Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 83: Ngắm Tuyết



Chu Thiên Lăng thấy thế cũng hiểu ra lý do nên chỉ biết mỉm cười, sau đó mới lên tiếng:

-Đợi ta một lát.

Nói rồi, hắn đứng dậy đi ra bên ngoài hơi hé mở cánh cửa lấy bát cháo từ tay Tú Linh rồi mang vào trong.

Nhận thấy hắn có vẻ muốn đút cho mình, Y Vân chẳng biết nghĩ gì mà cũng không hề từ chối. Nàng có cảm giác dường như...Chu Thiên Lăng rất cưng chiều mình.

Nhìn thức ăn trong cái bát sứ tráng men, hình như là cháo tổ yến. Hấp dẫn như thế e cũng chỉ có thể là tay nghề của cô cô chưởng sự.

Dù có ngon cách mấy, Y Vân cũng nuốt không trôi. Nàng ăn được thêm vài ba muỗng thì lại chẳng muốn ăn nữa, Chu Thiên Lăng cũng không ép mà bèn đưa bát cháo ra ngoài.

Ăn được vài muỗng vẫn đỡ hơn là không có gì lót bụng.

Hắn đến bên giường, rồi đỡ Y Vân nằm xuống sau đó còn đắp chăn bông cho nàng.

-Ngủ một chút đi.

Ngay lúc này, Y Vân liền đưa tay nắm lấy ngón út của hắn, giọng nói có chút yếu ớt không có lực:

-Trong lúc ta ngủ, thúc ở lại nhé?



Trấn Định vương không đáp lại mà trực tiếp ngồi xuống ở đầu giường. Nàng vẫn chưa buông tay khỏi ngón út của hắn, tựa hồ như chỉ có làm như thế Y Vân mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Nàng ngủ một giấc rất sâu, đến lúc thức dậy cũng chẳng biết đã là giờ nào. Trong phòng chỉ có ánh sáng vàng nhè nhẹ từ ngọn đèn, không gian chẳng có một tiếng động nào, tựa hồ rất yên tĩnh.

Lúc này nhìn lại, bàn tay của mình vẫn nắm chặt ngón út Chu Thiên Lăng, Y Vân vội buông ra. Cứ ngỡ là đợi lúc bản thân ngủ say, Chu Thiên Lăng sẽ rời đi ai ngờ vẫn ngồi ở đầu giường nhưng hình như...hắn ngủ rồi.

Hai ngày qua, nàng biết chắc Trấn Định vương cũng không ăn ngon ngủ yên gì. Lúc trước có rất nhiều việc đợi hắn xử lý, huống hồ bây giờ quốc mẫu lại băng thệ, long thể Hoàng đế không còn tráng kiệt như trước, vẫn cần Chu Thiên Lăng trợ giúp.

Ánh mắt lại hướng về cánh cửa gỗ, hai ngày ở mãi trong này cũng chẳng biết tuyết rơi dày thế nào. Bỗng nàng lại muốn ra bên ngoài xem thử. Nghĩ đến đây, Y Vân khẽ ngồi dậy, xỏ giày vào chân, vẫn không quên kéo chăn bông phủ lên cho người nam nhân ngồi ở đầu giường.

Y Vân mở cửa thật nhỏ tiếng, từng bước nhẹ nhàng đi ra bên ngoài để tránh làm Chu Thiên Lăng thức giấc. Nhưng hắn vốn là người không ngủ sâu nên ngay từ lúc nàng kéo cái chăn đã khiến Trấn Định vương tỉnh ngủ.

Hắn nhắm hờ hai mắt rồi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia mà chưa vội lên tiếng nói. Chu Thiên Lăng vẫn kiên nhẫn đợi xem công chúa nhỏ đi ra bên ngoài để làm gì.

Nàng ngồi xuống bậc thềm, hướng mắt lên trời nhìn từng hạt tuyết rơi xuống. Mới chợp mắt một lúc ai ngờ lại đến nửa đêm. Trời về đêm đã lạnh, lòng nàng lại càng lạnh hơn.

Nghĩ đến Hạ hoàng hậu, Y Vân lại cảm thấy chạnh lòng. Nghĩ lại thì như thế cũng tốt, ít ra cô cô của nàng và Tinh Lập tướng quân có thể gặp lại nhau ở cửu tuyền.

Lúc gục mặt xuống hai đầu gối, cơ hồ Y Vân lại cảm thấy cơ thể ấm áp hơn đôi chút. Hơi ngửa mặt lên lại thấy Chu Thiên Lăng cầm áo choàng phủ lên người mình rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh.

-Ăn mặc đơn bạc lại còn ngồi ở đây, không lạnh?

Nàng chỉ mỉm cười, thở dài một tiếng rồi lại cất tiếng:



-Thúc biết không? Lúc trước ta hay cùng cô cô ngắm tuyết...nhưng có lẽ sau này không còn ai cùng ta......

Ngay đến giữa câu, Y Vân dừng lại không có dũng khí để tiếp tục câu nói. Chu Thiên Lăng nhìn nàng, đôi mắt phượng âm trầm nhưng lại ôn nhu đến cực hạn.

-Không còn Hạ hoàng hậu thì còn có ta.

-Thúc là người Đại Chu tốt nhất mà ta từng gặp.

Trấn Định vương bị câu nói của Y Vân làm cho bật cười thành tiếng, môi mấp máy vốn định giải thích nhưng lại cất giữ lời sắp nói vào lại trong lòng.

Ta tốt với nàng không có nghĩa ta là người tốt.

-Cảm ơn thúc...

Nói rồi, Y Vân lại tựa đầu lên vai Trấn Định vương rồi nhắm mắt lại. Thanh âm yếu ớt ẩn chứa một chút van nài, khẩn cầu:

-Cho ta tựa một lát nhé? Ta không biết vì sao nhưng lúc ở bên cạnh thúc lại rất an toàn, rất ấm áp và cũng rất dễ chịu.

Trấn Định vương hơi bất ngờ với hành động của nàng. Hắn có chút chần chừ nhưng rồi cũng vòng qua ôm lấy Y Vân. Tay còn lại đặt lên hai tay nàng để giúp sưởi ấm.

Một người chưa chịu thổ lộ, một người không muốn thừa nhận nhưng cả hai lại bất giác dành cho nhau những cử chỉ thân mật thập phần.