Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 11: “Không Dễ Phân Biệt Lắm Đâu”



Tần Tranh ngơ ngác nhìn dưới mặt đất, đến khi Tang Nhược lại gọi một tiếng nữa mới đáp lời cô.

Anh im lặng xách nước đi ra ngoài đổ, sau đó cầm áo ngắn tay bỏ lại vào túi nilon màu đen.

Tang Nhược cảm thấy quái lạ, vẻ mặt của anh lạnh quá.

Cô đắp quần áo anh trên người, nhìn anh.

Tần Tranh buông thõng tay xuống, giật giật hỏi: “Sao đấy?”

Tang Nhược lắc đầu, nằm xuống, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú anh.

Cách một lúc lâu sau, cô mới nói: “Tôi ngủ.”

“Ừm.” Tần Tranh rũ mắt nhìn màn hình chính của di động, trong đó không có chút nội dung nào.

Cô vẫn mở to mắt không chịu ngủ, vì thế Tần Tranh lại tới vuốt đôi mắt cô nhắm lại như ngày hôm qua, lòng bàn tay anh bị lông mi của cô cọ vào có chút ngứa: “Tôi ở đây.”

Cô ngoan ngoãn không mở mắt nữa.

Anh nhìn gương mặt của cô, cảm thấy mình điên rồi.



Sống hai sáu năm cuộc đời, không phải anh chưa từng gặp qua cô gái hợp lòng hợp ý mình, hay là ngây thơ quyến rũ như gió, nhưng tính cách của anh lại nóng nảy nên bình thường chỉ quen nhau được không đến hai ngày đã chia tay.

Anh ra đời sớm, cũng gặp rất nhiều đầu trâu mặt ngựa rồi, nên sớm biết rõ lòng người có chút lòng nhỏ này, trời sinh cô gái này có suy nghĩ đơn giản, trong mắt chưa nhìn thấy được cái gì.

Anh vươn tay ra, ngón tay thô kệch chạm vào mặt cô, chỉ có hai ba giây thôi nhưng anh như điện giật rụt tay về.

Không xứng, tất cả mọi khía cạnh.

Tang Nhược đã ngủ say, mặt chôn vào áo khoác của anh nổi lên đỏ ửng.

Đột nhiên đàn ông bật ra tiếng cười nhẹ, tay nhẹ nhàng nhéo lên má thịt mềm của cô, nói: “Ngày mai sẽ tiễn cô đi rồi.”

——

Tang Nhược hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành, nhưng cô lại bị giọng gọi sắc nhọn của phụ nữ đánh tức… “Cậu ngu vừa thôi, ngay cả bắt cóc cũng bắt nhầm người là sao!”

Cô xoa mắt nhìn Tần Tranh đang ngồi bên cạnh mình, trong miệng đang ngậm điếu thuốc nhưng không đốt.

Đôi mắt anh rũ xuống nhìn cô một cái, tiện tay vứt điếu thuốc trong miệng vào thùng rất rồi lười biếng nói: “Không có nước cho cô súc miệng đâu.”



Tang Nhược ngu ngơ, lại nghe người phụ nữ kia nói: “Cậu nhanh chóng bắt Chu Mạn Lâm lần nữa cho tôi tới đây!”

Đôi mắt cô chớp hai cái, rồi gấp áo khoác của anh đặt trên đầu gối, nghiêng đầu hỏi anh: “Chu Mạn Lâm?”

Tần Tranh ừm một tiếng, buồn cười hỏi: “Cô không phải Chu Mạn Lâm sao?”

Hà Du đã đến từ sáu rưỡi sáng rồi, cô ta với chồng mình thuộc cặp chồng già vợ trẻ, người đàn ông trăng hoa ở bên ngoài còn có bao nhiêu cô gái nhỏ hơn mấy tuổi với cô ta. Bây giờ, ông ta muốn quăng cô ta đi, cô ta có thể thử bất cứ thứ gì khi tuyệt vọng, nên muốn trói Chu Mạn Lâm lại cho cô ta đòi thêm chút tiền.

Kết quả cô ta vừa nhìn thấy gương mặt Tang Nhược lại phát nổ, Trần Đại bị cô ta mắng nửa giờ.

Tang Nhược vừa mơ màng bây giờ đã tỉnh táo lại. Đôi mắt cô chuyển sang một hướng có chút chột dạ không trả lời.

Trong lòng Tần Tranh đã dự đoán, đứa bé này nhìn như ngốc thật sự giống một con hồ ly nhỏ.

Trần Đại bị cô ta mắng đến bực bội, xua tay không làm nữa: “Cô thích tìm ai thì tìm đi, cô nói cô ta mặc một cái váy trắng, cô gái nhỏ kia cũng giống thế, tôi làm sao nhận ra được!”

Hà Du bị chọc tức điên cầm một bức ảnh chụp ném vào mặt cậu ta: “Tôi để cậu nhìn nhiều ảnh chụp như vậy, cậu còn nhìn nhầm!”

Mặt Trần Đại đen lại, tính tình tốt của cậu ta chỉ để cho Tần Tranh áp chế từ nhỏ, cậu ta bóp chặt tay bà ta nói: “Con mẹ nhà cô…!”

Trần Tranh gọi cậu ta lại, anh đứng dậy đi đến nhặt bức ảnh lên xem, chậm rãi nói: “Hai người ăn mặc giống nhau nên không dễ phân biệt lắm đâu.”