Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia

Chương 17: Câu lạc bộ đêm



Chu Châu Thiền đứng ở giữa khu vực của câu lạc bộ, ngoái đầu tìm kiếm ra xung quanh.

Vùng không gian ở trong đây cực kì mờ ảo, đèn điện có mà như không, chỉ thấp thoáng lên những ánh đèn màu hồng tím dung tục bao trọn lấy cả tầm nhìn của cô.

Trên những chiếc bục cao là những cô gái ngực trần ôm lấy một cây cột cao mà ra sức õng ẹo cơ thể một cách vô cùng gợi cảm, còn ở bên dưới, những vị khách sẽ hò hú lên đầy phấn khích. Cô liếc thấy có cả một tên nhà giàu bụng phệ, để đầu hói, vì bị những điệu múa khiêu gợi của một cô nàng mặc đồ nội y ren màu đỏ thiếu trên hở dưới làm bỏng hai con mắt mà ông ta cầm cả một nắm tiền đô ở trên tay, ra sức ném phành phạch về phía bục khiêu vũ.

Đó là ở trung tâm của câu lạc bộ, còn trong những góc khuất mà đèn điện màu hồng tím nhờ nhờ kia không thể chiếu tới được thì thấp thoáng có mấy cặp đôi đang làm một chuyện gì đó rất chi là mờ ám.

Chu Châu Thiền mới chỉ bước vào trong đây chưa đầy nửa tiếng đã cảm thấy dịch dạ dày ở trong bụng mình sôi sục lên, trào lên tới tận cổ họng. Khắp xung quanh đây đều là một thứ mùi ướt át đến ngai ngái, Chu Châu Thiền không thể chịu đựng nổi nữa, cố hết sức để đi tìm được Liêu Huyền.

Nhưng tìm ở đâu đây? Câu lạc bộ đêm này có tận ba tầng mà tầng nào tầng nấy đều có diện tích vô cùng rộng, lại đông nghịt người. Tìm một người Liêu Xuyên ở trong chốn thoát lạc này chẳng khác nào là mò kim dưới đáy bể.

Nhưng đây là lựa chọn duy nhất rồi. Trong đêm nay, cô nhất định phải tìm được cậu ta!

Chu Châu Thiền dùng một tay để che mũi và miệng mình đi, đôi mắt đảo quanh cả gian phòng rộng lớn.

Tuy đã cố gắng hết sức để thu nhỏ lại sự hiện diện của mình, lách người qua những khe hở của dòng người đang đổ tới, nhảy nhót ngày càng đông, cô vẫn bị một người va trúng phải, mạnh đến nỗi khiến cả hai lảo đảo.

“Mày bị mù à?!”

Gã đàn ông say xỉn ấy hét lên, cánh tay gã khua lên tính tóm lấy cổ váy của cô giật ngược lại. Bỗng từ đằng sau gã, một người thanh niên khác trẻ hơn vội vàng tiến tới để đỡ lấy tên say xỉn kia rời đi, vừa ngượng ngùng cúi đầu nói xin lỗi Chu Châu Thiền.

“Cô bỏ qua cho đàn anh của tôi nhé. Anh ấy say quá rồi.”

“Không sao không sao. Lúc đấy tôi cũng đang không để ý tới phía trước của mình.”



“Có chuyện gì ở đằng đó thế?”

Một nhóm người đang quây quanh một chiếc bàn để đầy rượu và những đĩa hoa quả đắt tiền hét về phía cậu thanh niên kia. Cậu ta à một tiếng rồi nói: “Không có gì đâu!”, quay sang gật đầu lại với Chu Châu Thiền.

Chu Châu Thiền cũng không muốn dây dưa phải phiền phức nên xua tay rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Chỉ là trong một khoảnh khắc, bất chợt, cô để ý đến một người đàn ông ăn bận lịch thiệp người ở giữa dãy bàn có người mới hét lên ban nãy.

Anh ta nhuộm tóc màu đỏ, để đầu hai mái, ở nơi cổ áo phanh rộng ra để lộ một vùng ngực rộng lớn rắn chắc. Ngũ quan sắc sảo, mí mắt hơi rũ xuống vẻ uể oải, lại tùy tiện đẹp đến mê hoặc. Cơ thể vô cùng to lớn, vai rộng eo thon, hai bên cẳng chân dài miên man gác lên nhau.

Ngồi ở giữa đám thanh niên ăn chơi, trông anh ta thực sự vô cùng nổi bật. Tuy ngoại hình bên ngoài là đẹp nhất và gợi cảm nhất, nhưng anh ta lại không để tâm tới sắc giới. Nếu như những người bạn của anh ta mỗi tay ôm một cô gái thì anh ta lại chỉ ngồi một mình, trầm ngâm nhấp

Cơ thể của Chu Châu Thiền khựng lại mất hai giây ngay sau khi nhận ra danh tính của người thanh niên ấy. Cái lúc mà anh ta vô tình đưa mắt lướt qua chỗ cô đứng, trái tim của Chu Châu Thiền liền đập “bịch” một tiếng, vội vội vàng vàng khom lưng xuống rồi lẩn vào trong đám đông.

Cái quái gì vậy?!

Tiêu Ngạo – bạn thân của Giang Nguyệt Dực, anh ta đang làm cái quái gì ở đây vậy?!

Mà không, người phải bị nghe câu hỏi ấy là cô mới đúng. Gạt tạm chuyện này sang một bên đi đã, điều quan trọng mà cô cần quan tâm hiện tại chính là, ở trong câu lạc bộ đêm này có sự xuất hiện của Tiêu Ngạo, vậy thì rất có khả năng Giang Nguyệt Dực cũng đang ở đây nốt.

Chu Châu Thiền nhanh chóng luồn lách vào trong đám đông, tìm đến chỗ đoạn có hai cánh cửa cầu thang máy, cách xa dãy bàn trà đó nhất có thể.

Tuy cô và anh ta không tính là thân quen nhưng có nhìn nhau một vài lần rồi.

Nếu như những đêm nào mà Giang Nguyệt Dực đi gặp đối tác, uống rượu tới say mèn thì Tiêu Ngạo sẽ là người đỡ anh về nhà. Hoặc những lúc rảnh rỗi, anh ta cũng sẽ qua Giang gia chơi qua đêm rồi mới về.



Mong rằng ban nãy anh ta chưa phát hiện ra sự có mặt của cô.

Chu Châu Thiền nhìn quanh gian phòng ấy thêm một lượt nữa rồi thở dài, nghĩ bụng kiếm ở hai tầng kia xong rồi vòng lại.

Nhưng rồi cô chợt nhận ra rằng mình không cần phải tốn công tốn sức như thế bởi vì ở trong dãy hàng lang đối diện với khu vũ trường ồn ào là những căn phòng VIP nhỏ hơn và riêng tư hơn, cụ thể là trong một căn phòng đang để cánh cửa mở hờ, một tràng những âm thanh nhốn nháo từ bên trong truyền ra ngoài, vọng vào trong tai cô.

“Nào, có giỏi thì uống đi!”

“Liêu thiếu gia mau uống đi nào. Tôi đang mời cậu đấy. Chắc khá lâu rồi không được động vào vị rượu xa xỉ nhỉ? Ha ha ha ha!”

Liêu thiếu gia?

Chu Châu Thiền bắt được ngay một điểm mấu chốt, liền vội vàng tiến tới trước cửa của căn phòng nọ.

Hiện lên ở trong tầm mắt của cô là cảnh mấy tên to bé nực mỡ đang ngồi cười ngặt nghẽo ở trên những hàng ghế salon dài, còn quỳ ở dưới đất là một chàng thanh niên mặc một bộ đồng phục phục vụ màu đen.

Cơ thể của Liêu Xuyên cao gầy, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi đôi mắt tối màu.

Bị vu oan giá họa dẫn đến phá sản đã là một cú sốc rất lớn với cậu ta, đã thế còn phải làm một nhân viên thấp bé ở trong một câu lạc bộ đêm dung tục. Ban đầu, Liêu Xuyên là một người có tính cách phóng khoáng và cởi mở, nhưng sau biến động lớn, cậu ta thâm trầm đến kì quái.

Chính là khoảnh khắc này! Theo như những gì cô nhớ được từ kiếp trước thì trong sự nhục nhã ê chề do bị đám đàn ông bẩn thỉu này chế giễu và có những ý định xàm sỡ cơ thể mình, Liêu Xuyên đã phát điên lên rồi dùng chai rượu đập vỡ đầu của một tên, rồi bị bắt đi tù.

Từ đó, cuộc sống vốn đã khắc nghiệt nay lại càng nghiệt ngã hơn với một người thanh niên còn quá trẻ tuổi.

Chu Châu Thiền không thể để tương lai ấy xảy ra được, cô phải cứu cậu ta thôi.