Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 91: Đáng Không?



Mọi chuyện quá hoàn hảo, hết người này rồi đến người khác hệt như một màn kịch. Y Vân mơ hồ nhìn Chu Thiên Lăng, nhỏ giọng hỏi:

-Là thúc sắp xếp?

Hắn không trả lời mà chỉ hơi nhếch môi lên. Trấn Định vương im lặng tức là đã thừa nhận.

Gia yến mùa xuân đã nhanh chóng kết thúc. Mẫn quý phi cùng tỳ nữ được đưa đến Dưỡng Tâm điện, đích thân hoàng đế tra hỏi.

Lúc chuẩn bị rời khỏi hoàng cung quay về vương phủ, Y Vân lại vô tình nhận ra Khánh phi đang nhìn về phía mình cùng Chu Thiên Lăng mà mỉm cười, gật đầu.

Một ngày trôi qua, chẳng biết ở phía hoàng cung đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ được Trấn Định vương báo lại Hoàng đế đã giáng Tôn Tuệ Mẫn thành thứ dân, giam lỏng cô ta ở cung Diên Thọ.

Đồng thời, Khánh phi đã được phong thành quý phi, giữ quyền quản lý lục cung.

Y Vân chỉ biết được bao nhiêu đó, còn những việc khác tuyệt nhiên Chu Thiên Lăng không hé răng nửa lời.

Từ chuyện vu khống tiên hoàng hậu tư tình, bỏ độc vào thức ăn nhằm mưu sát bà ấy, hãm hại hoàng tự của các phi tần hắn đều chẳng để Y Vân biết quá tường tận.

Đột nhiên, Trấn Định vương lại nghĩ Hạ hoàng hậu có thể biết hoặc có thể không biết Tôn Tuê Mẫn hại mình nhưng hắn chắc chắn bà chính là cam tâm tình nguyện tìm đến cái chết.

Nếu không phải thì tại sao lại dặn dò hắn yêu thương, chăm sóc, cưng chiều cho người cháu gái duy nhất. Những lời của Hạ Bạch Yến chẳng khác nào là lời trăn trói của một người sắp rời khỏi dương thế.

Chu Thiên Lăng hôm nay vẫn như thường ngày, vẫn phải vào cung từ sớm. Lúc nàng tỉnh ngủ đã không còn thấy bóng dáng của hắn ở phủ.

Sau khi thay y phục, Y Vân đi thẳng ra hoa viên để đốt giấy tiền. Nàng trực tiếp ngồi xổm xuống, đưa vài tờ giấy tiền về phía đóm lửa đang cháy.

-Hoàng tổ mẫu, cô cô...đã hai mươi mốt ngày rồi...Hai mươi mốt ngày sau khi Vân nhi mất đi hai người.

-Con chưa từng nghĩ tổ mẫu và cô cô sẽ rời bỏ con mãi mãi. Con thật sự chưa từng nghĩ đến.

Lời nói vừa dứt cũng là lúc hai hàng nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống. Nàng không còn bù lu bù loa như lúc vừa nhận tin dữ, giờ lúc này đây chỉ có thể âm thầm khóc khôn một tiếng động.

Trấn Định vương sau khi trở về phủ, liền nghe Lâm Doãn báo lại vương phi đang ở hoa viên. Hắn đứng ở cổng nguyệt môn, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần nơi của Y Vân nhưng đủ để Chu Thiên Lăng tinh ý nhận ra hai vai của công chúa nhỏ đang run lên từng hồi.

Nàng...đang khóc?

-Y Vân?

Phía sau truyền đến thanh âm nhẹ nhàng không một chút hàn khí, cơ hồ nàng còn cảm thấy nó có ba phần run rẩy. Y Vân lấy hai tay lau sạch nước mắt rồi mới dám đứng lên, quay người lại.

Trấn Định vương đưa ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trong lòng không khỏi xót xa. Hình như công chúa nhỏ ốm hơn trước, cũng không còn cười nhiều nữa.

Y Vân đi về phía trước, đứng chắn trước Chu Thiên Lăng, cười mỉm hỏi:



-Sao vậy?

-Ta có cái này cho cô. Mau theo ta.

Nói rồi, hắn trực tiếp nắm lấy tay vương phi kéo nàng đi vào chính điện. Y Vân có chút bất ngờ với hành động này nhưng tâm nàng kỳ thực chẳng có chút gì khó chịu, mấp máy môi định cất lời nhưng rồi lại thôi.

Bước vào sảnh chính, đập vào hai mắt của nàng là chiếc tỳ bà đang được Tú Linh ôm vào người.

Hoa văn chạm khắc trên cây đàn này rất quen thuộc. Chính là cặp tỳ bà của mẫu hậu và cô cô, không thể nào sai được.

-Cái này?...Sao lại ở đây?

Y Vân hướng mắt nghi hoặc nhìn Trấn Định vương. Hắn chắp hai tay ra sau hông, dáng đứng vô cùng oai phong, đáp lời bằng giọng điệu hết sức bình thản:

-Ta đến Phượng Nghi cung mang nó về cho cô.

-Thúc tự tiện...à không, ngang nhiên...

Nàng đang lựa lời để nói về hành động của Chu Thiên Lăng nhưng lại cảm thấy nói thế nào cũng vậy, chẳng khác nghĩa nhau là mấy.

-Nói chung là thúc làm như vậy...có vẻ không được hay cho lắm.

-Làm gì có kẻ nào lớn gan dám nghị luận về việc làm của ta chứ?

-Hoàng thượng?

Hắn hơi mở to mắt, tặc lưỡi thở dài rồi nói tiếp:

-Ta mang về thì cô cứ giữ gìn kỹ lưỡng, đừng tò mò hỏi thêm nữa.

Buổi tối đó, Y Vân cớ đưa tay sờ lên cây tỳ bà, một khắc trôi qua vẫn chưa có ý định dừng lại động tác. Hơi thở nặng nề bủa vây khắp căn phòng, đột nhiên lại có bàn tay đặt lên vai khiến nàng giựt bắn người.

-Lại khóc?

-Không có, thúc làm như ta yếu đuối lắm không bằng.

Chu Thiên Lăng đưa tay lên má quệt nước mắt giúp nàng, đoạn cất giọng trêu chọc:

-Không khóc vậy cái này là gì? Giấu đầu lòi đuôi.

Nàng giận quá hóa thẹn, né sang một bên định bụng đi đâu đó, hắn thấy thế vội hỏi:



-Cô định đi đâu à?

-Ra hoa viên.

Y Vân bước lên một bước thì Trấn Định vương cũng tiến lên một bước. Khi không lại bám theo vương đi ra đến tận hoa viên, chẳng những thế còn ngồi xuống đối diện nàng ở bàn đá.

-Tôn Tuệ Mẫn đã trả giá coi như cô cô cũng được yên nghỉ, chỉ là...ta hơi tiếc nuối một chút.

Đoạn nàng ngửa cổ lên trời cao rồi lại cúi mặt xuống.

-Cô tiếc cái gì?

-Trước khi đến đây, ta đã giao con mèo ta thích nhất cho hoàng tổ mẫu, còn hứa là sau này có cơ hội nhất định sẽ quay về thăm người.

Y Vân cười khổ rồi nói tiếp, nghe giọng điệu vô cùng buồn bã:

-Nào ngờ đó lại là lần gặp...cuối cùng.

Chu Thiên Lăng hướng mắt nhìn nàng, Y Vân hít một hơi sâu rồi cố mỉm cười nhìn lại hắn.

-Nếu được quay lại thì cô sẽ chọn ở lại Đông Hạ chứ?

Nụ cười trên môi vì câu hỏi đó mà lập tức biến mất, nàng trầm ngâm một chút rồi dứt khoát trả lời:

-Không, ta vẫn đến Đại Chu.

-Vì sao?

-Để cảm tạ thúc đã giúp, ta sẽ nói sự thật cho thúc biết...

Y Vân ra vẻ bí ẩn nhìn Trấn Định vương, dừng một lúc như muốn khơi gợi sự tò mò của người nam nhân đối diện.

-Người Đông Hạ quan trọng nhất là chữ tín, nếu đã hứa thì ắt phải giữ lời. Năm xưa, Thái Tổ Hạ Vũ đế cũng vì một lời hứa mà tạo nên giang sơn cho Đông Hạ. Bọn ta mất đi tiếng nói nhưng lại vì một lời hứa mà gầy dựng đế quốc.

Y Vân ngừng lại nhìn sang gương mặt đang chăm chú lắng nghe của Chu Thiên Lăng, do dự hỏi:

-Nếu ta nói đó là lý do...thúc tin chứ?

-Vì một lời hứa mà cô đến Đại Chu, đáng không?

Trấn Định vương bị nàng làm cho ngớ người, nguyên nhân làm cho kế hoạch của hắn bị hỏng hóa ra chỉ vì một lời hứa.

-Trên đời làm gì có đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không muốn thôi.