Nàng Ngốc, Ta Liệt, Vừa Khéo Xứng Đôi

Chương 5: Hoàn



40.

Bọn ta ở lại nước Chu nửa tháng.

Hoàng cung bây giờ không giống với hoàng cung mà ta từng sống hơn mười năm qua.

Không ai dám gọi ta là nhỏ ngốc. Mọi người sẽ hành lễ với ta, gọi ta là công chúa. Ngay cả hoàng huynh cũng bắt đầu nói chuyện với ta nhiều hơn.

Còn có Ngự Hoa Viên, còn có hồ sen, đều không giống trước đây.

Phu quân nói trước khi đi, chàng muốn ngắm hoa sen trong hồ.

Nhưng mùa đông lạnh lẽo làm gì có hoa sen.

Chưa kể phu quân còn muốn ăn củ sen tươi.

Hoàng tỷ run như cầy sấy kể từ khi phu quân muốn nhổ lông con công. Hễ thấy ta là tỷ ấy tránh mặt, giống như nhìn thấy ôn thần vậy.

Ta không biết tại sao lại như thế, còn đặc biệt đi hỏi Tiểu Đào.

Tiểu Đào nói: “Đó gọi là có tật giật mình, công chúa sợ bị vương gia chỉnh đốn.”

Ta kinh ngạc: “Tỷ ấy là hoàng tỷ của ta, tại sao phu quân lại muốn chỉnh đốn tỷ ấy?”

Tiểu Đào tỏ vẻ bất lực nhìn ta rồi nói: “Hay là đi tìm danh y kiểm tra não cho người được không.”

Đứng trước hồ sen, ta được bọc trong áo khoác lớn giống như một con gấu to.

Ta sợ lạnh, lúc nhỏ bị rơi xuống hồ, ốm một trận. Ta ngược lại không để ý chuyện này lắm, chỉ cần mặc thêm áo là được.

Nhưng phu quân nghe thấy, đột ngột dùng sức bóp nát chén trà.

Phu quân thật là mạnh mẽ!

Nhìn trong hồ sen, đừng nói hoa sen, ngay cả một gốc cỏ cũng không có.

Phu quân nói chuyện với phụ hoàng và mẫu hậu: “Phụ hoàng của ta thích ăn củ sen ngày đông, bản vương đã tìm khắp cả nước nhưng không có. Nghe vương phi nói, hồ sen ở nước Chu có thể mọc ra củ sen vào mùa đông, thật là thần kỳ.”

Phụ hoàng có vẻ xấu hổ.

Củ sen mọc trong hồ vào mùa đông chẳng phải là chuyện kể vớ vẩn ư?

Sao ta không biết phụ hoàng thích ăn củ sen nhỉ?

Nhưng tìm củ sen dưới hồ vào mùa đông là việc vô cùng khó khăn. Lúc nhỏ ta chưa từng tìm thấy!

Hoàng tỷ run rẩy như cái sàng.

Lạnh hả? Ta cởi áo khoác định đưa cho hoàng tỷ.

“Hoàng tỷ, nếu thấy lạnh thì mặc thêm áo vào, sẽ không phát run nữa.”

Hoàng tỷ còn chưa đưa tay ra nhận thì phu quân đã lấy lại áo khoác, quấn chặt nó quanh cơ thể ta.

“Nghe nói công chúa Khánh Vân biết bí mật về củ sen dưới đáy hồ, không biết có thể làm phiền công chúa xuống hồ tìm giúp bản vương hay không?”

Hoàng tỷ tiếp tục run rẩy, nhìn phụ hoàng cầu cứu.

“Thân thể Khánh Vân yếu đuối…”

Phụ hoàng còn chưa nói xong, phu quân đã mất kiên nhẫn ngắt lời.

“Khánh Dương khi đó chưa đến mười tuổi đã xuống hồ tìm củ sen, từ đó mắc chứng sợ lạnh. Công chúa Khánh Vân năm nay đã tròn mười tám, thân thể khỏe mạnh, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Ai nói Cần Vương đến để chúc mừng sinh nhật công chúa Khánh Dương? Rõ ràng là đến để tính nợ!

Bao che khuyết điểm đến tột độ mà. Ngay cả con công mổ công chúa Khánh Dương cũng không tha. 

Trong lúc nhất thời, lòng người hoảng loạn.

Hoàng tỷ nghe nói mình phải xuống hồ, không chỉ run rẩy mà còn rơi nước mắt lã chã.

Chuyện này đến đây được rồi, không thì để ta xuống hồ vậy.

“Phụ hoàng thích ăn củ sen, để ta xuống hồ tìm cho.”

Ta giơ tay, ta từng xuống đó rồi, chỉ hơi lạnh thôi.

“Nàng không phải là con gái ruột của phụ hoàng, nàng vẫn nguyện ý xuống hồ tìm củ sen cho ông ấy sao?”

Ta gật đầu thật mạnh, phụ hoàng đối xử với ta rất tốt, cho ta kẹo, chưa bao giờ hung dữ với ta.

Thấy ta gật đầu, phu quân rất vui vẻ.

Nhưng chàng chỉ cười với ta, đối với những người còn lại trên bờ hồ, giọng điệu của chàng không được tốt lắm.

“Công chúa Khánh Vân tròn mười tám tuổi, nhìn thấy đáy hồ đóng băng đã hết sức kinh sợ. Không biết Khánh Dương năm tám tuổi rơi xuống hồ đã có tâm trạng thế nào.”

Trên bờ hồ sen, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu còn có hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh và một số đại thần thân cận, trong đó có cả Lâm Thù Nguyên.

Lòng dạ của Cần Vương quả là hẹp hòi.

Cuối cùng ta cũng hiểu, phu quân là đang nhắc đến chuyện lúc nhỏ ta bị rơi xuống hồ.

Người rõ là cao lớn nhưng sao lòng dạ hẹp hòi như vậy, đã qua nhiều năm, ta quên từ lâu rồi.

“Chàng người lớn, sao cứ chấp nhặt chuyện cũ mãi thế!” Ta kéo lấy góc áo của phu quân, “Phụ hoàng thích ăn của sen, để ta xuống tìm cho, sao chàng cứ kêu hoàng tỷ hoài vậy! Dưới đó lạnh lắm!”

Phu quân tiếp tục bị ta chọc cười.

Giúp nhỏ ngốc trút giận khó lắm chẳng đùa.

Thôi bỏ đi, nàng thấy vui là được.

Phu quân nói phụ hoàng không ăn củ sen nữa, hoàng tỷ không cần phải xuống hồ.

Nhưng chàng vẫy tay một cái, kiến nghị với phụ hoàng lấp hồ sen đi.

Phụ hoàng vậy mà đồng ý…

Nói nghe thử tại sao lại phải lấp hồ. Ngày hè, hoa sen trong hồ nở rất đẹp mà.

Tiểu Đào nói: “Đây gọi là giết một người răn đe trăm họ. Con công bắt nạt người đã bị nhổ lông, hồ sen chỗ người rơi xuống trực tiếp bị san lấp. Bây giờ ai dám gây sự với người!”

41.

Phu quân có rất nhiều thủ đoạn.

Phụ hoàng rất cưng chiều hoàng tỷ, tỷ ấy muốn làm gì cũng được.

Cưỡi ngựa trong lâm viên hoàng gia.

Điều khiến ta khó chịu nhất chính là con ngựa.

Sau khi bị ngã ngựa, mọi người nói ta bị ngốc rồi.

Vì vậy đã nhiều năm ta không đến lâm viên hoàng gia, cũng không cưỡi ngựa nữa.

Phu quân cưỡi ngựa đẹp trai quá, ta nhìn không rời mắt.

Chàng nhảy xuống ngựa.

Phụ hoàng khen ngợi kỹ năng cưỡi ngựa của chàng rất tốt.

Phu quân xua tay, nói bản lĩnh học được trên chiến trường tự nhiên nhìn đẹp mắt hơn mấy kỹ năng mang tính hình thức.

Khi nhắc đến ai là người cưỡi ngựa giỏi nhất, hoàng tỷ của ta chắc chắn là người đứng đầu.

Phu quân đề nghị muốn xem hoàng tỷ biểu diễn kỹ năng cưỡi ngựa.

Phụ hoàng đồng ý, nhưng hoàng tỷ có vẻ rất hoảng sợ.

Chẳng lẽ tỷ ấy cũng sợ ngã?

Hoàng tỷ lên lưng ngựa, cưỡi ngựa quả thật không tồi, ước gì ta cũng có thể cưỡi ngựa giỏi như vậy.

Nhưng cả người hoàng tỷ cứ run lên như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Hoàng tỷ đang định xuống ngựa thì nghe phu quân lạnh lùng nói: “Công chúa Khánh Vân cẩn thận, đừng để bị ngã ngựa giống Khánh Dương!”

Chạm vào nỗi đau rồi, kỹ thuật của ta đâu có cùng đẳng cấp với hoàng tỷ.

“Hoàng tỷ của ta rất lợi hại! Chàng biết cái rắm!”

Ta đang châm chọc chàng, không ngờ hoàng tỷ lại không nhận nổi lời khen.

Nghe phu quân nói vậy, tỷ ấy nhất thời mất tập trung, con ngựa phát điên lên, hất văng tỷ ấy xuống ngựa.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Thù Nguyên lao đến đón được hoàng tỷ.

May mắn quá, mọi người đều bị dọa sợ một phen.

Phu quân nhìn Lâm Thù Nguyên, nâng cằm lên.

“Là hắn đẩy nàng phải không?”

Ta gật đầu, cú đẩy đó rất mạnh, hại ta ngã phịch mông xuống đất.

Dựa theo tính cách hẹp hòi của phu quân, lẽ ra chàng đã dạy dỗ Lâm Thù Nguyên từ lâu, tại sao đến giờ vẫn chưa có hành động gì?

Những lời trên là của Tiểu Đào nói với ta.

Ta cau mày, hắn chỉ đẩy ta ngã đau mông thôi mà, có gì phải dạy dỗ chứ?

Muốn ta đẩy hắn ngã ngồi trên đất hay gì?

Lúc nhỏ có lẽ ta sẽ làm như vậy, nhưng từ sau mười tuổi, ta không còn như thế nữa.

Hoàng tỷ và Lâm Thù Nguyên nhận lỗi, nói mình nhất thời mất tập trung khiến con ngựa bị kinh sợ, hại ta và phu quân hú hồn một phen.

Phu quân cười nhạt, nhìn đánh giá Lâm Thù Nguyên, sau đó mắng ánh mắt của ta quá kém.

“Công chúa Khánh Vân vẫn còn may mắn, hôm nay ngựa chỉ bị kinh sợ, lại có người giải cứu.”

Chàng liếc mắt qua Lâm Thù Nguyên, ánh mắt chứa đầy ý định giết người.

Vị hôn phu? Nghe chướng tai thật.

Ta kháng nghị, sao phu quân có thể cười trên nỗi đau của người khác như vậy!

“Hoàng tỷ suýt bị ngã, chàng còn nói lời châm chọc.”

Ta nổi giận đùng đùng, nhưng không dám đi lên nói chuyện với hoàng tỷ.

Tỷ ấy không thích ta, ta ngốc cũng cảm nhận được.

Phu quân bất lực nhìn ta, muốn trút giận thay ta khó quá. Nếu người khác gặp phải những chuyện này, chỉ cần có cơ hội thì đã trả thù theo cách của mình từ lâu. Ta lại ngốc quá, bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền.

Vương phi của mình, ta còn có thể làm gì, thôi thì để ta cưng chiều nàng vậy.

“Được được được, ta không nói nữa.”

Mọi người đều phát hiện, Cần Vương nói chuyện với người khác đều xưng “bản vương”, nói chuyện với ta thì xưng “ta”. Chẳng qua ta không nhận ra điều này.

Hôm nay cưỡi ngựa xong, bọn ta quay về thu xếp hành lý chuẩn bị trở về Đại Uyên.

Sau khi tạm biệt phụ hoàng và mẫu hậu, mới đi được vài bước, phu quân lại quay lại.

Chàng nhìn Lâm Thù Nguyên. Hắn đang ôm hành lý quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.

Phu quân lên tiếng: “Có một số người nhìn nhầm ngọc quý ra mắt cá, ngu xuẩn.”

Nói xong, chàng rời đi cùng ta.

Đi rồi ta mới đeo bám hỏi chàng, Lâm Thù Nguyên nhầm ngọc quý nào ra mắt cá? Mua đồ cổ bị lừa sao?

Phu quân chỉ cười chứ không trả lời.

Ta và phu quân đi rồi, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Lâm Thù Nguyên nhìn theo bóng lưng hai người hồi lâu mà chưa lấy lại được tinh thần.

Lúc nhỏ hắn có quan hệ rất tốt với công chúa Khánh Dương. Nhưng từ khi nàng bị ngốc, hai người chưa từng gặp nhau.

Lúc gặp lại, nàng bổ nhào vào lòng hắn. Quần áo nhếch nhác, mặt mũi đầy bụi, nhìn chẳng ra dáng một công chúa chút nào.

Hắn theo bản năng đẩy ra, không ngờ ở đây tụ tập nhiều người như vậy. Sau đó hắn muốn xin lỗi nhưng không tìm được cơ hội.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

42.

Cuối cùng ta và phu quân cũng quay về Đại Uyên.

Tiểu Đào nói chuyến đi về nước Chu lần này chính là để rửa nhục.

Ta chỉ hiểu, hóa ra những gì phu quân làm ở hoàng cung là vì muốn trút giận cho ta.

Ai ui, ta bị con công mổ, chàng bắt nó.

Ta bị rơi xuống hồ, chàng lấp hồ.

Ta bị hoàng tỷ bắt nạt, chàng bắt nạt lại tỷ ấy.

Lâm Thù Nguyên đẩy ta, chàng mỉa mai hắn.

Trời ơi, phu quân của ta thật là nhỏ mọn, sau này ta phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được đắc tội với chàng!

Trên đường về, phu quân hỏi ta tại sao không hận hoàng tỷ, phụ hoàng và mẫu hậu?

Ta suy nghĩ rồi đáp: “Mọi người không thích chàng, chàng lại cứ ép buộc người ta thích chàng, nào có đạo lý như vậy?

Lúc đầu phu quân còn ngẩn ngơ, im lặng vài giây rồi cười.

Ta hỏi sao chàng lại cười.

Chàng nói may là chàng không nhìn nhầm ngọc quý ra mắt cá.

Lại tỏ ra thần bí, gì mà ngọc quý không phải ngọc quý, mắt cá không phải mắt cá.

Tại sao người có học lại thích khoe khoang như vậy!

43.

Vài ngày sau khi trở về Đại Uyên, ta và phu quân chuyển chỗ ở.

Phu quân hỏi ta thích nơi như thế nào, ta suy nghĩ rất lâu mới trả lời được: “Nơi có hoa, có cây, có sông, có núi.”

Phu quân gật đầu đồng ý, hứa sẽ đưa ta đến một nơi như vậy.

Ta thầm nói trong lòng, phu quân thật sự cho rằng ta ngốc sao?

Vương gia không thể rời khỏi kinh thành. Vậy mà vẫn muốn lừa gạt ta!

Nhưng không ngờ mấy ngày sau, bọn ta thật sự thu dọn mọi thứ, một đường xuôi về phương nam. Đi theo còn có Tiểu Đào và ám vệ của phu quân.

Ám vệ của phu quân nhìn có vẻ không dễ chọc, mặt lạnh tanh, gọi là Thập Nhất, hắn và Tiểu Đào cưỡi ngựa bên ngoài, còn ta và phu quân ở trong xe ngựa. Ta ăn, phu quân đọc sách.

Trước khi rời Đại Uyên, Tiểu Đào nói ta thật may mắn. Vương gia không cần ngai vàng, chỉ muốn nhỏ ngốc là ta.

Ta không hiểu, Tiểu Đào cẩn thận giải thích với ta.

“Vương thượng ưu ái vương gia, nếu sau này vương gia lên ngôi, vương hậu không thể là một nhỏ ngốc. Người đã hiểu chưa?” Tiểu Đào hỏi ta.

Ta lắc đầu.

Tiểu Đào tức giận thở gấp, mắng ta sao ngốc quá!

“Vì người mà vương gia không muốn làm hoàng đế nữa đó!”

“Hả? Vì ta?” Ta hết sức kinh hãi.

Tiểu Đào gật đầu, nói tiếp: “Nhị hoàng tử và vương gia có cùng một mẹ, quan hệ rất tốt. Hiện tại xem ra ngai vàng sẽ được truyền lại cho nhị hoàng tử.”

Ta mải mê suy nghĩ về những gì Tiểu Đào đã nói, thậm chí không để ý phu quân đang đến gần, lúc tỉnh táo lại thì phu quân đã lấy mất quả đào ta đang ăn dở hai miếng. Chàng đưa nó lên miệng cắn thêm miếng nữa.

“Ngọt thật.”

Ta nhìn quả đào, lại nhìn phu quân, cuối cùng hỏi: “Phu quân, chàng không thích làm hoàng đế hả?”

“Nàng muốn làm hoàng hậu không?” Phu quân hỏi ngược lại ta.

Ta vội vã lắc đầu.

Chàng cười khẽ: “Nàng không muốn làm hoàng hậu, vậy ta làm hoàng đế làm gì?”

Ơ… Nói nghe cũng đúng.

Nhìn bộ dạng mông lung của ta, phu quân cười lớn: “Nhỏ ngốc nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa!”

44.

Phu quân kể lúc chàng bị liệt, nhiều người đến thăm chàng, trong ánh mắt thương xót còn ẩn giấu sự hả hê trước nỗi đau của người khác.

Ta ngắt lời phu quân: “Tại sao lại hả hê?”

Phu quân tỏ vẻ bất lực, ánh mắt như muốn nói “Nàng để ta kể hết được không?”

“À à à, chàng kể tiếp đi!”

Phu quân nói tiếp, khoảng thời gian đó chàng rất ngờ nghệch vô tri. Nghĩ đến sau này chân khỏe lên, chàng sẽ đi khắp nơi, du ngoạn núi non sông nước, không vì quốc gia, chỉ sống cho mình.

Ta lại ngắt lời chàng: “Ý chàng là gì?”

Phu quân không nhịn được trợn mắt: “Chính là muốn đưa nàng đi chơi khắp nơi!”

Ta hiểu câu này, cũng hết sức đồng ý, gật đầu như điên.

45.

Thoắt cái ba năm trôi qua.

Cần Vương của Đại Uyên đã biến mất ba năm.

Có người nói Cần Vương qua đời vì bệnh, vương phi ngốc cũng đi theo.

Có người lại nói Cần Vương và vương phi ngốc sống ẩn cư rồi.

Vô số lời đồn đại nhưng không ai biết bọn họ thật sự ở đâu.

Quán trà.

Người kể chuyện kể lại những chiến tích anh hùng năm đó của Cần Vương.

“Nhớ lại những năm tháng ấy, Cần Vương dẫn theo ba ngàn quân tinh  nhuệ tiêu diệt đội quân năm mươi ngàn người của địch…”

Người kể chuyện kể đến đoạn cao trào còn vỗ mạnh xuống bàn.

Một cô nương xinh đẹp có đuôi mày cong cong giơ tay lên.

“Thật, thật sự lợi hại như vậy?”

Người kể chuyện nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, có chút lơ đễnh.

Ở nơi thôn quê này lại có một cô nương xinh đẹp đến thế.

“Đó là đương nhiên, Cần Vương là kỳ tài dẫn binh kia mà!”

Cô nương xinh đẹp còn muốn hỏi gì đó thì bị một người đàn ông vô cùng tuấn tú, khí thế hiên ngang bắt lấy.

“Mới không để ý một chút mà nàng đã trốn đi rồi?”

Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, còn có chút cưng chiều.

“Ta sai rồi, phu quân ơi ~”

“Đi thôi ~ về nhà ăn cơm.” Giọng điệu bất lực nhưng đong đầy yêu thương.

Người đàn ông đang xách một chiếc giỏ nhỏ đựng rau và cá.

Hai người dần dần đi xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói như chuông bạc của cô nương đó.

“Phu quân, hôm nay ăn cá à? Thích quá!”

Hoàn