Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 13



Editor: Aissss

Beta: 727

_____________

Nhà ma có NPC, điều này đồng nghĩa với việc sẽ có jump scare, Lâm Ỷ vừa hào hứng vừa lo sợ.

Chu Việt bình thản bước trước, ba nữ sinh đi theo sau.

Khu vui chơi không kinh doanh nhà ma hay mật thất chuyên nghiệp, vì vậy ở đây dù có đáng sợ thế nào cũng không quá mức khủng bố.

Từ lúc tiến vào căn phòng chủ đề bệnh viện, tầm nhìn lập tức chìm vào một mảnh u ám, dù sao đây cũng là khu vui chơi lớn nên cơ sở vật chất được đầu tư đến nơi đến chốn, khung cảnh được sắp xếp tỉ mỉ, trông rất chân thật. Khắp nơi đều là vải vụn trắng và mạng nhện, gió lạnh thổi quanh người, Lâm Ỷ bắt đầu hoạt động miệng với công suất cực lớn.

“Bên này mát mẻ nhỉ.”

“Chắc chắn mạng nhện này được làm từ sợi bông.”

“Các cậu đừng sợ, cùng lắm là có NPC dọa thôi.”

Không khí trong nhà ma được làm rất thật, Kim Lộ Lộ và Trần Văn Thiến vốn đang sợ hãi, nghe Lâm Ỷ nói vậy cũng an tâm hơn.

Chu Việt đột nhiên dừng lại, nói với Lâm Ỷ: “Cậu đi trước đi.”

Lâm Ỷ: “…”

Chu Việt, cậu được lắm!

Cô cố gắng kiềm chế, kìm nén đi lên trước mặt Chu Việt, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau kiểm tra xem ba người còn ở đó không.

Một loạt âm thanh kỳ quái truyền trên đỉnh đầu khiến họ không khỏi ngước nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt dữ tợn loang lổ máu đang tới gần trước mặt.

Lâm Ỷ sợ hãi, hét không thành tiếng, toàn thân cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Trần Văn Thiến cũng bị dọa sợ, cắn răng núp vào người Chu Việt, sau đó dùng sức hét chói tai. Ai dè lại đẩy Chu Việt va vào người Lâm Ỷ.

Cô vội vàng nói: “Mình xin lỗi!”

Kim Lộ Lộ lấy lại tinh thần, nhìn một loạt hành động của Trần Văn Thiến, lặng lẽ nói: “Không ngờ chân cậu dài thế này, khuôn mặt như này, mà diễn xuất của cậu…” quá tệ.

Nhận ra Kim Lộ Lộ đang nhịn cười, Trần Văn Thiến khóc không ra nước mắt.

Chu Việt lảo đảo va mạnh vào lưng Lâm Ỷ, may mà cả người cô đang cứng đờ nên không ngã về sau, thành công đỡ được cậu.

Chu Việt níu lấy hai vai Lâm Ỷ, cô vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu như trước, nhưng khuôn mặt vặn vẹo trước mắt đã biến thành mặt Chu Việt, cả hai đều thấy kinh ngạc.

Sau đó vội đứng thẳng lên.

Lúc nãy, Lâm Ỷ đờ đẫn nhìn khuôn mặt máu me kia một lúc mới nhận ra đó là giả, vừa định cúi đầu xuống thì Chu Việt lao tới. Cô xoa nhẹ vai, lờ mờ nhận ra Chu Việt có dùng sức.

Cậu hề cố ý, theo phản ứng chỉ muốn nắm chặt thứ gì đó để đỡ lao về phía trước.

“Tôi đi trước vậy!”

Chu Việt lại đi lên trước cô, ba nữ sinh nối đuôi nhau, nắm chặt tay thành một cục.

Trần Văn Thiến hạ thấp giọng: “Vừa rồi mình còn tưởng hai người sẽ hôn nhau.”

Lâm Ỷ: “Cậu nghĩ nhiều rồi…”

Trần Văn Thiến rối rắm: “Mình nghĩ vẫn nên bỏ đi, Chu Việt khó tán đổ lắm.”

Kim Lộ Lộ hận rèn sắt không thành thép: “Sao lại bỏ cuộc nhanh vậy! Cậu đừng lo lắng về Trần Tư Duệ kia! Vừa nhìn đã biết Chu Việt không thích cậu ta!”

“Cậu ấy có vẻ cũng không thích mình…”

Kim Lộ Lộ nghẹn lại.

Nghe đoạn đối thoại đó, Lâm Ỷ rất muốn phì cười, bầu không khí đáng sợ cũng phai nhạt đi.

Trần Văn Thiến nghĩ thầm, thẳng thắn mà nói nếu buộc phải chọn ra người mà Chu Việt thích, cô ấy chỉ có thể nghĩ tới Lâm Ỷ.

Song hết lần này tới lần khác, mối quan hệ giữa hai người rất thoải mái, Lâm Ỷ dường như không thích Chu Việt. Kim Lộ Lộ bắt đầu phát biểu ngông cuồng: “Thật ra, mình nghi ngờ Đổng Hạo Thâm và cậu ấy…”

Lâm Ỷ nhanh chóng quay đầu nhìn Kim Lộ Lộ, trong chớp mắt, hai người đều có cùng suy nghĩ.

Hóa ra cậu cũng nghĩ vậy!

Trần Văn Thiến nhìn hai người họ bằng vẻ mặt không nói nên lời: “Các cậu thật sự có thể tưởng tượng đến mức này.”

Kim Lộ Lộ bày ra vẻ mặt lo lắng, nói có sách mách có chứng: “Thật đó! Cậu nhìn đi, ngày nào các cậu ấy đều @#$%!”

Lâm Ỷ cười đến vặn vẹo, điên cuồng gật đầu.

Chu Việt hoàn toàn không biết ba người phía sau đang đoán già đoán non về cậu, chỉ nghĩ bọn họ sợ hãi nên nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng quay đầu lại thì phát hiện biểu cảm ba người đều vặn vẹo, ánh mắt hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào mặt cậu, giống như cậu mới là quỷ trong phòng này.

“?”

Đến lúc gần ra khỏi nhà ma mới biết hóa ra NPC đợi ở lối ra để nắm chân từng người, do nắm từng người một, cho nên khi ba người phía sau nhìn thấy chân Chu Việt bị kéo lại, họ cũng đã chuẩn bị tinh thần, chỉ duỗi chân để NPC nắm cho hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng là người đi đầu mới có trải nghiệm đúng nghĩa.

Chu Việt nhắn tin hỏi Đổng Hạo Thâm khi nào trở về, không lâu sau, bốn người lén lút chuồn về mua vé vào tìm họ.

Tám người đi đến vòng quay đang hot gần đây, cũng là trò chơi cuối cùng của ngày.

Lúc xếp hàng, hai nữ sinh buổi sáng bắt chuyện với Chu Việt vẫn một mực muốn nói chuyện cùng, Chu Việt ban đầu trả lời qua loa mấy câu, sau đó cau mày không nói nữa.

Lúc đến lượt họ, một toa chỉ chứa được bốn người, dưới ánh mắt của những người còn lại, Lâm Ỷ bị Chu Việt kéo vào toa của ba nam sinh.

Có điều cách chia như vậy cũng là hợp lý nhất.

Lâm Ỷ ngồi cạnh Chu Việt, phía sau là toa của nhóm Kim Lộ Lộ, phía trước là toa của hai nữ sinh ban sáng, có thể nói là địch ở tứ phía.

Trần Tư Duệ ở phía sau có nhìn thấy bọn họ không thì Lâm Ỷ không biết, nhưng hai nữ sinh xinh đẹp, ăn mặc trưởng thành phía trước không ngừng quay đầu nhìn vào toa bọn họ, ngay cả Đổng Hạo Thâm cũng cảm thấy phiền phức.

Đổng Hạo Thâm thuận miệng trêu đùa: “Em gái Lâm, hay là cậu hôn Chu Việt một cái, để mấy người kia hết hy vọng đi.”

Lâm Ỷ lặp đi lặp lại: “Đừng gọi mình là em gái Lâm, khó nghe quá.”

Chu Việt đá nhẹ bắp chân Lâm Ỷ, nghiêng đầu nhìn cô.

“Làm gì?”

“Làm cho bọn họ hết hy vọng.”

Chu Việt ôm vai Lâm Ỷ, đặt đầu cô tựa vào vai mình, sau đó lạnh mặt nhìn về phía hai nữ sinh kia, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu Lâm Ỷ.

Bốn nữ sinh phía sau không chú ý đến tình huống bên này, nhưng Đổng Hạo Thâm và Nghiêm Húc Húc đã mở to hai mắt.

“Con mẹ nó…”

Hai nữ sinh thấy rõ biểu cảm và động tác của Chu Việt, vì không muốn mất mặt nên cuối cùng cũng yên lặng không quay đầu nữa.

Chu Việt buông Lâm Ỷ ra, hai người trở về khoảng cách bạn học bình thường.

Chu Việt lau miệng: “Hôm qua cậu không gội đầu à?”

Lâm Ỷ gãi nhẹ đỉnh đầu đang ngứa: “Gội rồi, hôm nay ra nhiều mồ hôi, chắc lại bẩn rồi.”

Đổng Hạo Thâm, Nghiêm Húc Húc: “Ha ha ha ha!”

Náo loạn một hồi, bọn họ đều quên mất chuyện vừa rồi, bắt đầu nói đông nói tây.

Lâm Ỷ di chuyển đến gần cửa sổ, lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh bên ngoài. Khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, cô đưa mắt nhìn xuống dưới, mọi vật giống hệt mô hình bất động sản, đẹp đến mức không được chân thật.

Cô gửi ảnh biển hôm qua và ảnh vừa chụp cho mẹ Lâm, đối phương trả lời rất nhanh: [Đi chơi vui vẻ, đừng làm phiền mẹ xem phim truyền hình]

Lâm Ỷ: “…”

Chu Việt ở bên cười ra tiếng, Lâm Ỷ thấp giọng nói: “Cậu có tin cậu gửi cũng vậy không?”

Cậu gửi hai tấm ảnh cho mẹ Lâm, đối phương vẫn trả lời rất nhanh:

[Bé con cũng vừa gửi cho dì, hai đứa đừng quấy rầy dì xem phim truyền hình.]

Ngoài ra còn gửi thêm một gói sticker tuổi già [Cảm ơn.jpg]

Chu Việt: “…”

Được lắm, mẹ Lâm đối xử rất công bằng, đối diện với phim truyền hình và kỳ nghỉ, hai người bọn họ không đáng một xu.