Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 4: "Anh Tranh Không Nhanh Như Vậy”



Ý cô là tìm Tần Tranh muốn lấy giấy, nhưng anh lại hơi không nói nên lời: "Cô từng thấy đàn ông nào đi tiểu cần dùng giấy chưa?”

Tang Nhược không nói gì, cũng không nhúc nhích, chờ Tần Tranh quay đầu lại, liền thấy cô vẫn đang là tư thế nửa ngồi xổm, khuôn mặt bị đèn pin chiếu cho trắng bệch, không có biểu cảm gì.

Tần Tranh giật mình liếc mắt một cái, cho dù kịp thời quay người lại, vẫn nhìn thấy cái mông nhỏ trắng nõn của cô ——

Dưới lớp thịt mềm như ngọc ẩn hiện hai mép sò đầy đặn thịt, trên miệng mỏng còn có giọt nước bọt trong suốt.

Huyệt nhỏ của cô đã phát triển tốt, hồng hào mềm mại, trên đồi núi lại không có lông, thoạt nhìn thực sự hấp dẫn người khác.

Lần này Tần Tranh thật sự nhô lên, cái rất lớn kia bị quần jean của anh bó lại, làm cho anh nghẹn đến mức có chút phiền lòng.

"Buộc phải cần giấy?”

Đầu bên kia trả lời chậm rì rì: "Có vi khuẩn, sẽ nhiễm bệnh.”

Được! Không hổ là thiên kim đại tiểu thư! Tần Tranh nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh còn nghĩ đến cô sợ bóng tối, đặt ngược điện thoại xuống đất, lạnh lùng nói: "Ông đây đi lấy cho cô.”

Những bước chân của anh bước dài, chưa bao lâu đã đến nơi có vài người đang tạm nghỉ ngơi.

Trần Đại vẫn chưa về trên xe, đang định chào hỏi anh, thì ánh mắt sắc bén nhìn thấy đáy quần anh cong lên, sắc mặt lập tức kỳ lạ: "Anh Tranh, anh đưa cô ấy đi rồi à?”

Tần Tranh tìm được giấy, cầm vài tờ bỏ vào túi, thấy cậu ta làm dáng vẻ thô tục mà nháy mắt, lập tức đá cậu ta một cái, vẻ mặt u ám: “Đừng con mẹ nó nói nhảm.”



Trần Đại nói “hehe” hai lần: "Cũng đúng, anh Tranh không nhanh như vậy.”

Tần Tranh liếc cậu ta một cái để cảnh cáo, sau đó xoay người đi đưa giấy cho tiểu tổ tông kia.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế kia, không hề nhúc nhích.

Tần Tranh nghĩ thầm: Để nước tiểu thế đã khô con mẹ nó rồi, cứ phải cần giấy, làm ra vẻ!

Anh cứng ngắc đưa giấy qua đó, đúng lúc Tang Nhược ngẩng đầu lên, mặt vừa lúc đụng vào dương vật rất cao lớn của anh.

Hiên nhiên là anh không ngờ tới, kinh ngạc lùi lại một bước, nhưng mùi vị vừa rồi đã truyền đến nội tạng của anh.

Đôi môi đỏ mọng của cô đối diện với phía đầu dương vật của anh, thậm chí còn rên rỉ, khiến anh nghĩ đến quan hệ bằng miệng cũng là âm thanh như vậy.

Ngoài ra, váy của cô vén cao tới eo, mông cong trắng nõn, vòng eo thon gọn dường như chỉ bằng bề ngang lòng bàn tay của anh.

Tần Tranh mắng thầm, ném tờ giấy xuống đất, xấu hổ quay người lại.

Người anh em bên dưới anh lại càng đau hơn rồi.

Tang Nhược sững sờ, đưa tay nhặt lớp giấy trên cùng, lau chậm rì rì rồi ném vào thùng.



Không có tiếng sột soạt, Tần Tranh quay đầu lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đã ngoan ngoãn đứng lên, tự cầm điện thoại đi tới trước mặt.

Tới chỗ ngồi, cô lại nói tiếp một câu: "Tôi muốn rửa tay.”

Tần Tranh nghiến răng, hợp lại vẫn là cái thói ở sạch sẽ.

Anh liếc mắt: “Sao cô nhiều chuyện vậy ——”

Chưa kịp nói xong, Trần Đại đã kéo anh, chen vào: “Rửa đi rửa đi, chuyện gì to tát đâu.”

Cậu ta nháy mắt với Tần Tranh: Anh à, người ta là cô chiêu, có chút bệnh là chuyện bình thường.

Người đàn ông cười lạnh, phớt lờ cô, ngồi xuống.

Trần Đại cầm lấy nước khoáng, rót lên đôi tay đang vươn tới của cô.

Dòng nước trong veo chảy qua bàn tay trắng nõn gầy guộc, ngón tay thon dài trắng nõn, không hề có chút bẩn thỉu nào.

Cô xoa rất nghiêm túc, lần này cũng không đòi xà phòng, sau khi xoa xong, cô lấy một tờ giấy trong túi ra lau.

Là giấy vừa rồi còn thừa.

Gân xanh trên trán Tần Tranh khẽ nhảy lên, anh đặt tay lên đùi che đi chỗ phồng lên bên dưới.
— QUẢNG CÁO —