Mục Thần Ký

Chương 479: Sinh Tử Bộ



Tiểu Như Lai và một đám cao tăng Yêu tộc đắc đạo khiếp sợ, từng người vươn tay muốn bắt lấy kinh thư.

Quyển kinh thư kia là bảo quyển do tăng nhân trên núi vô tình lấy được, bởi vì không biết là bảo vật gì, cũng không biết cách dùng nên hiến cho sơn môn. Mấy người Tiểu Như Lai cũng không biết tác dụng của bảo quyển, chỉ biết nó có uy lực cực lớn. Trên sách có vô số oan hồn quấn quanh, cho nên cũng trấn áp bảo quyển dưới phật tháp.

Không nghĩ tới bảo quyển lại là đồ của Ngỗi Vu Thần, còn có tên là Sinh Tử bộ.

Một tăng nhân vừa chạm tay vào Sinh Tử bộ, hắn nhìn thấy tay của mình hư thối, lập tức hóa thành xương trắng trong thời gian ngắn. Tăng nhân vội vàng rút tay về, tăng nhân khác thấy thế, từng người thi triển thần thông bao vây chặn đánh. Nhưng không ai có thể ngăn cản bảo quyển, bị nó phá vỡ tầng tầng thần thông và bay về phía kim bát.

Tiểu Như Lai bước tới, hắn bắt lấy kim bát, một tay khác kết ấn. Ấn pháp vừa ra, ngón tay của hắn như núi, từng đạo lôi đình tạo thành ngọn núi và bao phủ kim bát, hắn muốn luyện chế Ngỗi Vu Thần.

Lúc này, Sinh Tử bộ bay tới, còn chưa tiếp cận, bàn tay Tiểu Như Lai đã già nua thật nhanh.

Tiểu Như Lai giật mình, ống tay áo cuốn một cái, hắn ném kim bát ra ngoài, Sinh Tử bộ đuổi theo kim bát.

- Hư huynh!

Tần Mục cất bước tiến lên, hắn dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo kim bát, người ở giữa không trung. Ngón tay điểm về phía trước, ngay sau đó đầu ngón tay xuất hiện bùa chú, nguyên khí của hắn biến thành phù văn tỏa hào quang rực rỡ trên không trung, sáng tối chập chờn trước người hắn.

Cùng lúc đó, Hư Sinh Hoa tiến lên, tốc độ không chậm hơn Tần Mục. Hai tay tung bay, nguyên khí của hắn cũng hóa thành phù văn, lại là một đám thần văn đáng sợ.

Mặc dù những thần văn này chỉ có một chữ, nhưng mà cách viết lại không giống nhau.

Tần Mục bước lên phía trước một bước, hắn điểm ra một chỉ, hắn đi bốn bước liền xuất ra bốn chỉ. Phù văn truyền tống châu liên bích hợp, hóa thành thần thông truyền tống, cũng phong bế miệng kim bát.

Sinh Tử bộ vùi vào trong kim bát, lập tức bị thần thông truyền tống cuốn lấy và đưa đi hơn mười dặm.

Một bên khác, hai tay Hư Sinh Hoa tung bay, mấy trăm cái thần văn lần lượt đắp lên kim bát, những thần văn kia đều là một chữ “phong”.

Chữ “phong” của thần văn hoàn toàn khác với chữ của Nhân tộc, tự nhiên cũng dẫn ra không ít dị lực. Dù sao Hư Sinh Hoa cũng là truyền nhân của Ngọc quân, Ngọc quân chính là thần linh, hắn tự nhiên nhận ra rất nhiều diệu quyết mà thế gian không có.

Hư Sinh Hoa đánh ra mấy trăm phù văn phong ấn kim bát, cũng cắt đứt liên hệ giữa Sinh Tử bộ và Ngỗi Vu Thần.

Tần Mục lật bút mực trong túi Thao Thiết ra ngoài, rút ra một quyển họa trục ném cho Hư Sinh Hoa bên cạnh, Hư Sinh Hoa bày họa trục và viết chữ.

Tần Mục nâng bút vẽ tranh, đầu bút lông như bay. Hắn nhanh chóng vẽ ra bức họa phong lôi, nắm lấy kim bát và ném kim bát vào trong tranh.

Trong kim bát xuất hiện cảnh tượng phong lôi đáng sợ.

Lập tức hắn cầm họa trục, lại giao bút mực cho Hư Sinh Hoa. Hư Sinh Hoa nâng bút vẽ lên bức tranh phong lôi, một đám thần văn hình vuông đang vây quanh bức tranh.

Tần Mục lấy con dấu bản thân trong túi Thao Thiết và đóng vào góc bức tranh.

Hư Sinh Hoa cũng đóng một con dấu bên cạnh.

Tần Mục cuốn bức tranh lại, hai người thở phào nhẹ nhõm. Ma Viên ở bên cạnh phi thân tới gần, hắn cũng nhặt bảo quyển Sinh Tử bộ trở về.

Trên Kim đỉnh, Tiểu Như Lai và một đám cao tăng đắc đạo nhìn nhau, tu vi Tần Mục và Hư Sinh Hoa cũng không tính là cao nhưng phối hợp không chê vào đâu được.

Bọn họ một truyền tống Sinh Tử bộ ra ngoài, một phong ấn kim bát và chặt đứt cảm ứng. Tần Mục nâng bút vẽ tranh, Hư Sinh Hoa giúp đỡ mở bức tranh ra, sau đó lại là Hư Sinh Hoa phong ấn. Tần Mục mở bức tranh, cuối cùng hai người còn đóng con dấu của mình lên.

Phối hợp như vậy giống như trải qua trăm ngàn lần diễn luyện, có thể nói nước chảy mây trôi.

- Họ Tần, ngươi dám báo ra tên họ thật hay không?

Giọng nói của Ngỗi Vu Thần vang lên trong tranh.

Tần Mục mắt điếc tai ngơ, hắn nói với đám người Tiểu Như Lai:

- Bản lĩnh Ngỗi Vu Thần quỷ thần khó lường, chỉ cần biết tên thật liền có thể bái hồn phách. Như Lai không biết sự lợi hại của hắn, cho nên mới ăn thiệt thòi. Ta vốn đi Âm sơn diệt trừ hắn, lần này hắn suýt nữa chạy ra khỏi Như Lai trấn áp. Ta thấy nên diệt trừ hắn sớm đi, chấm dứt hậu hoạn! Diệt trừ hắn chính là đại công đức!

Tiểu Như Lai do dự, nói:

- Ngỗi Vu Thần bị vô số oan hồn quấn thân, nếu như có thể độ hóa, tất nhiên vô thượng công đức. Trực tiếp đánh chết hắn, chỉ sợ…

Tần Mục cau mày, nói:

- Ta đến nay mới biết Như Lai còn có phân chia lớn nhỏ.

Tiểu Như Lai nhíu mày, nói:

- Xin Tần giáo chủ trả kim bát lại, lão tăng suất lĩnh tăng nhân trên núi độ hóa hắn, không tin hắn ngu xuẩn mất khôn.

Tần Mục giao bức họa cho hắn, Hư Sinh Hoa ho khan một tiếng, Tần Mục lắc đầu. Bọn họ không có thực lực xông ra khỏi Tiểu Lôi Âm Tự, nếu như cưỡng ép xông ra ngoài chỉ tự rước lấy nhục.

Hư Sinh Hoa đành phải xem như không thấy gì, nói:

- Chiến Không sư huynh, mang Sinh Tử bộ cho ta xem.

Ma Viên giao Sinh Tử bộ giao cho hắn, Hư Sinh Hoa bày ra Sinh Tử bộ, hơi ngẩn ra. Hắn thấy Sinh Tử bộ không phải là sách, mà là một tấm giấy cực mỏng manh. Trang giấy này kỳ dị giống như kim loại, hiện ra ánh sáng kim loại lộng lẫy, sáng vô cùng, sáng đến mức có thể soi gương.

Nhưng càng cổ quái là, trên Sinh Tử bộ không có một văn tự nào, cũng không có bất luận hình vẽ gì.

Ánh mắt hắn nhìn lên phía trên, hắn có thể nhìn xuyên qua quyển sách và nhìn thấy người đối diện.

- Đây là sách gì?

Đột nhiên nội tâm Hư Sinh Hoa chấn động, đằng sau Sinh Tử bộ chính là Kinh Yến, trên quyển sách này có một hàng chữ “Kinh Yến”.

Hư Sinh Hoa rùng mình, vội vàng giao cho Tần Mục nhưng thấy Kinh Yến trên Sinh Tử bộ biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là bóng dáng Tần Mục. Trên đó không phải là tên của Tần Mục, mà là ba chữ Tần Phượng Thanh.

- Tần giáo chủ!

Sắc mặt Hư Sinh Hoa ngưng trọng, hắn giao Sinh Tử bộ cho Tần Mục. Tần Mục nhanh chóng phát hiện ra công dụng của Sinh Tử bộ, trong lòng giật mình.

Sinh Tử bộ không chỉ có thể soi sáng tên của hắn, ngay cả yêu hòa thượng khắp núi đồi, chỉ cần soi sáng là có thể thấy tên.

- Loại vật này, ai có thể chống lại?

Hắn rùng mình, món bảo vật này không phải soi sáng tên thường gọi, là tên chân chính!

Phần lớn hòa thượng Tiểu Lôi Âm Tự là yêu quái, trước khi sinh ra linh tính sẽ không có tên. Sau khi sinh ra linh tính chính là tăng nhân, phải lấy pháp danh.

Pháp danh chính là tên của bọn họ.

Sinh Tử bộ soi sáng chính là pháp danh của bọn họ!

Chẳng hạn như hảo hữu chí giao khi còn bé của Tần Mục chính là Ma Viên. Hắn vốn không có tên nên gọi là Ma Viên, Tần Mục và Hồ Linh Nhi còn gọi hắn là to con. Hắn bái nhập Tiểu Lôi Âm Tự, lúc này mới có danh hào, Chiến Không.

Trong Sinh Tử bộ, Ma Viên có tên là Chiến Không.

Tần Mục chiếu về Tiểu Như Lai, Sinh Tử bộ không còn pháp danh Tiểu Như Lai, gọi là Viên Định.

- Có bảo vật này, Ngỗi Vu Thần không phải muốn giết ai liền giết ai? Không nói Ngỗi Vu Thần, chỉ tên hỗn đản Ban Công Thố nhận được tử bảo này, hắn còn sợ ai?

Nội tâm hắn chấn động, dùng Sinh Tử bộ chiếu vào Long Kỳ Lân, Sinh Tử bộ ghi hai chữ “Long Phi” bên cạnh Long Kỳ Lân.

- Long béo cũng có tên?

Tần Mục kinh ngạc, Long Kỳ Lân là tổ sư nhặt được trong Đại Khư. Nó đã đói bụng thật nhiều ngày, tổ sư cho hắn ăn chút gì đó thì nó quấn lấy tổ sư. Không nghĩ tới Long Kỳ Lân lại có tên của mình, không biết là tổ sư đặt tên cho nó hay mẫu thân nó đặt cho.

- Nhất định phải hủy thứ này.

Tần Mục không nói lời nào liền dùng sức xé, hắn không thể xé nát Sinh Tử bộ, Hư Sinh Hoa vội vàng tiến lên. Hai người cùng xé Sinh Tử bộ, đáng tiếc lại không làm được gì.

- Hai người các ngươi làm gì thế?

Một tăng nhân vội vàng ngăn cản.

Tần Mục lấy kiếm hoàn ra, rút Vô Ưu kiếm chém xuống. Cho dù là Vô Ưu kiếm cũng không thể làm quyển sách bị hư hại, trên quyển sách xuất hiện phù văn lít nha lít nhít, cũng ngăn chặn Vô Ưu kiếm.

Những phù văn kia cực kỳ quái lạ, Tần Mục chỉ kịp nhìn một chút sau đó phù văn biến mất

- Giống như văn tự U Đô! Chẳng lẽ món bảo vật này đến từ U Đô?

Hắn cảm thấy da đầu tê dại, Vô Ưu kiếm là bảo vật của phụ thân Tần Hán Trân, Tần Hán Trân lợi hại cỡ nào? Ngay cả Trấn Tinh quân cũng bị hắn trọng thương bức lui, kiếm của hắn lại không thể đả thương Sinh Tử bộ.

Điều này nói rõ, Sinh Tử bộ thấp nhất cũng là chí bảo thần ma cùng cấp bậc với Vô Ưu kiếm, thậm chí khả năng cao hơn.

Như vậy nói cách khác, tu vi Ngỗi Vu Thần cùng cấp với Tần Hán Trân, thậm chí có khả năng còn vượt qua Tần Hán Trân.

Thực lực của hắn còn trên tân tấn thần linh như Duyên Khang quốc sư.

Tăng nhân kia tiến lên, hắn vươn tay bắt lấy Sinh Tử bộ, quát:

- Tần giáo chủ, món bảo vật này là bảo bối của Tiểu Lôi Âm Tự chúng ta, xin trả lại cho ta Tiểu Lôi Âm Tự.

Tần Mục cuốn lấy Sinh Tử bộ, hắn nhét vào trong túi Thao Thiết, lặng lẽ ném vào bên trong Chân Long sào. Hắn cười nói:

- Tiểu Như Lai, lúc các ngươi độ hóa Ngỗi Vu Thần, không sợ Ngỗi Vu Thần dẫn động Sinh Tử bộ lần nữa hay sao? Nên đặt ở chỗ ta trước đi.

Tiểu Như Lai nhìn hắn một cái, gọi tăng nhân kia về, nói:

- Trước giao cho Tần giáo chủ bảo quản mấy ngày. Chúng ta độ hóa ma thần kia, chỉ sợ công đức sẽ vượt qua giới này. Vô sinh vô tử, thành Phật làm tổ. Chính sự quan trọng, các vị sư đệ, cùng ta độ hóa vị sư huynh kia.

- Tốt!

Các tăng nhân lên tiếng.

Tiểu Như Lai và các tăng nhân khác bày ra các loại pháp khí. Bọn họ định trụ bức tranh do Tần Mục vẽ, lại bố trí tầng tầng trận pháp, ngăn chặn Ngỗi Vu Thần cảm ứng, lúc này mới bắt đầu tụng kinh độ hóa.

Ánh mắt Hư Sinh Hoa lóe sáng, thấp giọng nói:

- Tần giáo chủ, chúng ta là không nên rời đi?

Tần Mục lắc đầu:

- Không thể đi. Ngỗi Vu Thần chưa bị độ hóa, lòng ta bất an.

Ma Viên gật đầu nói:

- Chết, an.

Tần Mục cười nói:

- To con nói rất có lý! Chỉ tiếc Tiểu Như Lai khăng khăng muốn độ hóa hắn, theo ý của ta, chỉ sợ càng khó.

Hư Sinh Hoa đứng dậy, nói với Kinh Yến:

- Giáo chủ tâm lo thiên hạ, chúng ta là người nhàn vân dã hạc, không cần lưu ở nơi đây.

Kinh Yến gật đầu, hai người đi xuống chân núi.

Tần Mục lo lắng nói:

- Ta luyện thành kiếm thức mười tám, ngươi hợp nhất Thất Tinh Thần tàng và Lục Hợp Thần tàng làm một. Ngươi không muốn học một chiêu kiếm pháp này của ta, ta còn muốn học ngươi làm thế nào hợp nhất Thất Tinh Lục Hợp làm một thể đấy.

Hư Sinh Hoa dừng bước lại, quay đầu, mỉm cười nói:

- Ta còn tưởng rằng giáo chủ cao ngạo tự phụ, không màng danh lợi, sẽ không nhắc tới chuyện này đây. Ngươi muốn học, ta dạy cho ngươi!

Tần Mục cười nói:

- Ngươi không muốn học kiếm thức mười tám của ta sao?

- Không muốn!

Hư Sinh Hoa rất thẳng thắn:

- Kiếm pháp của ta không cao minh, ta chủ công không phải kiếm pháp.

Tần Mục vẻ mặt lập tức đen.