Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 68: Mục Đích Thực Sự



Mãi lúc sau, nàng mới đưa một muỗng lên nếm thử. Đúng là rất ngon. Chén thuốc đen sì kia so với cháo hạt sen này, mùi vị đúng là một trời một vực.

-Tay nghề của ngươi quả nhiên rất khá.

-Vương phi quá lời rồi.

Nàng lại đưa tiếp lên thêm một muỗng, hạt sen được nấu chín mềm, không bị nát. Ăn vào, đầu lưỡi liền cảm nhận được độ bùi và có chút béo của nó.

Dừng lại một lúc, Y Vân đưa mắt sang Cát Tường bèn cất tiếng:

-Ta nghe Tú Linh nói là ngươi chăm sóc ta?

-Vâng.

Nàng ta gật đầu thừa nhận, một lúc nhanh sau lại giả vờ tội lỗi, giọng nói cũng nghẹn đi:

-Chuyện hạ độc...nô tỳ...nô tỳ vẫn luôn day dứt trong lòng. Hôm đó, người còn xin vương gia tha chết cho nô tỳ. Chăm sóc cho vương phi cũng coi như là lấy công chuộc tội.

Cái muỗng cũng vì câu nói này làm cho dừng lại ở không trung. Y Vân bỏ chiếc muỗng xuống chén, khẽ an ủi nàng ta mấy câu:

-Việc đó là ngươi bị ép buộc, không còn cách nào khác phải nên làm như thế.

-N-nhưng...nhưng nếu như, vương phi ăn phải chén cơm đó...thì sẽ...thì...sẽ...

Cát Tường vừa nói vừa lắc đầu như thể đang suy nghĩ đến khung cảnh nào đó cực kỳ kinh khủng, vài giọt lệ đã bắt đầu lăn dài trên má.

-Ta không trách ngươi, cũng không truy cứu nữa. Ngươi đừng tự cảm thấy có lỗi. Há chẳng phải bây giờ ta vẫn đang khỏe mạnh sao?

-Vương phi không trách nô tỳ thật ư?

-Thật.

Nàng gật đầu rồi mỉm cười tươi. Cát Tường nguyên lai cũng là vì tiền thuốc cho mẫu thân ở quê nên mới làm đến việc này, nàng sao có thể trách được.

-Nô tỳ ngàn vạn lần đa tạ vương phi.

Cát Tường như thể vỡ òa mà vội quỳ xuống, cúi đầu.

-Mau đứng dậy đi.

Nhìn nàng ta như thế, Y Vân đã dẹp bỏ tia nghi ngờ trong lòng. Nhưng nàng làm sao có thể ngờ được bản tính thật của Cát Tường, có trách thì cũng chỉ trách Y Vân quá đỗi lương thiện.

Nàng thị nữ kia hít hít mũi, đưa tay lau đi nước mắt rồi đứng lên. Môi hồng mỉm cười cảm kích nhưng trong lòng lại đang thập phần đắc ý.

Ngay từ đầu, Hương Ngọc đã cố tình để lộ sơ hở trong việc hạ độc ý chính là muốn Triệu Tuấn dễ bề điều tra. Mượn tay Trấn Định vương hòng thoát khỏi sự kiểm soát của phủ thừa tướng.

Để có thể ở lại phủ, nàng ta tố cáo hết thảy những việc làm xấu xa mà bản thân biết được của Hồ Khải Bân và Hồ Khánh Uyên.

Một mặt muốn tạo lòng tin với vương phi, một mặt dựa vào dung mạo xinh đẹp mà quyến rũ vương gia. Đó mới là mục đích thật sử của ả.

Hương Ngọc (Cát Tường) cũng vốn là tiểu thư con một nhà quan nhỏ nhưng phụ thân vì phạm tội mà bị cắt chức, gia cảnh rơi vào khốn cùng nên đành phải vào phủ thừa tướng làm việc.

Xuất thân nghèo khó, mẫu thân bệnh nặng, không có gốc gác, Hồ Khải Bân lợi dụng những điều đó uy hiếp nàng ta đến phủ Trấn Định.

Không muốn làm con rối trong tay kẻ khác, Cát Tường đã tự có suy tính cho bản thân. Một đời nô tài mệnh khổ, muốn thoát ra khỏi điều này chỉ có thể làm trắc phi của Trấn Định vương.

Sáu ngày trôi qua, sức khỏe Y Vân đã sớm bình phục. Hôm nay cũng là ngày Chu Thiên Lăng trở về phủ. Vì được nàng dặn dò kỹ lưỡng nên hạ nhân trong phủ đều im bặt không ai nhắc về việc nàng vừa mới khỏe bệnh.

Tối đến, Y Vân cùng hắn ngồi ở hoa viên. Nàng vô cùng háo hứng, cứ liên tục nhắc về Lạc Hàn.

-Đương không sao thúc lại đưa ta đến Lạc Hàn?

-Không thích à? Nếu vậy thì không đi nữa.

Y Vân hơi nhướn hàng lông mày, vội lắc đầu xua tay kịch liệt.

-Không có, không có...chỉ là ta thắc mắc sao thúc muốn đưa ta đến đó thôi.

Chu Thiên Lăng đột nhiên im lặng, nói thế nào đây nhỉ? Muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu nàng hay là muốn tình cảm tiến triển hơn. Như thế thì lộ liễu quá, không thể nói như vậy.

-À...à thì...quanh năm ta đều phải nghĩ đến biên cương và binh mã, đủ chuyện lớn nhỏ khác nhau, cho nên muốn nhân lúc nhàn rỗi để thư giãn.

-Vậy thúc đi Lạc Hàn lần nào chưa?

-Đương nhiên là có rồi.

Vương phi càng nói lại càng hứng thú, trực tiếp đứng dậy đi sang ngồi chiếc ghế bên cạnh hắn, phấn khích hỏi tiếp:

-Phong cảnh Lạc Hàn thì sao?

-Rất đẹp.

Trấn Định vương không giỏi trong việc miêu tả nên chỉ gói gọn tất cả trong hai từ ấy. Huống hồ lúc đến Lạc Hàn là hắn đang bị truy sát, làm sao còn tâm tình thưởng thức quan cảnh. Nhưng có vẻ dường như Y Vân lại không mấy hài lòng về câu trả lời này.

-Rất đẹp là rất đẹp như nào?

-Phải tận mắt thấy thì mới biết.

Câu nói của Chu Thiên Lăng càng làm nàng thêm tò mò. Nghĩ ngợi một lúc, Y Vân lại khẽ lay cánh tay của hắn, nhẹ giọng bảo:

-Vậy...chúng ta đi đến đó sớm hơn vài ngày được không?

-Cô muốn thế nào thì là thế nấy.

Khóe môi cùng đôi mắt hiện lên ý cười dịu dàng, thanh âm lãnh đạm mà thập phần cưng chiều.

-Chu Thiên Lăng, thúc tốt quá đi mất.

Nói rồi, Y Vân trực tiếp bổ nhào đến mà ôm lấy người nam nhân bên cạnh. Chu Thiên Lăng có chút sững sờ nhưng rất nhanh cũng dang tay ôm lấy nàng mà lẩm bẩm vừa đủ nghe:

-Chỉ tốt với một mình nàng thôi.

Chỉ vài giây sau, nàng liền rời khỏi người hắn, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Trấn Định vương.

Trời ơi, điên mất thôi! Đương không lại ôm lấy Chu Thiên Lăng.

Ngươi đang làm gì vậy Y Vân?