Muội Muội Yêu Phi Không Dễ Làm

Chương 5



HAMIstore.

=*=*=*=*=

15.

Ngày mùng 3 tháng 6 năm Thành Hoà thứ 5, trường hồng quán nhật.

(Trường hồng quán nhật: thành ngữ, khi một dải cầu vòng đi qua mặt trời là một hiện tượng bất thường, người xưa tin rằng thiên tượng dị biến là điềm báo quân chủ gặp nạn, sắp có đại hoạ)

Lâm gia trưởng nữ, sắc phong hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ.

Sau khi đại điển phong hậu kết thúc, ta ở Phụng Loan Điện tìm được tỷ tỷ cùng tiểu ngoại sinh đang nằm nghỉ trên giường.

Tỷ tỷ nhìn thấy ta đến cũng không ngồi dậy, phiền muộn nói: "Miêu Miêu, tỷ tỷ hiện tại không phải là yêu phi mà là yêu hậu rồi."

Ta cười cười ngồi xuống bên cạnh tiểu ngoại sinh: "Tỷ tỷ, cháu trai thật xấu, không giống tỷ."

"Giống tỷ phu của ngươi."

"Tỷ tỷ, tỷ phu phải một thời gian nữa mới có thể trở về, không thể luôn gọi là bảo bảo đi, lấy một cái nhũ danh được không?"

"Ừ, nói cũng phải." Tỷ tỷ nheo mắt nhìn những đám mây bên ngoài cửa sổ.

"Liền gọi là..."

"Tiểu Thư?"

"Tóc xoăn!"

Ta:......

Ta cúi đầu liếc nhìn tiểu ngoại sinh của mình đang vô tâm vô phế chìm vào giấc ngủ.

Ai, gặp phải một vị mẫu thân không đáng tin thế này...

Lúc gần đi, tỷ tỷ hỏi ta: "Muội nói xem tỷ phu của muội khi nào mới trở về a__"

"Đợi đến lúc hoa mộc tê nở, hẳn là không sai biệt lắm."

"Ừ."

15.



Nhưng tỷ tỷ không đợi được Hoàng đế tỷ phu.

Hoa mộc tê còn chưa nở, trong quân đã truyền đến tin dữ: Hoàng đế băng hà!

Ung Vũ đế cũng được xem là một đời minh quân, không ngờ lại bị một mũi tên bắn chết.

Đúng là ý trời!

Ung Vũ đế trước khi qua đời đã nói với đệ đệ Hoài Nam Vương của mình: "Đệ đệ a, ca ca sắp không được rồi, ngươi đến làm hoàng đế đi. Ta sẽ để quỷ đáng ghét Khánh Vương gia thay đệ giám quốc, đệ trở về trực tiếp lên làm hoàng đế là được. Ngoài ra, hoàng lăng của ta còn chưa được xây dựng, ngươi cứ việc thiêu ta thành tro, để tưởng niệm những tướng sĩ đã hy sinh của Đại Lương ta. Còn có chị dâu của ngươi, đứa nhỏ sinh ra liền đặt là Tiêu Mộ Chiêu, nhớ nói với chị dâu ngươi."

"Ca, ngươi nói nhiều như vậy là thật sự sắp chết sao?"

Hoài Nam Vương nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên rồi, khụ khụ, ngươi xem ta sắp không được rồi."

Nói xong, Ung Vũ đế liền ngoẹo đầu qua một bên, chết rồi.

Hoài Nam Vương đau buồn vô cùng, ngày hôm đó liền quỳ gối bên giường Ung Vũ đế khóc không ngừng.

Tiểu thế tử vén rèm tiến vào nói: "Hoàng thượng đừng đau buồn quá độ, người cũng đã ra đi, xin nén bi thương."

Dứt lời liền vươn tay đánh ngất Hoài Nam Vương.

"Thi thể" Ung Vũ đế ở trong bóng tối âm thầm giơ ngón tay cái.

Tiểu thế tử bình tĩnh tiếp nhận lời khen ngợi này, thầm nghĩ: dù sao sau này chúng ta cũng thành người một nhà.

16.

Trong hậu cung, tỷ tỷ ta còn chưa ngôi vững bảo toạ hoàng hậu, đã trở thành thái hậu cao cao tại thượng, phượng nghi mà lão hoà thượng nói không ngờ lại là lão phượng hoàng.

Tiểu ngoại sinh của ta liền được phong vương, ban chữ Phúc.

Thái hậu rất thương tâm, tiên đế đi như vậy, cả ngày liền lấy nước mắt rửa mặt.

Nương ta cũng rất thương tâm, tự nhiên con gái ngoan lại trở thành goá phụ.

Cha ta càng thương tâm, 500 lượng vàng lần trước hoàng thượng đánh bài cửu thua ông còn chưa trả.

Ta....

Ta không quá thương tâm, dù sao tỷ phu không còn vẫn có thể tìm lại.

Ngày mùng 4 tháng 11 năm Gia Hưng đầu tiên, khí trời trong xanh.

Ung Hoàng đế mang quan tài của tiên hoàng, dẫn theo đại quân trở lại triều đình.

Hàng ngàn người đổ ra đường, chiêng trống rền vang mừng các anh hùng khải hoàn trở về. Vùng đất Ba Thục đã trở thành thuộc địa của Đại Lương.

Trên mặt bách tính tràn đầy niềm vui.

Ta ngồi trên trà lâu, nhìn thấy tiểu thế tử.

Thiếu niên cưỡi trên lưng con ngựa Xích Hồng, tay cầm đại đao bảy thước, dung mạo tuấn tú mang theo chút tà khí. Trên mặt có thêm mấy vết thương, không tổn hại tướng mạo, ngược lại tăng thêm mấy phần không chịu trói buộc.

Ta nâng tách trà lên, kính tiểu thế tử một chung.

Hắn tựa hồ phát giác được, ngẩng đầu liếc mắt. Vừa nhìn thấy ta, theo bản năng lại bắt đầu nhìn loạn xung quanh, gò má ửng đỏ, không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ.

17.

Theo lệ, tân hoàng đăng cơ cộng thêm chiến thắng trở về, trong cung không thể thiếu một buổi yến tiệc lớn.



Hoàng thượng trước kia là một cái hũ nút, hiện tại có lẽ bởi vì cái chết của ca ca mình, hắn càng trở nên lạnh lùng.

Cả yến hội im lặng như thóc.

Ninh thám hoa cách Hoàng thượng gần nhất vẫn luôn là dáng vẻ nhút nhát, phu nhân của hắn nhìn không được, vỗ một cái sau gáy hắn. Tỷ tỷ ta ôm tiểu ngoại sinh ngồi một bên xuất thần.

Ta ho nhẹ một tiếng, trong đại điện đặc biệt đột ngột.

Hoàng đế hồi thần, khoát khoát tay, một tiểu thái giám, không, là một đại thái giám cúi đầu đi đến trước mặt Thái hậu. Hoàng thượng nói: "Thái hậu, đây là lụa gấm tiên hoàng chuẩn bị cho người ở Ba Thục, cũng là tâm ý của tiên hoàng, xin đừng quá đau buồn."

"Ừ." Tỷ tỷ tuỳ ý đáp.

"Thái giám này theo ta từ nhỏ đến lớn, mặc dù đầu óc ngu dốt, nhưng làm việc nhanh nhẹn, người có thể nhận lấy."

Tỷ tỷ cũng không nhìn, chỉ đáp một tiếng được.

Ta ngồi bên cạnh xem thử, cười khẩy. Từ trước đến giờ chưa từng thấy qua thái giám nào bị cắt chỗ đó, dáng người vạm vỡ tư thế hiên ngang như vậy. Thái hậu goá phụ phong lưu và thái giám trung khuyển hệ sói của nàng.

(Hệ sói/狼系: là kiểu bên ngoài thì lạnh như băng nhưng tim thì nóng như lửa, là style bạn trai mà người người nhà nhà đều ume ấy.)

!!!

Tỷ tỷ, muội ủng hộ tỷ!

Ta không nhịn được cười, tua rua của trâm cài trên đầu rung lên bần bật.

Hạng Chỉ không biết từ đâu lẻn đến chỗ ta, cha ta sắc mặt đen thui, bị nương ta nhéo một cái liền trở nên thành thật.

Ta thuận thế rúc vào lòng hắn cười trộm. Hắn lúng túng không biết để tay ở đâu.

Cuối cùng, hai tay vòng qua eo ta ngồi đó.

Ta liếc hắn một cái, ghé vào tai hắn nói: "Không phải nói ta không đứng đắn sao?"

Tai hắn đỏ lên: "Ta khi nào thì nói qua!"

Ta mặc kệ hắn, nam nhân đều là một dạng.

Yến tiệc kết thúc viên mãn.

Ta liền nhìn thấy tên thái giám đó nhảy nhót theo sau tỷ tỷ ta, thỉnh thoảng lại lắc hông một cái.

Thật lẳng lơ.

18.

Lại một năm hoa đào nở rộ, kinh thành mưa nhiều hơn.

Tỷ tỷ không còn là yêu phi, mà là một Thái hậu mẫu mực, tiết kiệm, cần mẫn.

Cha ta cũng không còn là đại gian thần, mà là một tiểu lão đầu ngay thẳng, dám lên tiếng, không sợ cường quyền

Nương ta một cáo mệnh phu nhân cả ngày cùng với nhóm quý phụ trung niên dạo phố dưỡng da làm đẹp.

Ta đã gả cho tiểu thế tử.

Ừm... kỳ thực rất lớn. Ngoài ra, hắn hiện tại không phải thế tử, mà là hầu gia.

"Đường đường là hầu gia lại rửa chân cho ta, thật là lợi hại!"

Ta ngồi cạnh giường trêu chọc hắn. Hai chân liền không thành thật, thỉnh thoảng lại vẩy nước, không cẩn thận rơi lên mặt hắn.



Hắn cũng không nháo loạn, cẩn thận lau khô cho ta, bản thân nhanh chóng tẩy rửa liền vọt lên giường.

Ta ghét bỏ khí lạnh trên người hắn, để hắn tránh xa chiếc giường ấm áp của ta một chút.

Hắn giống như bạch tuộc quấn lấy ta, ghé sát vào tai ta nói: "Miêu Miêu, ngày mai ta mang nàng đi xem hoa đào có được không."

"Để xem đã, có thể ta sẽ tiến cung thăm tỷ tỷ."

"Cũng được. Nửa tháng nay trong cung không có chút tin tức gì, Tiêu Hứa khẳng đinh lại dẫn tỷ ấy đi đâu đó du ngoạn."

"Ai."

"Thở dài cái gì! Nàng đây là lấy lệ với ta!"

"Ta không có, ta chỉ là buồn ngủ." Ta ngáp một cái, đá đá chân hắn.

"Đi xuống thổi tắt nến đi." Hắn trợn mắt nhìn ta: "Chúng ta không phải nói rồi sao? Ngày mai không dễ gì ta mới được hưu mộc, nàng còn chưa thoả mãn tiểu Hạng của ta!"

A__cái đồ vô liêm sỉ này!

Ta trùm kín chăn, mặc kệ hắn.

Hắn lại dán lên: "Miêu Miêu, Miêu Miêu, nàng không thể nói không giữ lời a, nàng còn như vậy ta sẽ tức giận."

"Miêu Miêu, xin nàng đó."

"Lâm Nhược Miêu! Ta nói cho nàng biết, sự nhẫn nại của ta có giới hạn!"

Ta vén chăn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Được a, để ta xem giới hạn của chàng ở đâu?"

Hắn cụp mắt, giọng điệu ủy khuất: "Nhưng chúng ta đã nói rồi mà..."

"Ai nha, phục chàng rồi, chui vào đây."

Ta vén chăn lên, hắn giống như khỉ lao đến. Kèm theo điệu cười tiện hề hề.

Ngoài cửa trăng lên cao, những vì sao lấp lấp.

Trong căn phòng nhỏ, loáng thoáng truyền ra tiếng nam nữ thẹn thùng e lệ.

"Miêu Miêu, nơi này của nàng hình như lại lớn hơn, nhìn xem, nỗ lực của ta có hiệu quả."

"Hạng Chỉ, đồ khốn kiếp!"