Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 31: Đừng tức giận nữa…



“Cậu ấy ở phòng khách với chồng tớ”

Giang Nhu mỉm cười cùng Tú Tri đi vào. Cô cứ thấp thỏm anh sẽ đi vì thế trong lòng không yên.

Trịnh Nam ngồi ở sopha xem tivi, Viễn Chính lại đang nói chuyện điện thoại. Cô thầm trách anh vì sao lại lạnh lùng như vậy…Có phải là có cô rồi nên không cần nữa hay không?

“Nhu Nhu đến rồi này”

Viễn Chính mừng rỡ: “Ngồi đi ngồi đi, tớ có công việc”

Chỉ có anh nghe thấy hai chữ ‘Nhu Nhu’ liền muốn đứng lên, sợ bọn họ không thoải mái Tú Tri liền kéo chồng đi, chừa lại cho họ một khoảng không.

Trịnh Nam lùi lại một bước, Giang Nhu lại tiến thêm một bước, nhưng anh vẫn không nói lấy một câu.

Giang Nhu bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh làm sao lại lơ em?”

“…”

“Hả?”

“…”

“Có phải anh cảm thấy có được em dễ dàng nên muốn bỏ là bỏ hay không?”

“Không có” Anh nhàn nhạt, người cứng đờ nhưng lúc sau lại rất tự nhiên ngồi xuống sopha.

A, chịu nói chuyện rồi.

Anh chịu nói chuyện thì mọi chuyện đều rất dễ giải quyết.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chiều Hư

2. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

3. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

4. Anh Biết Mình Sắp Mất Em

=====================================

“Vậy thì sao?”

“Vì sao lại về gấp? Vì sao lại tránh em? Vì sao lại lơ em?”

Trịnh Nam im lặng, anh tự mình rót cốc rượu, sau đó nốc một hơi khiến khuôn mặt bất giác đỏ. Mắt anh cũng ứ những giọt nước, nhưng anh không khóc, chính là tác dụng của rượu.

“Anh không nói? Không nói thì không cần nói nữa”

Trịnh Nam nhỏ giọng, giọng anh lại trầm hẳn đi: “Vậy thì không cần nói nữa…”

Ai dô, anh hay thật đấy! Là cô đang giận dỗi anh, sao lại chuyển sang anh đáng thương vô tội như vậy. Trịnh Nam có yếu đuối thế đâu?

Chiêu Tranh cảm thấy bầu không khí không tốt, cô gọi bọn họ ăn cơm, tiếng gọi kia liền nghẹn lại ở họng. Viễn Chính đành nhanh miệng lớn giọng kêu.



“Mau vào ăn đi, đã trễ rồi”

Lúc nàu Trịnh Nam mới đứng lên, còn cô vẫn bất động ở tại chỗ.

Cô chọn chỗ liền tưởng Trịnh Nam sẽ đến ngồi cạnh mình nhưng anh lại có ý bỏ qua đi đến chỗ đối diện. Chỉ có Tú Tri mới để ý, cô ấy cất giọng bảo anh.

“Cậu hay là ngồi chỗ cạnh Giang Nhu đi…Chỗ này là của bố mẹ tôi hay ngồi”

Trịnh Nam không từ chối.

Anh kéo ghế ngồi xuống, cả quá trình không quan sát cô nhiều.

“Năm mới vui vẻ đi chứ?”

“Nào uống rượu đi” Chiêu Tranh nhìn Viễn Chính.

Giang Nhu không muốn anh uống liền cản ly của anh lại, kết quả là Trịnh Nam vẫn uống.

Đúng là lì lợm mà!!!

Nhưng anh không lơ cô, vẫn biết gắp thức ăn, vẫn giúp cô tách xương cá, vẫn bóc vỏ tôm cho cô. Nhưng đều vô cùng không để ý, cứ như thế mà bỏ vào bát cô.

Anh không đi xe đến, Viễn Chính lại không tiện đưa anh về, Giang Nhu liền bảo cô có đi xe đến, lại không uống rượu.

Suốt cả đường đi bọn họ không nói thêm một câu, nhưng khi đỗ xe Giang Nhi bước xuống, cô định đi vào khoá cửa tiệm nhưng lúc xoay lại chỉ thấy người kia vẫn đứng đó. Giang Nhu cũng không thèm để ý đến anh. Nhưng anh cứ đứng mãi ở đó cũng khiến cô rất khó chịu.

“Anh muốn cái gì?”

Trịnh Nam trầm giọng tiến lại gần cô: “Giang Nhu”

“…”

“Có phải anh nhu nhược với em, em liền không thèm để ý đúng không?”

“Em có biết anh nhớ em chết đi được vẫn không muốn tìm em không?”

“Em có biết anh giận e-e…”

Trịnh Nam chưa nói hết câu người kia đã kéo cổ áo anh xuống, sau đó lại hôn nhẹ vào môi anh khiến anh quên mất mình là đang giận vì cái gì. Giang Nhu dụi vào người anh, cô chỉ có thể như vậy mới có thể khiến anh nguôi ngoai một chút.

Đợi đến khi anh nguôi ngoai sẽ dễ nói chuyện hơn, cô cứ thế mà chịu thua trước.

“Em đừng có làm nũng”

“Anh sớm không thể lay động được rồi”

Giang Nhu dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ vào ngực anh, sau đó lại vờ như buồn bã mà lướt lên lướt xuống như muốn nhõng nhẽo.

“Anh Nam~ Đừng tức giận nữa…”

“…”

Trịnh Nam thở dài.

Rốt cuộc cũng giữ lấy eo cô mà ôm.

Nhìn thấy Trịnh Nam đã không còn xa lạ nữa, Giang Nhu lại cất giọng hỏi.



“Nam Nam…Vì sao lại tránh mặt em?”

“…”

Trịnh Nam giọng nói buồn bã ôm eo cô càng chặt hơn: “Chẳng phải hôm ấy em đi một mình gặp bạn sao?”

“…”

“Chú nhỏ bảo anh đi theo sợ em xảy ra chuyện gì”

Đầu Giang Nhu liền loé lên.

“Không phải anh nhìn thấy em cùng với Trần Tịnh rồi ghen đó chứ?”

“…”

Người kia không đáp.

Cô phì cười đánh nhẹ vào ngực anh xem như là trừng phạt.

“Là em bị lừa, không biết chỉ có Trần Tịnh”

Cô vỗ vỗ vào mặt như muốn nựng má anh.

Trịnh Nam lại phối hợp bế cô ngang eo, để cô ôm lấy cổ mình phía trên.

“Anh ghen đáng yêu quá đi! Ghen thế nào? Vẻ mặt thế nào? Làm lại cho em xem”

Trịnh Nam lắc đầu.

“Đáng yêu quá đi! Bạn trai của em thật đáng yêu mà!”

Trịnh Nam nghe thấy chữ ‘bạn trai’ kia phát ra từ miệng cô liền mềm lòng không thôi.

“Sau này đừng tránh mặt em, em cũng rất nhớ anh”

“Giận mà không nói thì làm sao em dỗ anh cho được…”

Trịnh Nam ồ một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Anh để cô xuống vuốt tóc cô cho ngay ngắn.

Lại không muốn xa cô chút nào.

Anh giận mấy hôm đều nhớ cô không nguôi, sớm đã muốn làm lành nhưng không ngờ Giang Nhu lại chủ động làm lành trước. Bản thân anh còn cảm thấy trái tim mình sớm đã nằm ở chỗ cô rồi.

Trịnh Nam xấu xa vờ ho nhẹ: “Anh khát nước, vào uống chút nước có thể không?”

“…”

Giang Nhu bĩu môi xấu hổ.

“Anh xấu xa quá đi, còn không về sao?”

Trịnh Nam nắm tay cô mở cửa đi vào: “Đã nói với mẹ sẽ không về”