Mỹ Nhân Rùa Đen Tiến Cung Rồi

Chương 2



Trước khi thành hình, ta đã bói một quẻ về rất nhiều chuyện khác nhau. Đó là một ngày tốt lành hiếm có.

Hơn nữa, long khí hôm

nay cực kỳ mạnh, phóng tầm mắt nhìn ra xa, tử khí nồng đậm bao phủ toàn bộ khu vực, kể cả những cá và tôm nhỏ trong Dao Nguyệt trì dường như cũng đều cảm nhận được điều gì đó, phấn khích nhảy lên khỏi mặt nước.

Đối với ta mà nói, biến hình không khó, cái khó chỉ là một bước ngoặt như vậy.

Trên đầu, dường như những đám mây đen đang dần dần tụ lại.

Ta thu mình vào

mai rùa, lặng lẽ chờ đợi.

Nhưng đợi một lúc cũng không thấy sấm chớp, ta bèn thò đầu ra nhìn ngoài một cái. Những đám mây đầy màu sắc lại xuất hiện, tràn đầy điềm lành, hoàn toàn

không có dấu hiệu sắp nổi sấm sét, dường như... như thể ai đó đã leo lên được tiên lộ.

Nếu như không có lôi kiếp, ta cũng sẽ không chờ đợi thêm nữa, bén thuận thế biến thành hình dạng con người.

Có lẽ ta đã nhìn thấy quá nhiều tiểu cung nữ đi đi lại lại bên Dao Nguyệt trì, ta đã biến thành một tiểu cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Khi soi vào nước trong Dao Nguyệt trì dường như có xinh xắn hơn so với những cung nữ bình thường một chút. Ta tùy tiện biến ra một bộ y phục, rồi đi về nơi tràn ngập tử khí. Hóa ra là đại lễ đăng cơ. Chẳng trách lại như thế.

Mây lành, khí tốt, vị hoàng đế này có lẽ là một vị minh quân trăm năm hiếm thấy. Ta còn chưa kịp đến gần, đã có một cung nữ có tuổi nhìn thấy ta.

“Ngươi là nữ tử nhà ai đưa đến thế, sao lại không tuân theo

quy tắc đến như vậy!]

Tất nhiên ta không thể tìm thấy cái tên Đỗ Quy Lương của ta ở đâu cả.

Cung nữ đó lục lọi danh sách hồi lâu, cuối cùng xì một tiếng: "Toàn là

những kẻ làm việc chẳng ra gì, phía dưới không có, ở trên đầu cũng không có!"

"Phụ thân của ngươi là ai? Chức tước gì? Tên của ngươi là gì?" Ta nghĩ một lúc: "Đỗ Quy Lương, phụ thân ta đã qua đời, không có quan

cấp."

Cung nữ lại xì một tiếng: "Thật đúng là kẻ nào cũng dám đưa vào cung. Tân hoàng đăng cơ nên coi như trong cung không có người hay sao?"

“Dung mạo cũng xuất chúng đấy.” Bà ta quan

sát ta: “Ngươi đừng nghĩ rằng vào cung là sẽ được làm chủ tử, hoàng thượng không gật đầu, thân phận của các ngươi thậm chí còn thấp hơn cả mấy lão bà tửchúng ta."

Ta lắng nghe những câu này khá

lâu, nhưng mãi cũng không hề lên tiếng.

Không phải vì Đỗ Quy Lương ta sợ bà ta, chỉ là ta vừa biến thành hình người, đối với những quy tắc làm người vẫn còn bị dừng lại ở hàng ngàn trước đã từng được nhìn thấy.

Những thứ bà ta nói, ta cũng chỉ hiểu có phân nửa mà thôi.

Sau khi bà ta ghi

tên ta vào danh sách, ta mới bàng hoàng hiểu ra hình như mình đã trở thành một người trong hậu cung của tân hoàng rồi.