Nấu Cơm Nuôi Quỷ

Chương 6



Tôi hét lớn một tiếng, vội quay mặt ra.

Nhưng trên vai trống không, không có gì cả.

Ngay lúc đó, điện thoại đột nhiên có thể sử dụng.

Tôi không nhắn tin cho Cố Bắc, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát trước.

May mắn chính là, điện thoại đã được kết nối trong vòng một giây.

Khi tôi nghe được giọng nói của chị gái cảnh sát, nước mắt thiếu chút nữa đã trào ra.

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: “Cứu em! Em bị bố mẹ nhốt ở trong phòng! Bọn họ muốn giết em!”

Cảnh sát trong điện thoại chần chờ hai giây, rất nhanh đã hỏi tôi địa chỉ.

Cô ấy tỏ vẻ sẽ tới trong mười phút, nói tôi nhất định phải kiên trì.

Sau khi cúp điện thoại, tôi lại vội vàng nhắn tin cho Cố Bắc.

"Tôi bị bố mẹ nhốt trong phòng của anh trai!”

Nhưng Cố Bắc có lẽ là không thấy, mãi không trả lời tôi.

Trong khi chờ cảnh sát đến, tôi dựa vào ánh sáng mỏng manh của điện thoại, đánh giá qua một lượt căn phòng mà tôi chưa từng bước vào trước đây.

Trong phòng có bày một cái bàn thờ.

Ở giữa bàn có trưng di ảnh của anh trai tôi.

Tấm ảnh đen trắng, ngũ quan anh trai hiện lên rõ ràng, thoạt nhìn như là đang cười.

Trước di ảnh, cắm ba nén hương.

Dưới nén hương là tro hương đã đốt hết.

Trên mặt đất là gạo sống vương vãi.

Một cái bình đựng tro cốt màu đen được đặt ở bên cạnh di ảnh.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhưng tôi liên tiếp đợi mười mấy phút, đều không thể nghe thấy có động tĩnh gì ở bên ngoài.

Tôi nghi hoặc tiếp tục gọi điện thoại cho cảnh sát.

Người nhận điện thoại vẫn là chị gái cảnh sát lúc nãy.

“Xin hỏi, mọi người tới rồi sao?”

“Bọn chị đã tới rồi…”

“Nhưng em chẳng thể nghe thấy tiếng động nào bên ngoài hết, em bị nhốt ở trong phòng!” Tôi nôn nóng nói.

Đột nhiên, điện thoại phát ra tiếng ù ù.

Giọng nói của cảnh sát cũng trở nên mắc kẹt, đứt quãng.

“Tôi… ở… ngay… đằng sau cô!”

Giọng nói kia trở nên vô cùng bén nhọn.

Tôi đột nhiên xoay đầu.

Di ảnh của anh trai phía sau đối mặt với tôi.

Khuôn mặt anh ấy tươi cười, dường như so với lúc trước càng thêm rõ ràng hơn nữa.

Tôi hoảng sợ đến mức tim đập loạn nhịp.

Lúc sau, tôi lại gọi điện thoại báo cảnh sát thêm vài lần nữa.

Nhưng lần này không thể kết nối được.

Trong điện thoại, một giọng nữ lạnh bằng máy móc liên tục vang lên:

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nằm trong vùng phục vụ, xin vui lòng gọi lại sau…”

Lòng bàn tay tôi nhớp nháp mồ hôi lạnh.

Điện thoại báo cảnh sát, sao có thể không nằm trong vùng phục vụ?

Trừ phi là có thứ gì đó ảnh hưởng lên nó.

Cũng may lúc này, Cố Bắc rốt cuộc đã hồi đáp.

"Thật ngại quá, việc này của cô hơi khó giải quyết, tôi sợ một mình tôi không thể giải quyết được, nên đã đi hỏi sư phụ của tôi.”

"Lục Tư Tư, cô nhớ kỹ, đêm nay sẽ là khoảng thời gian vô cùng khó khăn đối với cô.”

"Nếu chịu đựng được, mạng của cô có thể giữ, chịu không nổi, cơ thể của cô sẽ bị ác quỷ ăn mất.”

"Thế nên những gì tôi nói tiếp theo đây, cô nhớ cho kỹ.”

"Ở trên cơ thể người tổng cộng có ba đốm lửa.”

"Trên vai hai bên trái phải, nhưng quan trọng nhất là đốm lửa ở trên thiên linh huyệt, cũng chính là ở ấn đường của cô.”

"Ác quỷ kia nếu muốn chiếm lấy cơ thể của cô, tất nhiên là muốn thổi tắt hai đốm lửa trên hai vai của cô. Chờ đến khi nó có thể thổi tắt đốm lửa trên ấn đường của cô, mới là hoàn toàn chiếm lấy thân thể của cô.”

"Cô sống ở phòng trong phòng lâu năm, chỉ sợ đốm lửa bên vai trái đã sớm bị quỷ thổi tắt.”

"Tôi hiện giờ đang đi tới nhà của cô rồi, nhưng tôi ở cách cô quá xa, nhanh nhất cũng phải hơn hai giờ.”

"Trong lúc này, thứ đó không ngừng hù dọa cô, làm suy yếu dương khí trên người của cô.

"Ngàn vạn lần cô không được mắc mưu của nó!”