Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1949: Đã lâu không gặp



- Ta nói, ta muốn tu sĩ giới này thần phục. Kim bào lão giả nhàn nhạt lên tiếng, bước lên phía trước. Một bước này hạ xuống, Sơn Hải Giới run rẩy, lực lượng chín núi chín biển vào giờ khắc này tựa hồ cũng bị áp chế. Ngoài ra, tất cả các tu sĩ Sơn Hải Giới đều bị áp chế. Thân thể cùng thần hồn của bọn họ dường như không thể không thần phục dưới khí thế kinh thiên động địa của Kim Bào.

- Ta nói, từ nay về sau, ta muốn là chủ nhân của giới này. Ánh mắt Kim Bào lộ ra tia sáng kì lạ. Lão lại tiến lên trước một bước, trời long đất lở, chín tòa núi chấn động, chín biển dậy sóng.

Chúng sinh cúi đầu. Dưới ánh mắt của Kim Bào, dường như tất cả đều phải khuất phục. Đằng sau Kim Bào, tu sĩ Thương Mang Phái thời khắc này phấn chấn đến cực hạn, tất cả đều hoan hô như điên.

- Kim Tôn!

- Kim Tôn!

- Kim Tôn!

Vố số thanh âm vang lên tạo thành sóng âm truyền khắp cả tinh không Sơn Hải Giới, trở thành thanh âm duy nhất. Kim Bào đứng trong tinh không, rất là hưởng thụ một màn huy hoàng chí cao vô thượng này.

Hắn cảm thấy dường như bản thân đã cảm nhận được nỗi lòng của Mạnh Hạo năm đó, đó là một loại ngạo nghễ nhìn xuống cả tinh không.

- Mạnh Hạo, thế nhân đã quên lãng ngươi nhưng ta sẽ không quên. Hôm nay, ta sẽ hoàn toàn trừ đi sự tồn tại của ngươi, để cho ta thay thế ngươi, trở thành chủ nhân của tinh không! Kim Bào vung tay, lập tức chín núi chín biển đồng loạt nổ vang. Đột nhiên, từ trong phiến Sơn Hải bạo phát ra dao động của cấm chế Yêu Phong đệ nhất cấm.

Dao động này trực tiếp hướng thẳng Kim Bào mà đến. Kim Bào co rụt mắt lại, bấm quyết chỉ về phía trước, lập tức hư không xung quanh hắn sụp đổ, cùng cấm chế đầu tiên này trực tiếp đối kháng.

Đúng lúc này, cấm chế thứ hai ầm ầm bay ra, ngay sau đó là cấm chế thứ ba, thứ tư. Trong chớp mắt, chín núi chín biển xuất hiện lực lượng tám đạo cấm chế bay thẳng tới Kim Bào.

Khí thế của chúng ngập trời, dường như chúng có thể diệt sát hết thảy chúng sinh, bóp méo thời gian, biến đổi tinh không mà sát phạt!

Kim Bào ngửa mặt lên trời cười to.

- Mạnh Hạo, nếu ngươi tự mình xuất thủ, lão phu sẽ còn cố kị một chút. Nhưng nếu chỉ là Sơn Hải Giới này thì còn chưa đủ để xóa bỏ lão phu! Khi tiếng cười của Kim Bào truyền ra, tay phải hắn nâng lên nhấn về phía trước một cái. Dưới cái nhấn này, trên người hắn nổ vang, bạo phát ra hào quang màu vàng ngập trời. Tia sáng này trong nháy mắt đã nhuộm cả tinh không thành màu vàng.

Giờ khắc này, bầu trời màu vàng, tinh không màu vàng, thế giới cũng là màu vàng. Ánh sáng vàng này khuếch tán, dường như muốn nhuộm đẫm cả chín núi chín biển, bao phủ vào bên trong, khiến cho chín núi chín biển trong lúc nhất thời cũng bị nghịch chuyển thành màu vàng.

Mà tám đạo cấm chế đang đến kia cũng ầm ầm ngưng lại, vỡ nát. Cùng lúc đó, Kim Bào vung tay lên, thần thức liền tản ra, tu vi hắn nổ vang, lực lượng của Siêu Thoát giờ khắc này toàn diện bạo phát. Hắn không tiếc bất cứ giá nào, quyết thúc đẩy ánh sáng lan tràn, đem Đệ Nhất Sơn Hải, hoàn toàn nhuộm thành màu vàng.

Tốc độ lan tràn cực nhanh, trong thời gian ngắn đã đem Đệ Nhất Sơn Hải hoàn toàn nhuộm thành màu vàng. Ý chí của Kim Bào cưỡng ép sáp nhập vào trong Sơn Hải Giới, muốn đem chiếm cứ làm pháp bảo của bổn tôn.

Toàn bộ tu sĩ Sơn Hải đều tuyệt vọng. Đôi mắt của họ đỏ thẫm nhưng không cách nào vùng vẫy phản kháng được

Đệ Ngũ Sơn Hải, Đệ Lục Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải, Đệ Bát Sơn Hải nổ vang, cũng đều trở thành màu vàng. Tiếng cười của lão già áo bào vàng vang vọng khắp Sơn Hải Giới.

Đúng lúc này, đột nhiên trong Đệ Cửu Sơn Hải bạo phát ra một cỗ khí thế khiến thiên địa biến sắc, đó là Phong Thiên Cấm mà Mạnh Hạo để lại vì Đệ Cửu Sơn Hải.

Trong nháy mắt khi cấm này bạo phát, khí thế như hồng, ngưng tụ thành một thanh đao lao thẳng tới lão già áo bào vàng. Sắc mặt lão già áo bào vàng đại biến, thân thể hắn run lên, không chút chậm trễ tay áo lập tức vung lên. Thân thể của những tu sĩ Thương Mang Phái phía sau hắn không thể khống chế mà biến mất, khi xuất hiện đã ở trước mặt Kim Bào, hợp thành biển người, giúp hắn cản trở thanh đao do Phong Thiên Cấm hóa thành.

Trong nháy mắt, một loạt tiếng hét thê lương truyền ra. Những tu sĩ Thương Mang Phái bị lão già áo bào vàng dời đến trước thân kia, thân âm của họ vừa mới truyền ra thanh đao đã một phát quét ngang, toàn bộ thân thể họ tan vỡ, máu thịt bầy nhầy, chia năm xẻ bảy. Cả Sơn Hải Giới trực tiếp bị chìm trong mưa máu.

Trong lúc đó, thanh đao vẫn gào thét như cũ, tiếp tục đuổi theo lão già áo bào vàng.

Da đầu lão già áo bào vàng tê dại, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn bước nửa bước vào Siêu Thoát mà gặp phải nguy cơ sinh tử.

- Không thể nào, Mạnh Hạo, lão phu không tin không thể đối kháng được với pháp bảo của ngươi! Kim Bào rống giận, bấm quyết nhấn về phía trước một cái. Một cái mai rùa lớn xuất hiện trước mặt hắn, đây chính là chí bảo của Thương Mang Phái. Chí bảo này trực tiếp đối kháng với thanh đao.

Rầm rầm rầm.

Trong tiếp nổ ầm ầm, mai rùa chí bảo của Thương Mang Phái kia truyền ra tiếng động ma sát, trong nháy mắt liền truyền ra tiếng “rắc rắc” trực tiếp tan vỡ, đao ảnh cũng mơ hồ đi một chút.

Dù sao… đây cũng không phải do Mạnh Hạo tự mình triển khai mà chỉ là lực lượng của pháp bảo, khó tránh khỏi có hạn!

Ánh mắt lão già áo bào vàng lộ ra vẻ mừng như điên. Trong mắt hắn lóe ra tia tàn nhẫn, hắn nhoáng một cái lui về phía sau, huy vũ tay áo, lập tức từng thế giới, từng viên tinh tú ầm ầm rối rít bị hắn lôi ra cản lại trước người nhằm tiêu hao lực lượng bảo đao.

Thiên địa run rẩy, tinh không chấn động. Những thế giới bị thanh đao xuyên thấu đều trực tiếp tan vỡ, từng viên tinh tú bị chia năm xe bảy, từng khối đại lục trở thành tro bụi. Tất cả đều đổi lấy việc khiến ảnh đao ảm đạm hơn, cho đến khi gần như không thể phát hiện được.

Cũng chính lúc này tu vi toàn thân của lão già áo bào vàng nổi lên, lực lượng Siêu Thoát toàn diện bạo phát. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không lui về sau nữa mà bay thẳng đến thanh đao.

Song phương trong chớp mắt trực tiếp đối kháng, nổ vang. Ảnh đao tán loạn, trở thành mảnh vỡ, nhưng vẫn như cũ xuyên thấu thân thể lão già áo bào vàng, dù hắn thân là Siêu Thoát cũng không thể cản trở.

Kim Bào phun ra máu tươi, một cái cánh tay bay ra, ngay sau đó, thân thể hắn lại run lên, chia năm xẻ bảy, ầm ầm tan vỡ.

Nhưng sau khi tan vỡ, sọ đầu của hắn lại giữ vững hoàn chỉnh, thời khắc này nó ngửa mặt lên trời dữ tợn cười to. Trong tiếng cười kia, thân thể hắn không ngờ lại nhanh chóng khôi phục, không bao lâu, liền tạo thành thân thể mới.

Cả người hắn rõ ràng đã hư nhược đi rất nhiều, sắc mặt hắn tái nhợt. Trong một khắc kia, hắn đã vô hạn đến gần tử vong, nếu không phải là lúc đó lực lượng thanh đao không thể kéo dài thì hắn đã sớm hình thần câu diệt.

Mà lúc này, hắn cảm giác mình đã chiến thắng Sơn Hải này chí bảo, tiếng cười truyền ra, hắn cho dù hư nhược rất nhiều nhưng vẫn vung tay áo, ánh sáng vàng ngập trời, hướng về Đệ Cửu Sơn Hải, cưỡng ép nhuộm đi.

Mắt thấy Đệ Cửu Sơn Hải sẽ bị hoàn toàn biến thành màu vàng, tu sĩ Sơn Hải Giới tuyệt vọng đến cực hạn, cả tinh không cũng vì một trận chiến này mà rách nát rất nhiều

Trong mắt Kim Bào lộ ra khát khao cuồng nhiệt, mang theo tham lam cùng thỏa mãn, tiếng cười quanh quẩn không dứt.

- Mạnh Hạo, ta sẽ thay thế ngươi!

Nhưng ngay khoảnh khắc khi lời nói Kim Bào truyền ra, đột nhiên, ở phía sau hắn, có một thanh âm bình tĩnh mà hắn vô cùng quen thuộc, khi rơi vào trong tâm thần của hắn lại hóa thành một tiếng sét oanh tạc.

- Đã lâu không gặp.