Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 6



7

Cửa điện rộng mở, gió lạnh thổi vào, mấy ngọn đèn đuốc đung đưa chớp tắt.

Kỳ Nguyên đưa lưng về phía ta, vài sợi tóc rối tung rũ xuống, bả vai lúc lên lúc xuống, thở dốc nặng nề.

“...”

Ta cân nhắc từ ngữ, nhưng còn chưa mở miệng, hắn đã nghiêng đầu lại,

Đuôi mắt hắn hiện lên ánh sáng đỏ rực, giống như một con thú nhỏ bị thương.

"Mẫu hậu," Hắn ngăn ta lại vừa há mồm đã đuổi ta ra ngoài.

"Đừng đụng vào ta."

“Kỳ Nguyên.”

“Mặc kệ ta! Đi Mau!”

Ta bị tiếng hét đột ngột của hắn làm giật mình.

Được lắm! Dám nổi giận với ta cơ đấy?

Nhưng ta vẫn chưa mắng trả được vì hiện tại hắn đang rất yếu ớt.

"Thôi được rồi được rồi, mẫu hậu sẽ đi, đi ngay đây."

Ta vội vàng trấn an con sói nhỏ đang tức giận nảy này, rồi lập tức rời khỏi, thậm chí vì bảo vệ mặt mũi của hắn, còn dặn dò người đóng cửa cung lại.

Ban đêm lúc nằm trên giường, ta càng nghĩ càng tức giận, cắn môi.

Là Thẩm Thanh Ngọc tự làm chuyện xấu, cũng không phải do ta sắp xếp.

Tại sao hắn lại nổi giận với ta!

Dựa vào đâu chứ?

Lăn qua lộn lại không ngủ được, ta đứng dậy, gọi Lựu Hoa vào rót nước.

Lựu Hoa lo lắng: "Nương nương, điện hạ ổn chứ ạ?"

Ta gật đầu, uống nước.

"Vậy bây giờ sao rồi ạ?"

"Hắn đang tức giận."

Ta cũng giận nữa.

Lựu Hoa không chú ý tới sắc mặt của ta sai sai, còn thăm dò hỏi:

"Nương nương, ngài có muốn an ủi điện hạ một chút không?"

Trong lòng ta nóng nảy, vỗ lên bàn một cái "gầm".

Người bị hét vào mặt là ta, dựa vào đâu ta còn phải an ủi hắn?

Hắn có gì mà cần để an ủi?

Cần an ủi hắn, "Không sao, nửa khắc cũng rất tuyệt rồi" hửm?

8

Ngày hôm sau, Kỳ Nguyên bình tĩnh lại tới đây vấn an ta.

“ Bình thân!."

Thái độ ta rất không tốt.

"Mẫu hậu đang giận sao?" Hắn cẩn thận hỏi.

"Bổn cung không có."

Lần đầu tiên hoàng hậu ta làm giá với hắn.

"Không có chính là có."

"Hừ" Ta tức giận đến mức hít hà một hơi.

"Bình thường khi tức giận mẫu hậu sẽ cắn môi."

Ánh mắt của hắn rơi xuống môi ta, sau đó đưa ra kết luận rõ ràng:

"Khẳng định tức giận không nhỏ, đều cắn nát rồi."

“...”

Ta dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?

Ta thở phì phò xoay đầu.

Kỳ Nguyên vòng qua trước mặt ta,

"Đêm qua là nhi thần không đúng, lúc ấy nhi thần chật vật, cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt mẫu hậu, cho nên lúc ấy mới vô lễ, là lỗi của nhi thần."

Giọng điệu của hắn rất nhẹ, không giống như đang thỉnh tội, ngược lại như đang dỗ dành người khác.

Làm cho ta không thể không mềm lòng.

"Kỳ Nguyên, ta không phải đang tức giận vì chuyện này. Ta đang lo lắng, chuyện tối qua thật sự không dễ giải quyết.”

Ta đếm ngón tay rồi phân tích cho hắn:

"Ngươi có biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của ngươi không? Dục Vương, Tấn Vương,Thụy Vương rồi Tần Vương này, tối hôm qua ngươi và Thẩm Thanh Ngọc, ngươi phá hỏng thanh danh của nữ hài tử nhà người ta, đến lúc bị người ta dâng tấu chương rồi xúi giục Ngự Sử ầm ĩ đến trước mặt phụ hoàng ngươi, ta xem ngươi cãi lại như thế nào!”

"Được, cứ coi không tới mức đó, cho dù mấy hoàng huynh của ngươi không tới tìm phiền toái, vậy Thẩm gia thì sao? Lỡ như Thẩm Thanh Ngọc lại mang thai thì sao? Nàng ta dùng bụng mình để uy hiếp ngươi phải làm sao đây? Ngươi…”

Kỳ Nguyên cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe.

"Mẫu hậu nói xong chưa?"

Ta nói đến miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót "ừng ực " xuống.

"Nói xong rồi."

"Được rồi, mẫu hậu."

Hắn thở dài, thẳng thắn nói:

"Thật ra tối hôm qua nhi thần và Thẩm Thanh Ngọc không xảy ra chuyện gì cả."

“Phụt.”

Ta không kiềm được mà phun một ngụm trà ra, sau đó bị sặc đến ho dữ dội.

Kỳ Nguyên vỗ lưng giúp ta thuận khí

“Sao ngươi không nói sớm... Ngươi có biết ta... lo lắng cỡ nào không, khụ khụ.” Nước mắt ta chảy xuống, không biết là ho khan, hay là khóc vì vui.

Giọng điệu hắn vô tội: "Mẫu hậu cũng có hỏi đâu."

"Sao ta có thể không biết xấu hổ mà hỏi trực tiếp được."

Sau khi bình tĩnh lại một chút, ta nhìn thấy có một miếng băng gạc lộ ra dưới tay hắn.

"Tay ngươi bị gì vậy?"

Ánh mắt hắn né tránh, cố ý giấu tay ra sau lưng.

Ta lẹ mắt nhanh tay, túm lấy, xốc lên, nhất thời ngây ngẩn cả người:

“Ngươi bị gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Dấu cắt sâu cạn của vết dao, từng vết từng vết, nhìn thấy mà giật mình, máu tươi mới ngưng đọng không lâu, còn chưa kết vảy. Hắn cụp mắt lại, trầm mặc không nói.

"Kỳ Nguyên, đã xảy ra chuyện gì?" Ta bức hỏi: "Nếu không nói lời nào ta sẽ tức giận!" Hắn đành phải nói rõ:

"Mẫu hậu, tình dược mãnh liệt, dù sao nhi thần cũng phải tìm cách áp chế nó, nên cũng chỉ có thể như vậy.” Đôi mắt hắn cực kỳ vô tội.

.........

Hắn luôn như vậy, nói hai ba câu đã có thể làm cho người ta đau lòng.

Ta gọi người lấy thuốc đến, tự mình bôi cho hắn.

"Cách này mà ngươi cũng có thể nghĩ ra, ngươi làm hay lắm, lần sau đừng làm nữa."

Ta cầm miếng bông chấm thuốc để lau vết thương cho hắn, sau đó nhẹ nhàng thổi.

"Ừm."." Hắn đồng ý.

Sau đó, một chút ý cười xảo quyệt xẹt qua đáy mắt hắn.

"Nhi thần sẽ vì mẫu hậu mà thủ thân."

Ta mạnh mẽ chọc lên, đau đến mức hắn hít vào khí lạnh.

"Không được nói bậy!"