Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 25: Không thèm quản em!



“Giang Nhu!” Anh nghiêm túc nhìn cô.

Cô vừa hôn người ta xong liền trở về vị trí, nếu như không cảm nhận được hơi ấm ấy, anh còn tưởng là ảo giác.

“Hở?”

“Đừng mong tôi để ý đến em” Anh hậm hực nhìn cô.

Giang Nhu tủi thân lại một lần nữa dụi người vào ngực anh:

“Sao không để ý? Cậu ghét bỏ tôi rồi à?”

Anh nhíu mày khó khăn mở lời: “Không có”

“Là tôi bị người ta ôm lấy nên cậu ghét bỏ tôi, thật sự là vậy à…” Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh.

Trịnh Nam tuyệt đối mềm lòng, anh không dám nói gì nữa, đợi đến khi cô tỉnh nói chuyện cũng không muộn.

Anh đưa cô về nhà, bỏ lên giường đắp chăn, còn định sẽ rời đi, nhưng nếu đi mà không khoá cửa cũng không được, Trịnh Nam suy tư, sau một lúc mới quyết định ở lại một đêm. Anh ngủ ở phòng khách, thật sự rất quân tử, không suy nghĩ gì quá phận liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Buổi sáng ở nhà cô từ ban công ánh nắng chiếu vào rất sáng, anh bị đánh thức bởi cái ánh sáng ấy, thức dậy anh chỉ đơn giản muốn nấu bữa sáng, pha nước chanh cho cô rồi đi, dù gì đã mở miệng là không quan tâm đến nữa, cũng không thể bỏ mặt được.

Trịnh Nam để thức ăn cùng với nước ở bàn, ghi thêm tờ giấy, chỉ có hai chữ không thêm không bớt: ‘Tạm biệt’

Anh đang định mang giày, người nào ở phòng ngủ liền đi ra, Trịnh Nam cũng không nói chuyện, chỉ tiếp tục trầm ngâm mang giày vào muốn đi.

“Chào buổi sáng” Cô rũ mi muốn nhìn anh.

“…”

“A, thức ăn ngon thật”

“Cậu nấu à?”

Trịnh Nam gật đầu không đáp.

“Mau ăn đi, tạm biệt”

“Ồ”

Nói rồi anh không suy nghĩ chỉ im lặng rời khỏi, ánh mắt cô mong đợi anh sẽ ở lại nhưng miệng vốn không mở nổi một lời.

Trịnh Chu đợi anh ở nhà, nó muốn đi dạo quanh thành phố, bởi vì lâu lâu mới được đến nên nó cực kì thích thú. Trịnh Nam về đến nhà rầu rĩ nằm ở sopha, muốn đứng lên cũng không có sức lực chút nào.

“Anh à” Trịnh Chu nắm lấy tay anh.

Trịnh Nam đưa trán cho cô bé xem: “Anh mệt lắm, sốt đến nơi rồi”



Chu Chu nhanh chóng đưa tay lên trán anh, cảm giác hơi nóng, trán lại có chút mồ côi âm ẩm, cô bé biết không thể làm nũng nữa vì vậy mới ngoan ngoãn rót cho anh cốc nước.

“Bác sĩ Trịnh, anh làm sao không …” Chu Chu ngập ngừng.

Trịnh Nam đưa điện thoại cho cô bé, ho khan: “Gọi cho tài xế cùng với cô giúp việc đưa em đi”

“Ồ”

Trịnh Nam không trở về phòng, anh nằm ở sopha phòng khách, nghe được tiếng đóng cửa của Trịnh Chu còn tưởng cô bé đã đi ra ngoài chơi, mới yên tâm định thiếp đi, nhưng lại nghe tiếng gọi nhỏ:

“Nam Nam”

“Trịnh Nam…”

Trịnh Chu kế bên lắc đầu: “Anh của em là bác sĩ nhưng yếu đuối lắm”

“…”

“…”

“Yếu cái đầu em ấy” Anh đỡ lấy thành sopha ngồi dậy.

Trịnh Nam nhìn cô sau đó lại nhìn Chu Chu: “Em gọi cô ấy đến?”

“…”

“Nói em nhiều chuyện em lại không chịu”

Cô bé rưng rưng bĩu môi chạy đi.

Anh cũng lười đuổi theo, nhìn sang cô còn chưa đi. Hai người nhìn nhau, thường cô sẽ chủ động rời mắt trước, nhưng rõ ràng hôm nay, anh nhìn cô không quá ba giây, ánh mắt không có lấy ngọt ngào, cực kì lạnh lùng.

“Tôi bảo tài xế đưa em về” Anh định đứng dậy.

“Sốt à?”

“Ừm”

Trịnh Nam xoay lưng vào bếp rót cốc nước, sẵn tay rót cho cô cốc nước cam, đôi chân dài nhanh chóng đi đến trước mặt cô. Anh để cốc nước cam trước mặt Giang Nhu.

“Đợi một chút”

Anh nhấc máy định bấm vào danh bạ.

“Đừng gọi, chủ yếu đến xem cậu thế nào, tự lái xe đến”

Goang Nhu đưa tay định sờ trán anh, Trịnh Nam không biết có phải cố tình hay không liền né sang một bên, anh bình tĩnh ngồi ở ghế, không muốn cô nhìn ra vẻ yếu đuối kia. Giữa hai người họ như có vách ngăn, không khí lại vô cùng ngượng ngùng.



“Hôm qua…không phải như cậu thấy”

Cô nhìn đến tay anh, cảm giác đau đớn vẫn còn động lại, bàn tay quấn băng gạc trắng, đối với người bác sĩ đôi tay cũng rất quan trọng, nếu anh đấm mạnh chút nữa có phải là không cần tay nữa hay không?

“Tôi không thấy gì”

“Thật sự không như cậu nghĩ…”

Anh hít nhẹ, cảm giác rất khó chịu: “Cũng không nghĩ gì”

Giang Nhu bất giác rung lên, đôi mắt bọng nước từ bao giờ không hay.

Anh nhìn thấy, thấy rất rõ, đau lòng phải biết.

“…”

“Tôi muốn nghỉ ngơi, em mau về đi”

Trịnh Nam đứng lên muốn đi lên lầu, đi được ba bước bỗng nhiên dừng lại, phía sau là hơi nóng áp vào lưng, hai tay ôm eo anh rất chặt. Trịnh Nam khẽ cau mày, thật sự muốn dùng tay mình gỡ tay cô ra, không muốn cô tuỳ tiện như vậy.

“Cậu nói không để ý liền không để ý”

Cô hít hít uất ức tiếp tục nói: “ Trước đây tôi có từng thế này với cậu đâu”

“Buông ra đi” Anh bực bội muốn xoay người.

“Rõ ràng là cậu không tin tôi, tôi nói là Trần Tịnh ôm tôi, là anh ta chủ động…” Cô khóc thút thít hậm hực muốn mắng người.

“Em bây giờ là đang lợi dụng có đúng không?” Anh dùng lực gỡ tay cô ra.

“Nói em đừng mặc váy ngắn em không nghe, nói em giữ sức khỏe em cũng không nghe, vậy thì em muốn làm gì cũng được”

“Không thèm quản em!”

Trịnh Nam đi lên lầu bỏ lại Giang Nhu ở dưới, ánh mắt đỏ hoe. Nghe lời anh nói, cô cảm thấy có chút nhẹ nhàng, anh chính là tức giận cô không biết giữ sức khoẻ, chính là tức giận vì sao lại mặc váy ngắn như vậy…Trịnh Nam sớm quên mất việc của Trần Tịnh rồi.

Trịnh Nam xoa thái dương, cầm lấy thuốc bỏ vào miệng sau đó lại uống một ngụm nước. Anh còn đang suy nghĩ vì sao mình đột nhiên lại bệnh, rõ ràng sức khỏe cũng rất tốt. Nhìn đến tay vẫn đan băng gạc, muốn vệ sinh vết thương lại khó khăn vô cùng. Anh thuận tay phải nhưng lại bị thương tay phải, trớ trêu thật.

“Tôi thay giúp cậu”

Trịnh Nam từ chối.

“Mau đưa tay” Cô liếc nhìn anh.

“Không”

Giang Nhu nheo mắt: “Đưa tay”