Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 15



Thứ Lăng Việt tra chính là số điện thoại của bên quy định kinh doanh của siêu thị và phòng cháy chữa cháy, chờ có việc gì cũng có thể gọi điện báo cáo.

Mua chó thì mua chó, trái pháp luật chính là trái pháp luật, việc nào ra việc đó.

“Nhớ kỹ số điện thoại trước, chờ mấy ngày nữa xem.”

“Nếu ông bác đó sửa lại mấy vấn đề đó thì chúng ta không cần làm điều thừa thải.”

“Được.” Lăng Việt nhìn mắt Vọng Thư: “Cậu ở trước mặt ông bác đó mạnh mẽ như vậy, thật không ngờ, sau lưng cậu lại dễ mềm lòng như vậy đấy.”

Không phải mạnh miệng, mềm lòng.

Mà là cô biết, nếu một siêu thị nhỏ bị báo cáo, thì liên tiếp có những khó khăn liên tiếp kéo đến.

Siêu thị của Hà Nguyệt cũng vậy, bà ấy bị người ác ý báo cáo, lúc nào cũng phải mệt mỏi ứng phó, gần như suy sụp.

Trong giờ tự học buổi tối, giáo viên thực tập Cố Bách Nam vẫn như cũ đến giám sát tiết tự học, không giống nhau chính là lúc này anh ta đứng trên bục giảng cười ngâm ngâm:

“Các bạn học, kỳ thi đấu đông năm nay thật sự ngoài sức tưởng tượng của mấy thầy cô, các bạn đều biểu hiện vô cùng tốt.”

Học sinh của trường Giang Thành đều lộ ra nụ cười tươi.

“Lần này chúng ta cho đề tương đối khó. Dựa theo tình hình mấy năm rồi, hầu hết học sinh đều có thể làm xong hai mươi đề trong vòng hai mươi ngày đã là quá tốt rồi. Không nghĩ đến ngày hôm qua, chính là ngày thứ 15, là đã có không ít bạn học hoàn thành xong toàn bộ đề rồi.”

Dưới bàn học xôn xao một chút, Tiết Trình, Ninh Chu và vài người khác ưỡn ngực, liếc xéo mấy bạn học của trường học khác vẫn luôn ở trong tối so đo với bọn họ, kiêu ngạo giống như học sinh tiểu học: “Hầu hết những người đó đều là trường của bọn tao!”

Mấy bạn học khác:…..

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không phục nhưng lại không biết nói gì.

Chỉ có thể lộ ra vẻ khinh thường.

“Mấy giáo viên khác rất hài lòng, cho nên ——”Cố Bách Nam chậm rì rì lấy ra một xấp đề thi mới.

Các bạn học trên chỗ ngồi không hẹn mà cùng lúc có một dự cảm xấu.

“Các giáo viên lại ra năm đề thi mới, nâng cao hơn một xíu, bạn học nào có năng lực thì đến chỗ thầy nhận đề.”

Các bạn học:……

Tiết Trình hô lớn: “Thầy à, bọn em không có sức lực!”

Mấy bàn học xung quanh lại cười vang lên: “Đúng vậy, đúng vậy, thật sự không còn tí sức lực nào.”

Cố Bách Nam có một ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với cậu ta—— thích nhất là ồn ào, một ngày không biết đã lật mái nhà bao nhiêu lần, không nói đến ngày hôm qua còn bị chó cắn: “Bạn học Tiết Trình, tôi nhớ là bạn đã hoàn thành hai mươi đề thi rồi.”

Tiết Trình: “….Cho nên tinh thần lẫn sức lực của em đều bị cạn kiệt, không thể nào hồi phục được.”

Cố Bách Nam nhìn tập đề thi: “Năm bộ đề thi này có hay không thì tùy mọi người, không bắt buộc.”

Đều là đối chính mình yêu cầu cao người.

Ngoài việc phàn nàn thì sao có thể không làm?

Một đám người trường Thiên Hải trách mắng Ninh Chu: “Đều là người cùng một nhóm, làm nhanh như vậy làm gì?”

Ninh Chu: “Rõ ràng là bọn mày bắt đầu tranh làm đề chưa, còn cười bọn tao làm chậm nữa.”

“Được, bây giờ làm không lại thì đổ cho bọn tao sao?”

“Bọn mày chính là không thừa nhận bọn tao lợi hại hơn!”

“Ha.”

Người nọ không chịu thua kém: “Làm nhanh thì có ích gì?”

“Làm nhanh thì tốt lắm à?”

“Ngày thứ mười bọn mày biến thành dạng gì rồi chứ?”

Ninh Chu đang muốn đập bàn, Chu Nham bên cạnh nhanh chóng trấn an cậu ta: “Không có việc gì, không có việc gì, đừng tức giận.”

“Muốn khen thì phải chê trước, người bị khinh thường, từ từ phản công, chắc chắn cuối cùng sẽ trở thành người đứng nhất!”

“Nam chính truyện sảng văn đều như vậy, có coi Đấu Phá Thương Khung không? Có coi Võ Động Càn Khôn chưa?”

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không biết là không được khinh thiếu niên nghèo sao?”

“Mày, Ninh Ngạo Thiên*, nhất định sẽ có ai đó vả cái mặt khinh người khác của mày.”

*Ngạo Thiên ở đây không phải tên người, theo như sự hiểu biết ít ỏi của mình thì ở đây có nghĩa là chảnh chọe, hống hách, kiêu căng ấy. (Ai hiểu thì cmt giải nghĩa giúp mình với nhé)

Ninh Chu:……

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tại sao tao lại có cảm giác mày đang châm chọc tao?”

“Có sao?” Chu Nham bày ra vẻ mặt vô tội

Cậu ta nhìn Ninh Chu rồi nháy mắt ra hiệu. Nhấp mở nhóm chat của bọn họ —— Có Lăng Việt và Vọng Thư giảng đề cho bọn họ, còn cho bọn họ thêm ví dụ thì bọn họ còn buồn vì kiểm tra không tốt sao?

Ninh Chu liền hiểu ý, nhìn về đám người Thiên Hải rồi khiêu khích: “Ở trường học nhảy điệu nhảy của nữ, đánh cược không?”

Đối phương liền cười nhạo: “Vậy bọn mày không phải tự rước lấy nhục sao?”

“Mày nói mày dám hay không thôi?”

“Cược liền cược, ai sợ ai.”

“Vậy mày hỏi ý bạn học mày một chút đi, được thì liền ấn dấu tay.”

“Tới đi!”

“Tới đi!”

Vì thế đêm đó ở trong phòng Lăng Việt, Ninh Chu bắt đầu kêu gọi mọi người đánh cược: “Tao với đám Thiên Hải đánh cược, cược rằng trong hai trường ai thi tốt hơn, trường chúng ta có hai học bá lận, ai muốn tham gia nào?”

Người thích xem náo nhiệt như Tiết Trình đã giơ tay trước: “Tao tuyệt đối tham gia!”

Đám người Từ Diệc Minh, Thẩm Tiệp Cầm, Quý Ngâm Thu, Ngô Trung đều sôi nổi, tỏ vẻ sẽ tham gia.

Tiết Trình ngồi bên cạnh thấy Chu Nham không có động tĩnh gì liền hỏi: “Này, không phải mỗi lần kháy Thiên Hải là mày tích cực nhất sao? Sao bây giờ lại héo như vậy?”

Chu Nham nhìn mắt Ninh Chu rồi hỏi người: “Mọi người không biết tiền cược là gì sao?”

Tiết Trình: “Cái gì?”

Chu Nham: “Nhảy nhạc nữ.”

Mọi người trầm mặc…..

Tiết Trình: “…..Quên đi.”

“Chắc tao phải lên xe lửa trốn thôi.”

Từ Diệc Minh, Thẩm Tiệp, Quý Ngâm Thu, Ngô Trung,…..: “Từ từ đã Tiết Trình! Bọn tao sẽ khiêng giúp mày lên xe lửa!!!”

Ninh Chu lại sắp tức chết:

“Không được, tao đã nói với bọn nó là chúng ta đều sẽ tham gia, đến lúc đó bọn mày không tham gia thì bọn nó nói tao hèn nhát sao!”

“Bọn mày không tin chính mình nhưng chẳng lẽ không tin Lăng Việt và Vọng Thư sao?”

“Bọn mày nhìn Vọng Thư đi, tự mình tóm tắt câu hỏi với cách làm sau mỗi buổi học kìa!”

“Lại nghĩ coi, Lăng Việt mỗi ngày dành bao nhiêu thời gian để giảng bài chứ!”

Cậu ta cố gắng thuyết phục mọi người leo lên cùng một chiến tuyến với cậu ta: “Lăng Việt, Vọng Thue, hai người nói chuyện với bọn họ đi!”

Tay Lăng Việt đút túi quần, đôi chân dài lười biếng ngồi trên sô pha: “So điểm trung bình hay là người có điểm cao nhất? Điểm trung bình cũng không thành vấn đề.”

Vọng Thư gật đầu đồng ý.

Hai người cùng lúc bày ra vẻ mặt không cần nói cũng biết.

Cứ như vậy, với sự lì lợm la liếm của Ninh Chu, cả đám người Giang Thành đều miễn cưỡng đồng ý tham gia cuộc đánh cược này.

Cậu ta từ trong cặp lấy ra một xấp giấy A4 với một lọ mực nước màu đỏ đã chuẩn bị trước, bây giờ đều nói mọi người ấn dấu tay vào.

“Này này này, Vọng Thư, cậu mau ấn đi, chúng ta tuyệt đối cố gắng!”

Lăng Việt nhanh tay lẹ mắt hất tay của cậu ta ra khỏi ngón trỏ của Vọng Thư: “Làm gì vậy? Ép người khác ký tên à?”

“Được được được, bọn mày tự mình ký đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lăng Việt ấn xong rồi đưa cho Ninh Chu, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Vọng Thư. Không biết vì sao lại cảm giác có chút chột dạ, hoang mang liền cầm lấy giẻ lau đi lau bảng, trên đường còn suýt đụng vào, làm rớt bảng.

Vọng Thư không viết vì sao cậu ấy lại như vậy, chậm rãi nhìn bóng lưng cậu, ấn xong dấu tay liền chậm rãi dọn đồ đạc, rồi quay về phòng của mình.

“Vọng Thư.” Quý Ngâm Thu ở trong phòng vệ sinh gọi cô: “Giúp mình lấy một chút…..”

Lúc này, điện thoại Vọng Thư khẽ rung lên, là một thông báo nhắc nhở:

【 Lăng Việt thích ảnh của bạn…】

Cô theo bản năng mở thông báo này, phát hiện Lăng Việt thế mà lại thích tin nhắn mới nhất của cô.

Cái đó là ——

Đó là một tấm ảnh của Vọng Thư chụp vào lúc cuối đợt quân sự của năm lớp 10. Với bầu trời trong xanh, cây cối xanh um cùng với vạch kẻ hồng phối với sân thể dục. Một tay cầm lon nước Sprite lạnh trong không trung, từng giọt nước tùy ý chảy xuống.

Toàn bộ bức ảnh đều có màu sắc tươi sáng, chú thích là:

【 Thích. 】

Vọng Thư cảm thấy thế giới xung quanh mình trong phút chốc đã biến mất, cô cảm thấy tim mình cứ đập loạn xạ, tay chân không còn tí sức lực nào.

Lăng Việt điểm tán nàng nói nói, tán còn trùng hợp là này một cái.

Lăng Việt thích ảnh cô mà nói, đó chỉ là một cái trùng hợp.

“Vọng Thư! Vọng Thư!”

Cô như là người mới tỉnh ngủ: “À, làm sao vậy?”

“Lấy giúp mình một cái khăn lông, được không?”

“À, được.”