Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 69: Lạc Hàn



Y Vân tỉnh giấc từ khi giờ Mão còn chưa điểm bởi hôm nay là ngày nàng và hắn đi Lạc Hàn. Nàng háo hức xỏ giày vào chân rồi len lén rời khỏi phòng đi sang đông viện của hắn.

Khẽ mở cánh cửa phòng ngủ rón rén đi vào, vô tình tiếng động ấy lại đánh thức Chu Thiên Lăng. Thanh âm của hắn uy dũng mà oai phong:

-Kẻ nào?

-Là ta.

Giọng nói cùng thân ảnh quen thuộc thu vào tầm nhìn mới khiến Chu Thiên Lăng buông lỏng cảnh giác. Nhắm lại hai mắt, thanh âm dịu hẳn xuống, hắn chậm rãi hỏi:

-Sao không ngủ mà lại sang đây?

-Thúc không nhớ hôm nay là ngày gì à?

Chu Thiên Lăng cười lên một tiếng, đột nhiên lại nảy lên ý muốn trêu chọc nàng.

-Ngày gì nhỉ?

Y Vân ngồi xuống bên giường, ngón trỏ quẹt nhẹ lên mu bàn tay của hắn, cố nhấn mạnh từng chữ:

-L.ạ.c H.à.n đ.ó.

-Ồ~

Giọng hắn kéo dài như muốn tán thưởng. Xem ra vương phi cũng đang rất mong chờ. Nghĩ đến đây, cặp mắt phượng cùng môi mỏng đã lộ lên tia hài lòng xen lẫn vui mừng.

Sau vài giờ ngồi trên xe ngựa, Y Vân đã ê ẩm cả người, cũng may là cuối cùng cũng đã đến được Lạc Hàn. Chu Thiên Lăng đỡ nàng bước xuống, tròng mắt nàng liền hiện lên thắc mắc:

-Sao lại dừng xe ngựa trước tứ hợp viện này?

-Vào trong thôi.

-Hả?

Mặc dù không hiểu nhưng Y Vân vẫn nối bước theo hắn đi vào, ngay theo sau là Triệu Tuấn và Tú Linh.

-Trấn Định vương đến lại không nghênh đón chu đáo, đúng là thất lễ.

-Còn dám nói?

Người nam tử kia lại phá lên cười sau đó nữ nhân bên cạnh lại khẽ đánh vào người của hắn ta, đoạn nhìn nàng cùng Chu Thiên Lăng mà nói:

-Mời hai vị vào đại sảnh.

Nhận thấy ánh nắng đang gắt gao chiếu thẳng xuống vương phi, Chu Thiên Lăng nhanh chóng để nàng đi phía trong, còn chu đáo để một tay lên để che đi cái nắng.

-Ồôôô.

Hai thân ảnh đi phía trước nhìn nhau ngạc nhiên, đồng thanh kéo dài tiếng nói như đang muốn tán thưởng vị Trấn Định vương kia.

Nữ tỳ đã mau chóng chuẩn bị điểm tâm cùng với trà nóng cho bọn họ. Chu Thiên Lăng nâng ly trà lên mũi, ngửi nhẹ một chút, thanh âm không đậm không nhạt cất lên:

-Nhiều năm rồi mới được ngửi lại hương vị này.

-Chúng tôi biết huynh thích loại trà này nên hôm nay mới đặc biệt pha nó.

Bọn họ mỗi người góp một câu, Y Vân ngồi đó thật không hiểu gì cả. Chu Thiên Lăng đang đáp lời người nam tử kia, nàng đành phải quay sang hỏi Triệu Tuấn:

-Thúc ấy với hai người này là như thế nào?

-Hai vị kia là bằng hữu thân thiết của vương gia.

Nữ nhân có dung mạo xinh đẹp kia bèn đặt tách trà xuống bàn, đoạn cau mày không hài lòng:

-Triệu Tuấn, ngươi nói thiếu rồi. Phu thê chúng tôi còn là ân nhân cứu mạng của Trấn Định vương nữa.

Người nam kia đột nhiên nhớ ra gì đó bèn cất giọng:

-Ôi trời đúng là sơ suất, giới thiệu với vương phi. Ta là Vu Cảnh Hiên, còn người này là nương tử của ta, Diễm Mạn Nhu.

Nàng phát ra một tiếng "À" rồi khẽ gật đầu cười đáp lễ.

-Sau này hai vị cứ gọi ta là Y Vân.

Vu Cảnh Hiên lúc này to gan đánh vào vai Chu Thiên Lăng rồi lên giọng trách móc:

-Cái tên này, sao lại không nói với nương tử về phu thê chúng tôi.

-Chỉ là một quân y hết thời, không đáng để bận tâm.

Vu Cảnh Hiên nhỏ hơn Chu Thiên Lăng hai tuổi, trước đây hắn vốn là quân y ở doanh trại. Sau khi cưới được Mạn Nhu thì rời khỏi biên cương, quay về Lạc Hàn sống ẩn. Phu thê hai người cùng mở một cửa tiệm chuyên việc hốt thuốc, chữa bệnh cứu người.

Bốn năm trước, Trấn Định vương đang bị thương, kẻ địch còn đang truy giết tận đến Lạc Hàn. Trong khi giao tranh, bọn chúng chém một đao xuống lưng khiến Chu Thiên Lăng khiến trọng thương mà bất tỉnh.

Thời may lúc ấy, Cảnh Hiên đang đi tìm thảo dược lại gặp phải Trấn Định vương, nhận ra hắn trọng thương thì liền đưa về nhà mà sơ cứu chữa trị.

Nếu không có phu thê Cảnh Hiên có lẽ Chu Thiên Lăng đã bỏ mạng lúc ấy. Nói Mạn Nhu và Cảnh Hiên là người ơn của hắn cũng chẳng sai.

-Mẫu thân, phụ thân.

Tiểu hài tử độ tầm tám, chín tuổi liền sa vào lòng của Mạn Nhu, gương mặt trắng trẻo. Rất đáng yêu. Nàng ta đưa hai tay ôm nó rồi khẽ cất giọng ân cần hỏi hang:

-Văn nhi, con đi học có vui không?

-Vâng, có ạ.

Đứa trẻ kia cảm thấy có gì đó không đúng, tạm thời rời khỏi người Mạn Nhu. Nó đưa mắt sang nhìn Chu Thiên Lăng, có chút không thích:

-Sao thúc lại ở nhà của tôi?

Vu Hạc Văn? Cũng chỉ là một đứa nhóc, hắn không thích đôi co.

-Thúc mau trả lời đi.

Hạc Văn khó chịu nhìn Chu Thiên Lăng, chưa đầy một khắc lại quay sang Y Vân, nó chạy sang chỗ nàng thần sắc liền thay đổi:

-Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ là ai thế?

-Tỷ là...

Lời còn chưa dứt thì nàng đã thấy Vu Cảnh Hiên kéo tay của đứa trẻ kia mà bảo:

-Văn nhi à, đây là nương tử của Lăng thúc.

Nghe câu nói kia, Hạc Văn liền bày ra bộ mặt không tin. Còn Chu Thiên Lăng, thần sắc hắn vẫn trầm ổn như thể không chút thay đổi.