Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 101: Giáo vàng ngựa sắt (3)



Trong lời hồi đáp nghiễm nhiên này của A Hâm còn mang theo chút khí thế hung hăng, so với lúc ở Nam Nhai mà Chân Văn Quân đã nhìn thấy thì không quá giống nhau.

Lúc ở Nam Nhai trong lòng A Hâm có điều vướng bận lại không thể nói rõ, trong lòng là mềm mại, cảm xúc cùng vẻ mặt biểu lộ ra bên ngoài cũng có nét ôn nhu hơn. Nhưng hôm nay nàng mang theo tư binh đánh tới bắc tuyến, từ một đường khác mà đến, mới vừa cùng một trong tứ đại hồ tộc là Thám Tịch tộc đại chiến mười lăm ngày, lấy hai vạn binh mã đánh bại năm vạn đại quân của Thám Tịch tộc, đoạt được toàn bộ binh khí lương thực của bọn họ.

A Hâm thắng trận trong lòng còn đang nóng rực, nghe nói Mạnh Lương bị đánh hạ, niềm vui thắng lợi lập tức không còn sót lại chút gì, một khắc cũng không nghỉ ngơi lập tức mang binh chạy tới Mạnh Lương.

Hai vạn binh mã lặn lội đường xa dễ dàng mỏi mệt, A Hâm chỉ dẫn theo hai ngàn người cưỡi khoái mã đi đầu đến Mạnh Lương tra xét tình huống, số binh mã còn lại tiến vào trú đóng ở Giải huyện, chờ đợi hiệu lệnh của nàng.

Khi chạy tới Sâm Tam Phong cách Mạnh Lương hơn mười lăm dặm, sắc trời đã tối, A Hâm vốn dự tính thừa dịp bóng đêm tiến lên đỉnh núi, ở trên đỉnh núi dựng lên vọng gác, từ trên núi có thể giám sát tình hình trong ngoài Mạnh Lương lại không dễ dàng bị phát hiện. Vừa mới đi đến chân núi thì phát hiện trên núi có ánh lửa, A Hâm lệnh cho mọi người cẩn thận mà leo lên núi.

A Hâm không cho rằng người Trùng Tấn sẽ vứt bỏ chiến mã mà chạy đến đỉnh núi, lên núi đối với bọn họ mà nói không có ý nghĩa gì cả, mà còn sẽ đánh mất ưu thế lớn nhất, vạn nhất ở trong núi bị phục kích, bọn họ nhất định sẽ bị tổn thất rất nghiêm trọng.

Rất có thể là tàn quân dân chúng từ Mạnh Lương trốn tới. Thế nhưng những người chạy nạn này chẳng phải là đi đến Giải huyện tị nạn sao? Chạy đến Sâm Tam Phong làm cái gì? A Hâm có chút tò mò dẫn người âm thầm lên núi, lúc này mới đụng phải Chân Văn Quân.

A Hâm không thích Vệ Đình Húc. Nàng vẫn luôn cho rằng là Vệ Đình Húc mê hoặc Lý Duyên Ý bước trên con đường đại nghịch bất đạo, nếu không có Vệ Đình Húc mê hoặc lòng người, Lý Duyên Ý sẽ không nghĩ đến chuyện đoạt quyền, cũng sẽ không uổng phí tính mạng của nhiều vương công đại thần như vậy. Hiện giờ đại quân Trùng Tấn ở bên trong lãnh thổ Đại Duật tùy ý giết chóc, thương vong nặng nề, chính là hậu quả của việc nội chiến không ngừng. Hoàng thượng cùng Trưởng Công chúa tại trung tâm triều đình vì quyền thế mà phỉ báng nhục mạ đấu đá lẫn nhau, vậy thì hồ tộc sao lại không ngấp nghé miếng thịt màu mỡ Trung Nguyên này chứ? Nếu không có Vệ Đình Húc từ giữa châm ngòi, Lý Duyên Ý cùng Lý Cử hợp lực đồng tâm, võ tướng văn thần quyết chí đồng lòng, có lẽ đã sớm đánh tan bọn hồ tộc này rồi, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh xác chết khắp nơi trên lãnh thổ Đại Duật như hiện tại.

A Hâm vẫn luôn cảm thấy Vệ Đình Húc người này thực tà môn, giống như vu nữ thường sử dụng tà thuật trong rất nhiều câu chuyện kinh khủng mà lúc nhỏ nàng đã từng nghe kể, thủ đoạn cổ quái xảo quyệt, không một người bình thường nào có thể lý giải được. Càng làm cho A Hâm bất an chính là, nàng căn bản không biết trong lòng Vệ Đình Húc suy nghĩ những gì. Trong những năm tháng A Hâm cùng Lý Duyên Ý như hình với bóng kia, Vệ Đình Húc đã thường xuyên xuất hiện ở bên người Lý Duyên Ý. Tiểu hài nhi này hai chân đã tàn phế, ngồi trên xe lăn, hoàn toàn không đọc ra được hỉ nộ ái ố mưu toan suy tính của nàng, Lý Duyên Ý cố tình còn rất coi trọng nàng, làm việc gì đều phải hỏi ý kiến nàng. A Hâm đã vài lần biểu thị rõ ràng người này không thể dùng.

"Nàng là rắn độc." A Hâm nói, "Khi ngươi dưỡng nàng để cho nàng cắn người thì cảm thấy xứng tay, chờ đến lúc nàng quay đầu lại cắn ngươi, ngươi mới biết đau."

Lý Duyên Ý chưa bao giờ trực tiếp giải đáp những nghi ngờ chất vấn của nàng đối với Vệ Đình Húc, cứ xem nàng thành tiểu hài nhi mà dỗ dành.

Theo thời gian trôi qua, mâu thuẫn giữa Lý Duyên Ý và Lý Cử càng ngày càng gay gắt, càng ngày càng bộc lộ rõ ra bên ngoài, chuyện mà A Hâm sợ hãi nhất quả nhiên đã xảy ra. Lý Duyên Ý từ một Trưởng Công chúa có tri thức hiểu lễ nghĩa biến hóa nhanh chóng trở thành gian thần muốn một tay che trời, công lao của Vệ Đình Húc không thể không tính. A Hâm đã từng nghĩ tới chuyện giết chết Vệ Đình Húc, hoặc là đem toàn bộ mọi chuyện nàng ta đã làm ở phía sau màn ném ra bên ngoài, làm cho thân phận của nàng ta bị phơi bày ra trước ánh sáng, để cho các đối thủ khác diệt trừ nàng ta, nhưng cuối cùng nàng cũng không làm như vậy.

Nàng sở dĩ biết được thân phận của Vệ Đình Húc chính là bởi vì Lý Duyên Ý đối với nàng tri vô bất ngôn*, nếu như nàng chiếm lấy tiện nghi này tới chém rơi đầu Vệ Đình Húc, lợi dụng cảm tình của Lý Duyên Ý thì nàng cũng quá hèn mọn.

(*) Tri vô bất ngôn (知无不言): trong câu "Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn", nghĩa là đã biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết

Mặc dù đến cuối cùng các nàng vẫn là bởi vì gia tộc lập trường bất hòa mà rất hiếm khi qua lại, nàng cho rằng chính mình đã cùng Lý Duyên Ý ân đoạn tình tuyệt, nhưng mà Lý Duyên Ý lại không nghĩ như vậy.

Có lẽ thật sự là nghiệt duyên. Những năm gần đây nàng cùng Lý Duyên Ý không ít lần bởi vì một vài chuyện loạn thất bát tao mà lại lần nữa đi vào cùng một chỗ, cho dù nàng muốn cùng Lý Duyên Ý xem nhau như người dưng nước lã, nhưng Lý Duyên Ý lại năm lần bảy lượt kéo nàng trở lại bên cạnh. Đối với Lý Duyên Ý mà nói, có lẽ các nàng chưa bao giờ đoạn tình.

Khoảng thời gian trước chuyện phù dung tán đã khiến cho nàng vô cùng khổ não, may mà tìm đến ân sư, ân sư cấp cho nàng mấy thang thuốc lại dùng tâm pháp trị liệu, nhìn chung cũng có hiệu quả sơ khởi. Hiện giờ nàng thỉnh thoảng còn có chút khó chịu, tâm ma vẫn còn, nhưng mà có thể khống chế. Sau khi đến bắc cương mỗi ngày đều phải xốc dậy tinh thần triệt để, A Hâm căn bản không có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ đến chuyện phù dung tán.

Mãi cho đến khi cùng Chân Văn Quân gặp nhau, làm cho nàng nhớ tới Vệ Đình Húc, tự nhiên lại nhớ tới tư vị của phù dung tán. A Hâm trong lòng có chút rung động, lập tức cắn rách thịt bên trong khoang miệng, để cho sự đau đớn chuyển dời lực chú ý đi.

A Hâm nói muốn tấn công đoạt lại Mạnh Lương, lời này đổi lại là người khác nói Chân Văn Quân sẽ không tin, nhưng Chân Văn Quân đã từng chứng kiến năng lực của A Hâm, quả thật là kỳ nhân, có lẽ nàng thật sự có thể làm được.

A Hâm là nữ nhi của Tạ Phù Thần, Tạ Phù Thần là kẻ cầm đầu sát hại a mẫu nàng, A Hâm đối với nàng không ưa, nàng đối với A Hâm cũng không hài lòng. Thế nhưng hiện giờ đại địch trước mặt, A Hâm cần Chân Văn Quân báo cho biết tình hình chiến sự ở Mạnh Lương, Chân Văn Quân cũng cần sự hỗ trợ của A Hâm.

Hai người thông minh rất ăn ý mà tạm thời buông xuống mâu thuẫn, A Hâm hỏi các nàng vì sao lại ở đây, Chân Văn Quân liền đem quá trình Mạnh Lương bị đánh chiếm, các tướng sĩ đã chết bao nhiêu chạy thoát được bao nhiêu, truy binh đang đuổi đến hướng nào, Lý Cử lại không biết đã đi đâu. . . . . . từng chuyện đều nói hết với A Hâm.

A Hâm sau khi nghe xong có chút bất ngờ nhìn Chân Văn Quân: "Ngươi quả thực rất thông minh, biết rõ nên lưu ý những chuyện gì."

"Còn các ngươi vì sao lại lên núi?"

"Hồ tử đã quen chạy vùn vụt trên thảo nguyên, lấy ngựa sắt làm đôi chân, không thích leo núi. Ta muốn dựng vọng gác ở trên đỉnh Sâm Tam Phong này, theo dõi nhất cử nhất động của bọn hồ tử. Rồi lại mưu tính kế hoạch, phản công trở lại." A Hâm nói, "Mạnh Lương tuyệt đối không thể mất, nếu không thì nơi này sẽ trở thành cứ điểm quan trọng để cho Hô Nhĩ Kích tiến có thể công lui có thể thủ."

"Đúng vậy." A Hâm và nàng đều có cùng suy nghĩ, "Hơn nữa tốc độ nhất định phải nhanh. Bọn hồ tặc chiến tuyến đã kéo quá dài rồi, sĩ khí hừng hực một mạch từ phương bắc tiến đánh vào, thời điểm đánh chiếm Mạnh Lương đã dùng hết toàn lực, cấp bách cần được nghỉ ngơi chỉnh đốn uy mã dưỡng thần. Một khi bọn họ nghỉ ngơi điều dưỡng xong, khả năng giành được phần thắng của chúng ta sẽ càng ít đi."

A Hâm không nghĩ tới kẻ tay sai của yêu nữ này lại còn có chút ý tưởng: "Đó là lý do mà ngươi chưa lui về Giải huyện, chính là muốn phản kích?"

"Không. . . . . ." Chân Văn Quân nói, "Chỗ này chỉ có mấy trăm người, ta cũng không phải là không biết tự lượng sức mình như vậy. Ta chỉ muốn cho những người ở chỗ này có thể sống sót mà thôi, cũng không biết là tất cả mọi người đều đã lui về Giải huyện."

A Hâm cúi đầu nhìn thoáng qua, ngay chỗ phía trước cách mắt cá chân nàng không tới hai đốt ngón tay, có một bụi gai rất mảnh nhỏ. Loại bụi gai này trong núi ở Mạnh Lương tùy ý đều có thể thấy được, vào mùa đông bị đông lạnh đến cứng rắn vô cùng, lúc đi đường nếu không chú ý sẽ rất dễ bị nó cắt trúng. Người hành quân thông thường đều đem ý thức treo ở bên hông, tính mạng là quan trọng nhất, ai lại chú ý tới mấy bụi gai chỉ có thể cào xước chút da ở dưới chân này. Nhưng hiện tại thì khác. A Hâm chú ý tới bụi gai bên chân này có vẻ kỳ quái, chôn ở bên dưới lớp đất lạnh cứng liên tục thành một đường rất dài, cứ cách mỗi khoảng chừng hai bàn tay sẽ thấy lộ ra một phần gai nhọn, nhìn qua có vẻ như muốn cố tình ẩn giấu. Đổi thành người khác có thể sẽ không chú ý, nhưng A Hâm đã quen đi trên mấy loại dã lộ như thế này, dù chỉ có một tia không khí bất thường nàng vẫn có thể đủ nhạy bén mà ngửi ra được.

A Hâm rút thanh kiếm ở sau lưng ra, khêu móc bụi gai, hỏi Chân Văn Quân: "Đây là cái bẫy mà ngươi đã bố trí? Mặt trên có bôi độc dược sao?"

Đích xác là có bôi độc dược.

Trước đó khi mới vừa lên núi có người nhìn thấy một chùm quả màu đỏ, giơ tay hái xuống định cho vào trong miệng, A Hy hô to một tiếng: "Đừng ăn! Có độc!" Người nọ cũng đã sắp đem loại quả đó nuốt vào trong miệng rồi, nghe được tiếng la của A Hy lập tức phun ra.

"Nơi hoang sơn dã lĩnh giữa trời đông giá rét đột nhiên xuất hiện loại hoa quả đẹp đẽ như vậy không cảm thấy là rất kỳ quái sao? Nếu như nó có thể ăn được thì đã sớm bị các loài thú vật ăn sạch rồi, làm sao còn chờ đến phiên ngươi! Đây là xà quả, dịch quả bên trong có kịch độc." A Hy nói, "May mà ngươi còn chưa cắn, bằng không ngươi hiện tại đã là một cỗ thi thể rồi."

Chân Văn Quân nhìn lại, đúng thật là xà quả. A Hy tuy rằng ngày thường trông có vẻ ngốc ngơ, nhưng thời khắc mấu chốt lại rất hữu dụng.

Chân Văn Quân tiện tay đem mũ giáp của một binh lính đứng bên cạnh cởi xuống, hái xuống toàn bộ những xà quả có thể tìm được cho vào bên trong mũ giáp, dùng tảng đá giã nát sau đó bôi lên trên bụi gai. Sâm Tam Phong cũng không tính là quá lớn, nàng dự tính đem dịch độc bôi lên trên bụi gai, sắp xếp các bụi gai nối liền nhau thành một vòng quanh núi thiết lập cạm bẫy phòng ngự bước đầu, vạn nhất đám hồ tử thật sự đuổi theo, một khi trúng chiêu thì chắc chắn sẽ phải chết.

Chân Văn Quân cảm thấy cái bẫy của mình bố trí rất kín đáo, lúc nãy vừa gặp được đồng bào thoáng chút kích động, suýt nữa đã quên nhắc nhở A Hâm.

A Hâm hoàn toàn không cần nàng nhiều lời, ngay lập tức đã phát hiện cạm bẫy.

"Khụ. Phải" Chân Văn Quân thành thật thừa nhận.

"Lần sau lại dùng chút cỏ dại che giấu sẽ càng không dễ bị phát hiện." A Hâm vượt qua bụi gai đi hướng đến đỉnh núi, Chân Văn Quân cũng mặc kệ nàng, sau khi cẩn trọng đem toàn bộ cạm bẫy bố trí thật tốt, tuần tra một vòng, nghĩ nghĩ, rồi tự mình đi nhổ cỏ che phủ lên, bận rộn đến nửa đêm thật sự lạnh cóng đến chịu không nổi nữa mới quay trở lên đỉnh núi.

Khi trở lên tới đỉnh núi thì bầu trời đã là một mảnh tối đen, A Hâm không cho bọn họ đốt lửa sưởi ấm, ngay trên mặt đất cắm một cây đuốc để chiếu sáng. Bằng không vọng gác của nàng còn chưa thấy bóng dáng thì đã bị Hô Nhĩ Kích phát hiện dấu vết rồi.

Chân Văn Quân vốn là muốn ra chiến trường, trên người mặc hộ giáp, hiện giờ chạy trốn, tất cả y phục đều ở trong Mạnh Lương thành, hộ giáp đã bị đông cứng đến lạnh băng, ngón tay cũng không dám đụng vào, sợ vừa đụng vào sẽ bị tróc mất một tầng da. A Hâm nói rất đúng, nhưng mà trời lạnh như thế này còn đang ở trong núi, nếu không đốt lửa thì thật sự rất lạnh.

Chân Văn Quân chịu không nổi, đem hộ giáp lạnh băng cởi xuống, xoa xoa thân mình sưởi ấm.

"Lạnh như thế?" A Hâm đưa mắt nhìn, không riêng gì Chân Văn Quân, mấy trăm người khác cũng rét lạnh đến mức đôi môi xanh tím, liên tục run lên cầm cập.

A Hâm cởi áo khoác của chính mình xuống, ném cho Chân Văn Quân.

Chân Văn Quân kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới nàng lại làm như vậy.

"Lạnh thì cứ tới đây sưởi ấm một chút." A Hâm chỉ mặc một chiếc áo khoác màu nâu, ngồi trên tảng đá cứng bên cạnh ngọn đuốc, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt nàng so với trời đông giá rét còn lạnh lẽo hơn, căn bản không giống như một người sẽ làm ra hành động ấm áp như thế.

Chẳng lẽ là có âm mưu gì? Chân Văn Quân theo bản năng cảnh giác, không đem áo khoác mặc vào —— dù sao thì A Hâm cũng là nữ nhi của Tạ Phù Thần.

"Đừng hiểu lầm, ta thực chán ghét Vệ Đình Húc, cho nên cũng không thích ngươi." A Hâm nhìn ra sự lo lắng của nàng, thẳng thắn nói, "Có điều hiện tại Mạnh Lương nguy cơ trước mắt, chính là thời điểm cần người. Nếu ngươi chết cóng vô ích ở chỗ này vẫn là có chút đáng tiếc. Ngươi phải sống sót, cùng ta cùng nhau đoạt lại Mạnh Lương."

Dứt lời, nhóm binh lính ở phía sau nàng đều làm giống như nàng, đem áo khoác trên người cởi ra cấp cho nhóm tàn binh chống lạnh. Ngay từ đầu nhóm tàn binh cũng không phải là không biết xấu hổ, A Hâm nói: "Mặc đi, tân binh các ngươi thân thể yếu đuối, cần đến những thứ này. Đều giữ lại mạng hết cho ta, phản công Mạnh Lương chắc chắn sẽ là một trận chiến ác liệt."

Chân Văn Quân phát hiện trên người A Hâm này có một loại uy nghiêm không cho phép người kháng cự, cũng đều là nữ nhân, nhưng nàng lại có thể khiến cho hai ngàn tùy tùng này nghe theo lệnh nàng, thậm chí nhóm tàn binh sau một lời của nàng đều đã mặc vào áo khoác chống rét.

Khó trách Lý Duyên Ý thích nàng như vậy, đi khắp nơi tán dương nàng là tướng tài hiếm thấy.

Nàng quả thật là một người vô cùng lợi hại.

Ăn chút thực vật mà A Hy đã đào được để lót dạ, Chân Văn Quân mỏi mệt rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Chân Văn Quân dựa vào thân cây cuộn mình ngủ một đêm bị thanh âm chặt cây đánh thức, đợi đến khi nàng mở mắt ra thì nhìn thấy một vọng gác đơn sơ đã bước đầu thành hình, dựng lên năm bậc thang.

A Hâm tự mình đứng trên vọng gác kiểm tra độ chắc chắn, nàng dùng sức đạp mấy cái, vọng gác không có bất kỳ dấu hiệu lung lay nào, liền hướng xuống phía dưới giơ lên một ngón tay cái, sau đó đi trở xuống.

Bông tuyết rơi trên mái tóc đen của nàng, nàng cũng không phải không lạnh, chóp mũi và mười đầu ngón tay đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm, làm cho người ta có một loại ảo giác rằng "chỗ này một chút cũng không lạnh".

"Dậy rồi?" A Hâm ném cho nàng một đoạn rễ cây đã tước vỏ, "Rất ngọt, coi như điểm tâm đi. Mau ăn đi, sau khi ăn xong chúng ta bàn bạc kế sách phản công Mạnh Lương."

Chân Văn Quân thấy nàng sảng khoái như vậy, lập tức gặm lấy rễ cây. Rễ cây này có một ít nước, quả thực rất ngọt, có điều hơi tổn hại răng, Chân Văn Quân gặm cả buổi mới nhai nát được nó rồi nuốt xuống.

"Ngươi có ý tưởng kế hoạch gì, hết thảy nói ra." A Hâm dùng chủy thủ tiếp tục tước rễ cây, sau khi tước xong liền đưa cho các binh lính khác ở chung quanh.

Chân Văn Quân nói: "Từ xưa đến nay kế sách công thành được dùng nhiều nhất đồng thời cũng thực tế nhất chính là thủy công, thổ công và hỏa công. Ta đề nghị dùng thủy công."

"Nga? Vì sao?"

"Trùng Tấn chính là tộc người chuyên cưỡi ngựa, lớn lên ở thảo nguyên, chắc hẳn kỹ năng bơi lội của bọn họ cũng không tốt, thậm chí có thể không biết bơi. Cách mười dặm bên ngoài Mạnh Lương thành chính là đoạn sông Trường Thủy ở phương bắc chảy vào Giải huyện, chúng ta chỉ cần âm thầm đào đường hầm, đến thời cơ thích hợp dẫn nước vào đó, đại quân Trùng Tấn sẽ có thể tan rã trong nháy mắt."

A Hâm không có vẻ gì bất ngờ, ngược lại có chút khổ não: "Biện pháp này ta cũng đã nghĩ qua, thế nhưng nói thì dễ làm thì rất khó. Ngươi có biết chế tạo 'thủy bình' không?"

"Thủy. . . . . . bình?" Chân Văn Quân thật đúng là chưa từng nghe nói đến thứ này.

"Muốn dùng thủy công, trước tiên phải bố trí thủy bình. Nếu không có thủy bình đo đạc độ cao địa thế, nước chẳng những không thể nhấn chìm được thành, ngược lại còn có thể tạo thành kênh rạch ở bên ngoài thành, khiến chúng ta công thành càng thêm gian nan."

"Ác, đúng là như vậy." A Hâm quả nhiên kinh nghiệm phong phú, những gì Chân Văn Quân không nghĩ tới nàng đều đã nghĩ tới.

Kỳ thật ở trong đầu nàng, có người chắc hẳn biết cái gì là thủy bình, thậm chí càng biết cách làm thế nào để chế tạo ra thủy bình, Chân Văn Quân thầm nghĩ, người này chính là Bộ Giai. Đáng tiếc nàng mềm lòng không cho Bộ Giai đi theo, rõ thật là thất sách. Chân Văn Quân sợ hắn một gã nho sinh tay trói gà không chặt, ra chiến trường rất dễ đánh mất tính mạng, cho nên không để cho hắn đi theo, nếu không hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm vai trò mưu sĩ.

Chân Văn Quân thật sự là hối hận không kịp.

Tin tức Mạnh Lương thành bị công hãm rất nhanh đã truyền trở lại Nhữ Trữ, nói dân chúng Mạnh Lương bị tàn sát hàng loạt, đã chết mấy vạn người. Hoàng thượng tạm thời thối lui đến Giải huyện ở phía tây, dự định triệu tập tàn quân trở lại tấn công Mạnh Lương.

Trước khi Lý Cử thân chinh đã đại chiến bao nhiêu trận, dân chúng Nhữ Trữ còn nhớ rõ như mới vừa xảy ra. Vừa mới đến tiền tuyến thì đã đánh mất Mạnh Lương, bước tiếp theo có thể sẽ bị đánh xuyên qua Quan Ngưỡng hay không? Nghĩ đến hồ tử hung tàn trong truyền thuyết, dân chúng Đại Duật càng thêm hoảng sợ bất an, Hoàng Thổ nghĩa sĩ nhân cơ hội tác loạn, không kiêng dè kích động dân chúng các quận huyện khởi nghĩa.

Hoàng Thổ nghĩa sĩ mãnh liệt ồ ạt giống như châu chấu, trong nháy mắt đã tập hợp được hơn mười hai vạn người, chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa rốt cuộc rất nhanh chóng đã đánh tới bên dưới Nhữ Trữ thành. Khi sắp sửa phá mở được cửa thành Nhữ Trữ thì kỳ binh từ trên trời giáng xuống, đem đám nông phu sơn phỉ cầm gậy gỗ bừa sắt này đánh cho hoa rơi nước chảy, bắt giữ trọng tướng của Hoàng Thổ nghĩa sĩ, chém đầu treo trên tường thành.

Thủ lĩnh Hoàng Thổ nghĩa sĩ Trần Trữ khó hiểu, quân đội Đại Duật không phải đều đã đi đánh Trùng Tấn rồi sao? Như thế nào lại có thể xông ra nhiều người như vậy? Ít nhất cũng có mười vạn người.

Mười vạn người đó chính là mười vạn binh mã mà Tạ Phù Thần đã từng bí mật đóng ở Mạnh Lương, sau này bị Lý Duyên Ý cưỡng chế đưa ra ngoài ánh sáng. Do Tạ Phù Thần đích thân chỉ huy, đánh lui Hoàng Thổ nghĩa sĩ, tạm thời bảo vệ được Nhữ Trữ.

Tạ Phù Thần ở cửa thành chiến đấu, Lý Duyên Ý lại lấy việc chậm trễ quân tình làm lý do giết chết thêm hai đệ tử cựu bộ của Tạ Phù Thần, tiến thêm một bước làm cho các nhánh thế lực của Lý Cử tan rã. Tạ Phù Thần hai mặt thụ địch, muốn mau chóng chấm dứt chiến sự phương bắc để Lý Cử quay về kinh, nhưng lại không thể thả cho mười vạn quân này ra tiền tuyến.

Tạ Phù Thần hiểu được thế cục hiện tại. A Hâm sở dĩ bắc thượng ngoại trừ do sự kiên trì của chính nàng đồng thời cũng mang theo mật lệnh của Tạ Phù Thần, Tạ Phù Thần bảo nàng âm thầm bảo hộ Lý Cử, để tránh bị thích khách do Lý Duyên Ý phái đi ám sát. A Hâm vốn dĩ mang thân phận tư binh, thuận tiện hoạt động ở bên cạnh Lý Cử, lại là nữ nhi của chính mình, võ nghệ cao cường đa mưu túc trí, là người tốt nhất được lựa chọn để bảo hộ Hoàng thượng. Nhưng hắn lại lo lắng nữ nhi đánh trận đã nhiều năm nếu như cứ tiếp tục mở rộng uy tín ở tiền tuyến, danh vọng cao ngất trời, thứ nhất chính là cổ vũ cho Lý Duyên Ý đề bạt nữ tử làm quan làm tướng. Nói đến một điểm khác, Hoàng đế đa nghi, từ xưa đến nay đều là như thế, Vệ Tử Tu quá cố đã chết như thế nào, Vệ gia lại như thế nào bị Tiên đế từng bước bức cho tới tình cảnh hiện giờ, tất cả hắn đều nhìn thấy ở trong mắt, hắn không hi vọng A Hâm sẽ bước theo con đường của Vệ Tử Tu.

Cho nên mười vạn binh này hắn thà rằng canh giữ ở Nhữ Trữ không xuất ra, cũng không thể cấp cho A Hâm.

Hiện giờ tình hình quốc nội càng ngày càng ác liệt, làm như thế nào cũng gặp phải một đống vấn đề.

Tạ Phù Thần cảm nhận được mối nguy trước nay chưa từng có.

Chướng khí mù mịt bên ngoài Nhữ Trữ thành bị tường thành cao dày ngăn cản, nhưng chiến báo từ tiền tuyến cùng những lời đồn lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ vẫn làm cho các phụ nhũ của Tư đồ quý phủ kinh hồn táng đảm.

Ngoại trừ Vệ Đình Húc.

Vệ Đình Húc sáng sớm đã ra khỏi cửa, nói với A Nhiễm là đi chọn mua vài khóm hoa hồng.

Hoa hồng sắp nở rồi, lập tức sẽ vào xuân, chọn mua xong trở về còn phải bày trí, thời tiết ấm áp hoa hồng sẽ mọc lan khắp viện, chờ Văn Quân trở về nhìn thấy vườn hoa hồng này hẳn là sẽ rất thích.

A Nhiễm nói bên ngoài nguy hiểm như vậy, Hoàng Thổ nghĩa sĩ cũng không biết khi nào sẽ trở lại tấn công, vạn nhất xảy ra bất trắc gì thì phải làm thế nào đây? Nàng đi đứng bất tiện vẫn là đừng xuất môn thì hơn.

Vệ Đình Húc vẫn khăng khăng muốn xuất môn chọn hoa, để cho Tiểu Hoa đi theo, Linh Bích thì ở lại giúp nàng rải sẵn đất cho thật tốt, hoa mua trở về có thể trồng ngay.

Tiểu Hoa cùng nhóm ám vệ mọi lúc mọi nơi canh giữ ở bên cạnh hộ tống Vệ Đình Húc đi vào chợ hoa, không ngờ ở chỗ này lại gặp được Tạ Phù Thần.

Tạ Phù Thần đang đứng trước một cửa hiệu chuyên bán các loại dây leo hương thảo, các tùy tùng đang mang từng bồn cây cỏ lên xe ngựa.

Hai người ánh mắt không hẹn mà gặp, Vệ Đình Húc cung kính gọi một tiếng:

"Tạ Tư mã."

Tạ Phù Thần ban đầu vừa nhìn thấy nàng thoáng chút chấn động, rất nhanh sau đó đã khôi phục bình tĩnh.

Hai người đứng ở bên trong khu chợ huyên náo, vô số người vội vàng đi lướt qua bên người bọn họ, hiếm có ai lại chú ý đến hai người kỳ quái đang đối diện nhau này.

Tiểu Hoa đứng ở phía sau Vệ Đình Húc, bàn tay đang nắm trên tay đẩy xe lăn siết lại thật chặt, gân xanh trên cánh tay đều nổi hằn, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên tung một quyền đánh nát đầu Tạ Phù Thần. Cũng giống như thế, đám tùy tùng của Tạ Phù Thần ngửi ra được sự khác thường đều dừng hết mọi việc trong tay, từ hai bên xông tới, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm các nàng, cũng chuẩn bị sẵn sàng để lao lên xé xác Vệ Đình Húc thành từng mảnh nhỏ.

"Năm đó không giết ngươi, là chuyện hối hận nhất của ta." Tạ Phù Thần trong miệng nói lời hối hận, nhưng tư thái lại cao cao tại thượng, mang theo vẻ ngạo mạn của bậc trưởng giả đối với hậu bối, "Ta hối hận, không nên niệm tình ngươi vẫn còn là một hài tử mà thủ hạ lưu tình. Ta nên để cho lũ chó ăn sạch ngươi, cho ngươi cùng Vệ Tử Tu đồng thời bị chém thành thịt nát. Lúc trước nghĩ sai mà hỏng chuyện, không ngờ là thả hổ về rừng, để cho ngươi tính kế với ta, tính kế cả Đại Duật."

Từng câu từng chữ của Tạ Phù Thần đều khơi ra chuyện năm xưa giam cầm Vệ Đình Húc, hắn biết đây là vết thương không thể lành của Vệ Đình Húc, là cơn ác mộng mà cả đời nàng đều không thể thoát ra được. Cho dù thỉnh thoảng không nhớ đến, nhưng vào một đêm khuya nào đó trong mộng sẽ trở lại bên trong nhà lao Nhưỡng Xuyên năm đó, bất luận đang ở trong hoàn cảnh thuận ý hạnh phúc như thế nào cũng sẽ ngay tức khắc bị thống khổ bao phủ.

Đây là tâm lý của tất cả những người bình thường, Tạ Phù Thần có thể khẳng định.

Đây là đòn phản kích của Tạ Phù Thần, hắn muốn làm cho Vệ Đình Húc thống khổ, cũng giống như sự thống khổ của hắn khi biết được chân tướng.

Vệ Đình Húc thản nhiên nhìn Tạ Phù Thần, lúc mở miệng lại giống như đang chào hỏi lấy lệ với một vị họ hàng chẳng chút thân quen ở thôn quê:

"Đúng vậy, đã từ biệt Nhưỡng Xuyên gần mười năm, Tạ Tư mã cũng đã già đi rất nhiều. Mọi chuyện trước đây quả thật là khắc sâu ở trong lòng, mỗi khi nhớ tới thực khiến cho ta khó quên a." Dứt lời nàng quay đầu lại hỏi Tiểu Hoa, "Hai trăm bồn hoa, đều đã đặt xong hết rồi chứ?"

Tiểu Hoa cổ họng cuộn trào sục sôi, không biết vì sao, Vệ Đình Húc giờ khắc này khiến cho nàng khẩn trương: "Đã đặt xong rồi."

Vệ Đình Húc: "Vậy chúng ta trở về đi. Nhìn trời hôm nay tựa hồ lại có tuyết rơi, Tạ Tư mã cũng sớm trở về đi, lát nữa trên mặt đất kết băng cũng sẽ không dễ đi."

Tiểu Hoa đẩy nàng đi lướt qua bên người Tạ Phù Thần. Ám vệ của Vệ phủ từ phía trên đè áp sát khí xuống, tùy tùng của Tạ Phù Thần cũng không chút nào nhượng bộ, chiến ý dày đặc.

Tạ Phù Thần lại nhìn theo bóng dáng đơn bạc của Vệ Đình Húc mà xuất thần, có một số việc hắn dần dần đã hiểu ra.

Ngày xưa không có đẩy Vệ Đình Húc vào chỗ chết, hiện giờ nữ nhân này quả thực đã trở thành mối nguy lớn nhất của hắn, thậm chí là mối nguy của cả Đại Duật.

Đây là sai lầm trí mạng nhất của hắn.

Rời khỏi chợ hoa, Tiểu Hoa nhịn không được hỏi:

"Nữ lang, chẳng lẽ Linh Bích cũng là một phần của kế hoạch?"

Vệ Đình Húc không hề quay đầu lại nhìn nàng, không biết đang nhìn về hướng nào, có lẽ là đang thưởng thức những bông tuyết thực sự đang bay lả tả từ trên trời rơi xuống.

"Ban đầu ta đã cho rằng có thể nắm trong tay hết thảy, nhưng hôm nay mới phát hiện, lòng người mới là thứ khó nắm giữ nhất." Vệ Đình Húc nâng tay lên, những bông tuyết của trận tuyết cuối cùng vào mùa xuân Thần Sơ năm thứ mười rơi xuống trên những ngón tay thon dài của nàng, "Đối với nàng, đối với ta, đều là như vậy."

Tiểu Hoa hỏi chính là về Linh Bích, mà lời nói treo ở bên miệng Vệ Đình Húc lại không biết là nói về ai.