh dưỡng cho cơ thể" Triệu Khải nói. Qua bắt mạch anh có thể thấy mạch tự không ổn lắm, có bệnh sẵn trong người.

"Được, có thời gian tôi sẽ đi! Cảm ơn cậu! Không còn sớm nữa tôi cũng nên trở về" Lăng phu nhân khách sáo gật đầu.

"Để con đưa Lăng phu nhân về" Hoắc Mạc Đình lên tiếng.

"Không phiền tới mấy đứa nghỉ ngơi, bận cả ngày rồi ta gọi tài xế trong nhà tới đón được rồi" Lục Triệu Y từ chối, chính đây là lần đầu tiên bà bị Hoắc Mạc Đình làm sợ, vậy mà người này lại chịu chống lưng cho Lăng Nhiễm.

"Con tiễn mẹ" Lăng Nhiễm đứng lên.



Lục Triệu Y không nói gì đi thẳng ra ngoài.

Vừa ra tới cổng chính, Lục Triệu Y lại nói: "Chính cô đã tự nhận, từ nay về sau đừng gọi tôi là mẹ, trừ khi cô ly hôn với Hoắc Mạc Đình, tôi sẽ cho cô một khối tài sản lớn đủ để cô sống tới già"

Nghe xong Lăng Nhiễm một chút tội lỗi chút đó đã bay sạch, đây là một người mẹ sao? Cô lạnh nhạt nói: "Dù sao mẹ cũng không coi con là con gái mẹ, mấy chuyện này có hay không xũng chẳng sao, chỉ là một danh xưng, nhưng...con tuyệt đối không ly hôn với anh ấy!"

"Cô! Được! Đừng có hối hận về van xin tôi!" Lục Triệu Y nói xong liền đi một mạch ra vệ đường đứng.

"Phu nhân! Trời lạnh rồi người vào trong đi!" Bảo vệ thấy Lăng Nhiễm trầm ngâm đứng đó, theo lời dặn của thiếu gia về sức khỏe của phu nhân nên phải nhắc nhở chút.

Lăng Nhiễm gật đầu rồi đi vào trong.

Vào trong nhà, Lăng Nhiễm bây giờ mới phát hiện ra có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi cạnh Triệu Khải, còn Hoắc Mạc Đình đã đi thay đồ.

"Nhiễm Nhiễm! Qua đây tôi giới thiệu chút! Đây là Vương Thiếu Tuyền một người bạn lâu năm của chúng tôi"

"Còn đây là Lăng Nhiễm! Vợ tên băng thép kia"

"Xin chào" Lăng Nhiễm mỉm cười chào.

Theo phép lịch sự Vương Thiếu Tuyền cũng gật đầu chào lại. Bọn họ ngồi nói chuyện một chút rồi hai người họ di chuyển về căn biệt thự đối diện với Hoắc gia. Nơi đây rộng rãi có tới vài căn biệt thự như vậy. Lăng Nhiễm thật sự nể phục mấy người có tiền, đất rộng người thưa.

Qua tiếp xúc Lăng Nhiễm cảm thấy Vương Thiếu Tuyền cũng không đáng ghét như trong nguyên tác, chắc có lẽ là vì chưa biết cô gây sự với Thiên Kì Nhan. Nhưng hình như là người này sẽ mất trong một trận bão tuyết ở Odessa thì phải!

Cô cũng không nghĩ nhiều, liền đi lên phòng, thấy cửa sổ vẫn mở tiến lên muốn đóng lại, vô tình nhìn xuống phía dưới, đèn điện ngoài sân vườn vẫn được bật, có thể thấy được cảnh đường phố gần đó, dù chỉ là những đốm sáng to nhỏ khác nhau nhưng nhìn chúng giống như bầy đom đóm vậy, tự do bay lượn toả sáng trong đêm tối.

"Lăng Nhiễm.." Hoắc Mạc Đình gọi tên cô nhưng vì cô chú tâm tưởng tượng về đàn đom đóm nên không chú ý tới.



Hoắc Mạc Đình dứt khoát đi lên kéo cô vào lồng ngực mình, khẽ vuốt nhẹ lưng cô: "Đừng để ý lời bà ấy nói, em không thích sẽ không ai dám làm phiền em nữa!"

Lăng Nhiễm hoàn toàn bất ngờ, gì vậy? Sao lại tự nhiên ôm mình, nhưng chẳng hiểu sao hành động này của Hoắc Mạc Đình lại khiến sống mũi cô cay cay. Là do cảm xúc của nguyên chủ hay của chính bản thân cô?

"Hành động này của anh là đang an ủi em sao?" Lăng Nhiễm hỏi.

Hoắc Mạc Đình không nói gì cũng đồng nghĩa là sự thật. Anh cứ nghĩ cô đang không vui vì chuyện ban tối, nhưng anh đâu biết cô sớm đã không để ý tới mấy lời vô tâm như vậy.

"Em không sao cả, mấy chuyện vặt vãnh này" Lăng Nhiễm mỉm cười nhìn Hoắc Mạc Đình. Đột nhiên cô nhận ra không biết từ bao giờ bọn họ lại có thể giống như vợ chồng thật sự vậy, không chút ngại ngùng, khoảng cách như vậy. Người đàn ông như Hoắc Mạc Đình biết kiếm đâu ra, không thể không thừa nhận cô rung động rồi!

"Ngày mai đưa em đến một nơi, giờ đi nghỉ thôi" Hoắc Mạc Đình buông Lăng Nhiễm ra.

"Đi đâu vậy?"

"Mai sẽ biết, ngủ trước đi, anh qua phòng làm việc"

"Anh không ngủ sao?" Chẳng biết sao hôm nay cô lại hỏi câu này. Bình thường bọn họ chung giường nhưng cũng không giao tiếp nhiều như hôm nay.

"Anh xử lý chút công chuyện lát sẽ ngủ" Hoắc Mạc Đình nói rồi bước chân đi ra khỏi phòng.

"Đợi đã!" Lăng Nhiễm gọi anh lại.

"Cảm ơn anh" Lăng Nhiễm nói thật nhanh rồi leo lên giường đắp chăn lại. Trời ơi chỉ là nói cảm ơn mà sao lại thấy xấu hổ như vậy chứ!

Hoắc Mạc Đình ngớ ra vài giây rồi nở nụ cười hiếm thấy, sau đó giúp cô tắt điện rồi đóng cửa phòng. Anh đã nói ngày mai sẽ đưa Lăng Nhiễm tới một nơi, cho nên công việc ngày mai phải hoàn thành trong đêm nay. Vừa đi anh vừa gọi cho trợ lý Cẩn: "Gửi tài liệu qua mail cho tôi"

...