Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 49: Rời Đi



Cảnh Vân ngày hôm sau đến Mã lão gia, hôm nay ông không thiết triều tình trạng Hoàng Thượng không ổn Thái Tử lo lắng lại đau lòng nên chưa thể nhiếp chính thay Hoàng Thượng.

"Phụ thân con có thể hỏi một chút về người bên cạnh Tể Tướng hay không?" Cảnh Vân hướng Mã lão gia.

"Ý con nói là Tú Lang phải không?" Mã lão gia không quá bất ngờ khi Cảnh Vân thắc mắc việc chính sự, ông cũng đang có chút bế tắc việc có người cùng suy nghĩ sẽ tốt hơn: "Tú Lang là người có thông tin rất bí ẩn hắn ta xuất hiện như thế nào không ai rõ chỉ biết thời gian là vào khoảng bảy năm trước, hắn không trực tiếp sát cánh với Tể Tướng trên triều mà lại lựa chọn làm mưu sĩ thân cận bên cạnh, về thân thế của hắn dù đã cố gắng điều tra nhưng chỉ biết được hắn đến từ Bắc Châu, ngôi làng ấy đã bị cháy rụi không còn ai sống sót nên không thể điều tra được thêm."


"Từ Bắc Châu sao?" Cảnh Vân không ngờ tới nhưng theo Hoắc Minh Đế hắn chính là người Vưu Các: "Vậy ngôi làng bị cháy đó trước ấy có phải là từ Vưu Các di cư sang hay không?"

"Vưu Các thì ta không thấy có khả năng đó, vì nơi ấy lâu nay vẫn nổi tiếng với vài đồ thủ công được người Bắc Châu ưu chuộng từ thời xưa, nơi ấy có từ rất lâu rồi, nhưng bá tánh nơi ấy theo lời người ta kể lại thì họ sẽ không rời khỏi làng từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, vì vậy ngôi làng không khác nào một nơi tách biệt, cũng vì như thế nên không thể tìm được người nào còn sống vì tất cả đều đã chìm trong biển lửa." Mã Đông Thiên dù không biết vì sao Cảnh Vân lại hỏi vậy nhưng ông biết nàng sẽ không tự nhiên mà hỏi chắc chắn đã có phát hiện gì đó.

"Phụ thân người của chúng ta có đủ năng lực để điều tra Vưu Các hay không?" Cảnh Vân vẫn rất để tâm đến Vưu Các.


"Vưu Các như vùng đất cấm rất khó để thâm nhập, ta đã sống đến từng này tuổi cũng ít khi được nghe kể lại về chuyện ở Vưu Các, ngoại trừ trận đánh lịch sử của Trịnh Khải tướng quân." Mã Đông Thiên lắc đầu.

Cảnh Vân đột nhiên đứng lên tiến lại gần tay cầm bút lông lên viết hai từ Tú Lang nàng luôn nhớ lời Hoắc Minh Đế nhắc nhở hắn ta có thể nghe được cuộc trò chuyện của nàng nếu nàng nhắc đến tên hắn: "Con không được phép nói đến tên hắn, nhưng con nghi ngờ hắn ta không đơn giản từ ngôi làng ở Bắc Châu đến đây có thể hắn từ Vưu Các vượt rừng Cổ Huyền đặt chân vào Bắc Châu, nhưng cũng có khả năng ngôi làng ấy vốn thuộc Vưu Các từ lúc sơ khai sau này mới vì lý do gì đó mới đến Bắc Châu." Cảnh Vân quyết định tiết lộ.

Nàng lôi ngọc Linh Phượng ra: "Thứ này con được một người tặng, nhưng không nghĩ rằng nó vừa mang lại may mắn lại vừa mang lại phiền phức, con không thể giải thích những thứ con người vốn chưa từng nhìn thấy như quỷ thần, nhưng vì miếng ngọc này mà hắn có thể biết được rằng, nếu con nhắc đến tên hắn thì hắn có thể nghe được giọng nói của con, hôm nay con quyết định nói với người chính là vì muốn điều tra thân phận thật của hắn, như vậy có lẽ sẽ có cách tiêu diệt hắn, một điều nữa hắn...là người nhưng cũng không hẳn là người." Cảnh Vân rất thận trọng từng câu nói.


Mã Đông Thiên nhìn Cảnh Vân rất lâu: "Con không phải đang đùa giỡn."

"Tuyệt đối không phải, phụ thân người còn nhớ sự việc nhìn thấy quỷ của Cao tiểu thư hay không? Con nghĩ rất có thể nàng ta thật sự nhìn thấy quỷ và người tạo ra con quỷ đó chính là hắn, hắn ta đã lợi dụng điểm này để biến Cao Thi Tịnh thành một con cờ, sự việc trong cung ngày hôm qua có hai hướng khác nhau, thứ nhất việc Hoàng Thượng chém người không tránh khỏi việc liên quan đến Tể Tướng, nhưng việc con gặp phải và A Mẫn đã bỏ mạng thì chính là từ Cao Thi Tịnh, con nghe được đám người đó nói việc này cần phải bẩm báo cho Cao tiểu thư, nàng ta lấy cái lá gan nào để gϊếŧ người trong cung đây? Nếu không phải biết trước có bạo loạn nàng ta sao có thể trùng hợp gây sự với con, gϊếŧ được con rồi thì Thái Tử Phi có thể thay thế thành người mà Tể Tướng muốn bởi nếu con còn sống Thánh Chỉ đã ban ra khó mà thay đổi, nhưng nếu con chết Thánh Chỉ đến cuối cùng chỉ còn là một tấm vải mà thôi." Cảnh Vân phân tích sự việc: "Trở lại việc nàng ta nhìn thấy quỷ, con muốn người tin một việc hắn ta nuôi được quỷ và con đã gặp, chính là tại rừng Cổ Huyền trong lúc vây bắt Tra Minh, vì những truyện kỳ lạ vậy con mới muốn tìm rõ ngọn ngành." Cảnh Vân bắt đầu thấy sự việc mình nói ngày càng khó tin: "Người tin nữ nhi, nữ nhi không hề nói láo cũng không vì sợ hãi mà điên loạn, con hoàn toàn tỉnh táo."
"Ta...đang rối loạn." Mã Đông Thiên có chút khó chấp nhận.

"A Lân chính là minh chứng, con đã để hắn giấu đi chuyện này nhưng tình hình hiện tại không thể tiếp tục mỗi mình con được mà mọi người cũng cần minh bạch cảnh giác."

Mã lão gia im lặng một hồi sau ấy mới lại nhìn Cảnh Vân: "Con muốn điều tra từ đâu?"

"Bản đồ, bản đồ sơ khai nhất của Tây Quốc, liệu trong tàng thư của Hoàng Cung có thứ đó hay không?" Cảnh Vân cần xác định trước làng đó nằm ở vị trí như thế nào thửa sơ khai của Tây Quốc.

"Ta sẽ tìm thử xem sao?" Mã lão gia đồng ý sẽ tìm giúp nàng.

"Không việc đó con sẽ làm, phụ thân ngày mai con muốn xuất phủ." Cảnh Vân biết lần này bản thân buộc phải đi một chuyến và bản đồ nàng tin của Lão Khổng chính là bản đầy đủ nhất.

"Xuất phủ?" Ông dự cảm không lành.
"Con sẽ đi Bắc Châu." Cảnh Vân sẽ đến đó điều tra thân phận của Tú Lang phá giải những khúc mắc và có thể từ đó tìm được cách không chế hắn.

"Quá xa, nếu là trước đây thì không khó để đồng ý cho con rời đi, nhưng hiện tại tình hình quá căng thẳng chúng ta tuy có người của Âm Tư Sư Phụ nhưng bên Tể Tướng chắc chắn cũng sẽ có cao thủ theo dõi Mã phủ ngày đêm, không sớm thì muộn đều sẽ bị phát giác, con làm vậy là mạo hiểm." Mã lão gia lập tức phản đối.

"Mục đích lần này con đi chính là muốn dẫn dụ người bên cạnh Tể Tướng rời Kinh trở về nơi hắn từng rời đi." Cảnh Vân đã có kế hoạch.

"Con..." Mã lão gia bất động không biết nên khuyên bảo như thế nào, việc nàng nói vượt quá tầm nhận thức của ông, có lẽ việc này đúng là chỉ nàng làm được.

"Chúng ta cần giải quyết chuyện Tể Tướng trước khi Lang Quốc đưa binh sang." Cảnh Vân nhắc đến việc hết sức quan trọng: "Tây Quốc đã đặt một chân vào tình thế "thù trong giặc ngoài" sẽ rất nguy hiểm và khó chống đỡ nếu cả hai cùng tấn công."
Mã lão gia đồng ý với suy nghĩ này: "Đúng vậy và còn đáng lo hơn việc Tể Tướng sẽ liên minh với Lang Quốc lật đổ triều đại này để dựng nên một triều đại bù nhìn thật sự."

"Đấy chính là lý do con tự mình đi Bắc Châu, còn phụ thân thì phải cảnh giác đám phe phái của Tể Tướng, hơn nữa bản đồ trong tàng thư Hoàng Cung chắc chắn sẽ được trông coi cẩn thận nếu người tìm đến nó thì không khác nào đánh rắn động cỏ." Cảnh Vân nhắc nhở.

"Vậy mục đích con tìm đến ta không phải nhờ giúp việc tìm bản đồ mà là gì?" Mã lão gia nhìn nàng.

"Thái Tử chỉ còn một thân một mình còn rời đi không thể giúp người cùng gánh vác, con rời đi không khỏi lo lắng, ở Kinh Thành chỉ có thể nhờ người thay con giúp đỡ Thái Tử." Câu nói của Cảnh Vân khiến Mã lão gia như hiểu ra.
Ông bật cười ông đứng dậy vỗ vai nàng: "Con nghĩ ta hơn nửa đời này đứng cạnh Hoàng Thượng không chút sợ hãi là vì gì chứ, còn không phải vì để Thái Tử sẽ thuận lợi ngồi lên ngôi hay sao? Vì vậy con yên tâm đi Thái Tử là một người tài giỏi không dễ bị gục ngã đâu, ta ở lại Kinh Thành đương nhiên phải tận tâm với Hoàng Thượng với Thái Tử với Tây Quốc."

Cảnh Vân tối ấy gặp Hoắc Uy Thần: "Ta sắp đi rồi."

"Nàng đi đâu?" Hoắc Uy Thần vừa đến nơi đã nghe Cảnh Vân nói lời lạ lùng.

"Bắc Châu." Cảnh Vân nhẹ giọng đáp nàng ôm ngang lưng Hoắc Uy Thần đem bản thân dựa dẫm vào lồng ngực ấm áp ấy: "Ta sẽ tìm ra cách không chế người bên cạnh Tể Tướng, chắc chắn sẽ làm được."

"Đợi đã nàng rốt cuộc muốn làm gì?" Hoắc Uy Thần gấp tới nỗi giọng có chút lớn.
Cảnh Vân đành giải thích một lượt cũng như nói những lời mà nàng đã nói với Mã lão gia cho Hoắc Uy Thần nghe: "Việc này đã vượt qua tầm kiểm soát của con người rồi, ta nghĩ chỉ có ta là người hợp lý nhất phải đi mà thôi."

"Ta không thiếu người tài giỏi không cần nàng mạo hiểm." Hoắc Uy Thần vì lo lắng mà tức giận.

"Ta có một bí mật mà bí mật này chính là thứ khiến ta phải đi chứ không phải người khác." Cảnh Vân giữ cánh tay Hoắc Uy Thần cố gắng giải thích: "Người có tin rằng ta đến từ một thế giới khác hay không?" Lời nói này Cảnh Vân chưa từng nghĩ mình sẽ thừa nhận trước Hoắc Uy Thần nhưng nàng không mong bản thân sẽ phải lừa dối hắn.

"Nàng đừng lộn xộn nữa, ta tuyệt đối sẽ không để nàng đi đâu hết, nàng rất rõ thời điểm này nguy hiểm đến mức nào mà." Hoắc Uy Thần chỉ cho rằng Cảnh Vân đang cố mạo hiểm vì hắn.
"Ta nói thật, thế giới của ta rất phát triển, ta không phải tiểu thư gì cả thân phận của ta là cảnh vệ của tổng thống, giống như Mã Đông Sơn bây giờ bảo vệ cho Hoàng Thượng vậy, trong một lần làm nhiệm vụ ta đã hi sinh, nhưng khi tỉnh lại ta mới biết mình được ban cho mạng sống một lần nữa, đấy chính là lý do vì sao ta đôi khi nói chuyện có từ ngữ lạ lùng mà người nghe không hiểu, ta cũng không giống nữ nhân bình thường, không hề sinh ra ở đây." Cảnh Vân chậm rãi kể lại.

Hoắc Uy Thần nhìn gương mặt Cảnh Vân rất nghiêm túc dù rất muốn tiếp tục ngăn cản nhưng vẫn quyết định im lặng nghe nàng kể: "Ta đến đây là một biến cố của thế giới này, vì ta đến đây nên có nhiều thứ thay đổi, ta có thể nhìn được vài thứ mà người thường không thể thấy, vì sao ta lại bảo người kiểm tra Nhị công chúa chính là vì linh hồn kia đã nói với ta rằng nàng ta có bí mật, vì sao ta lại biết Tra Minh rời đi cũng chính là nhờ người kia nói với ta, rất nhiều chuyện đều là từ người khác nói cho ta biết và sự việc lần này khiến ta ngẫm ra có lẽ chính sự xuất hiện của ta mới khiến thế giới này đảo lộn và xuất hiện những thứ mà con người vốn không tin là có thật, vì vậy ta phải là người có trách nhiệm."
"Không, nàng không cần phải chịu trách nhiệm gì hết." Hoắc Uy Thần đưa đôi tay lên ôm lấy gương mặt Cảnh Vân bắt nàng phải nhìn vào hắn: "Nàng dù không xuất hiện thì mọi chuyện cũng vẫn sẽ thế mà thôi, Tú Lang đã xuất hiện từ bảy năm trước, Tể Tướng đã chạm đến đời vua thứ ba, Bố Tử đã tồn tại từ lâu rồi, Lang Quốc từ trước đến nay đều đối đầu với Tây Quốc, có thể đúng nàng chính là biến cố của thế giới này nhưng... rất có thể vì có nàng mà ta phát hiện được Tú Lang bất thường bên cạnh Tể Tướng, suýt thì ta vẫn cứ như đi trong sương mù rồi lần nữa bị Tể Tướng khống chế, ta phải cảm ơn nàng mới đúng, vì thế nàng không cần phải tự trách bản thân mình."

Cảnh Vân rất ấm lòng nàng bật cười: "Đúng là nếu không đến nơi này ta thật sự không thể gặp được người, thứ gọi là chân ái thật sự quá đáng quý rồi."
"Nàng không cần đi Bắc Châu, việc của Tú Lang cứ để ta điều tra." Hoắc Uy Thần vẫn không thể chấp nhận để nàng tự mình hành động.

"Không thể ta cần phải tìm nguồn gốc của hắn, và tìm được sư muội của hắn ta, nàng ta chính là cánh tay ma quỷ của hắn, tìm cách diệt được nàng ta thì sẽ loại bỏ được hắn, chúng ta không có nhiều thời gian, Lang Quốc đã chắc chắn đã có sự chuẩn bị thì phiến quân kia mới xuất hiện." Cảnh Vân cố gắng thuyết phục: "Yến tâm đi ta rất tham vọng được làm chủ lục cung như Hoàng Hậu bây giờ, vì thế ta sẽ không để bản thân mình gặp nguy hiểm." Cảnh Vân đảm bảo.

Điều nàng nói rất có lý: "Nhưng...ta thật sự không an tâm được." Hoắc Uy Thần thở dài.

"Chúng ta đều là vì Tây Quốc vì vậy phải biết hi sinh, người ở lại Kinh Thành cần phải cố gắng tìm được bằng chứng để lật đổ Tể Tướng, ta ở Bắc Châu sẽ tìm cách tiêu diệt cái não thứ hai của Tể Tướng, những năm gần đây vì đã có tuổi Tể tướng không phải vẫn luôn phụ thuộc vào hắn sao." Cảnh Vân nói.
"Đúng vậy hắn ta rất được việc tiêu diệt hắn Tể Tướng sẽ tổn thất nặng, nhưng..." Hoắc Uy Thần cuối cùng không lên tiếng ngăn cản nữa, hắn biết nàng đã có quyết tâm: "Cảm ơn nàng." Hoắc Uy Thần hôn lên mắt nàng: "Cảm ơn nàng vì đã đến thế giới này, đã bên cạnh ta." Hắn thật sự chẳng quan tâm nàng đến từ đâu quá khứ nàng ra sao chỉ quan tâm người trước mặt là người hắn yêu, hiện tại, tương lai đều muốn nắm tay nàng, trao cho nàng những thứ tốt đẹp nhất.

Đêm ấy Hoắc Uy Thần ngủ lại Mã phủ, hắn đã mơ, một giấc mơ đáng sợ, hắn tìm nàng tìm nàng rất lâu trong đám người từ Bắc Châu trở về nhưng không thấy nàng. Từ tay A Kiệt hắn cầm miếng ngọc Linh Phượng đã hóa đen, nàng gặp nạn nên đã không thể về được nữa.

Sợ hãi tỉnh mộng thấy người trong lòng hắn liền vươn tay ôm chặt lấy thì thầm vào tai nàng: "Cảnh Vân của ta, mãi mãi bình an."