Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 19



Nét mặt của Hạ Dương rất thống khổ, mỗi lần Taishi động là mỗi lần nước mắt cô rơi xuống. Cô không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay, cũng không ngờ đến bản thân cứ như vậy mà trở thành một người thay thế.

Hạ Dương không biết buổi chiều nay Taishi đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết là anh đã giải thích mọi chuyện với Hiroko hay chưa.

Nhìn bộ dạng Taishi say mèm như vậy, cô đoán Hiroko có lẽ đã không nghe anh giải thích, có lẽ cô ấy đã giận dỗi rồi đòi chia tay, mới khiến Taishi trở nên như thế này.

Hạ Dương cứ nghĩ ít nhiều gì Taishi cũng có tình cảm với cô, cô và anh tuy không thể đến được với nhau nhưng cũng sẽ có một đoạn tình cảm, dù ngắn nhưng đẹp.

Từ trước giờ Hạ Dương luôn là một cô gái kiêu ngạo, những thứ cô muốn có, nếu cô không có được thì ba mẹ hoặc anh họ cô sẽ mua cho cô. Hạ Dương từ nhỏ chưa từng yếu thế, cũng chưa từng ganh đua với ai thứ gì, vì đơn giản là những thứ cô thích cô đều có được, những thứ Hạ Dương không có thì chỉ có thể là do cô tự từ bỏ. Nhưng đối với Taishi thì khác, cô chấp nhận vì anh mà cố gắng mọi thứ, chấp nhận vì anh mà cãi lời anh họ mình, người đã chăm sóc cho cô từ nhỏ đến lớn. Hạ Dương biết Taishi đã đính hôn, cô cũng không muốn chen vào và cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của anh. Thứ cô muốn chỉ đơn giản là một phần tình cảm từ anh. Hạ Dương chưa từng muốn Taishi khó xử, cũng không muốn anh vì cô mà chịu tổn thương, nhưng có lẽ chính sự hiểu chuyện của cô đã hết lần này đến lần khác dồn cô vào một ngõ cụt, khiến cho cô tổn thương đến mức không còn gì để mất.

Đau đớn khi mất đi sự trong trắng cũng không bằng nỗi đau đớn trong tim. Hạ Dương nhắm chặt mắt lại, cô cảm nhận cơn đau đang lan từ tim đến toàn bộ cơ thể. Tay cô nắm chặt lấy tấm chăn, Hạ Dương cố gắng che giấu đi sự đau đớn và nhục nhã của mình sau mỗi lần Taishi va chạm. Toàn bộ đều là giả cả, tình cảm và sự quan tâm mấy ngày nay cũng vậy, nếu đã không phải là của cô, thì mãi mãi cũng sẽ không phải là của cô.

Hôm sau.

Khi Taishi tỉnh lại thì thấy đầu vô cùng đau, anh đưa tay xoa xoa mi tâm một hồi lâu mới có thể mở mắt. Taishi ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trong lòng anh lúc này vô cùng trống rỗng. Anh nhớ rất rõ hôm qua mình đã uống rượu rất nhiều, cũng nhớ từ chuyện anh đi tìm Hiroko, đến chuyện anh say xỉn và trở về khách sạn. Anh nhớ hôm qua đã nhìn thấy Hạ Dương, sau đó, từng dòng ký ức tối hôm qua cứ như con sóng, đang từ từ ùa về. Taishi hoảng hốt, anh mở chăn ra và nhìn vào vị trí bên cạnh. Vết máu khô trên chiếc ga giường màu trắng vô cùng bắt mắt, nó cũng nhắc cho Taishi nhớ lại hành vi đồi bại của mình tối hôm qua.Tối hôm qua anh say đến nỗi đầu óc đã quay cuồng, anh không ngờ lúc đó mình lại khốn nạn đến như vậy.

Taishi nhăn mặt, anh dùng tay vỗ vỗ vào trán như thể muốn bản thân mình tỉnh táo lại. Anh nhớ tối hôm qua Hạ Dương không hề từ chối anh, anh cũng biết cô thích anh rất nhiều, nhưng anh không ngờ cô lại cam chịu đến như vậy. Taishi cũng nhớ rõ bản thân anh tối qua đã gọi "Hiroko"...

Lúc đó anh đã nhìn thấy ánh mắt không thể tin của Hạ Dương, cũng thấy được dáng vẻ đau khổ của cô, nhưng bản thân anh lúc đó bị men rượu khống chế, anh không còn đủ tỉnh táo, cũng như không còn kiểm soát được hành vi của mình.

Trong vô tình anh đã làm tổn thương Hạ Dương rất nhiều, anh không biết tiếp theo bản thân phải làm gì. Có thể Hạ Dương sẽ tha thứ cho anh, nhưng đó sẽ chỉ là tha thứ cho hành vi của anh. Nhưng còn tiếng "Hiroko" đó thì sao? Cô có thể bỏ qua được sao?

Taishi tự tát vào mặt mình một cái, anh đúng là vừa khốn nạn vừa đồi bại.

Lúc Taishi đi đến phòng của Hạ Dương thì nhìn thấy phục vụ đang dọn dẹp phòng của cô. Taishi nhíu mày vội vã bước nhanh lại.

"Xin lỗi, tôi muốn hỏi cô gái ở phòng này đâu rồi?"

Người phục vụ nhìn Taishi nói "Cô ấy đã trả phòng từ sáng sớm rồi."

Taishi khựng lại, anh không ngờ Hạ Dương lại rời đi nhanh như vậy.

Taishi nói cảm ơn người phục vụ sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Genji.

Genji cũng đã nhìn thấy tin tức ngày hôm qua, khi Taishi gọi đến anh ta đã vội vàng nói xin lỗi.

"Xin lỗi cậu, nếu không phải do tôi nhờ cậu đến đón Niki thì cũng sẽ không xảy ra chuyện đó."

Taishi xoa xoa mi tâm "Không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi cậu cô ấy đã đi đâu rồi?"

Tiếng Genji thở dài qua điện thoại "Will đã cho người trực tiếp đến đón cô ấy đi rồi."

Ngưng một chút Genji mới nói tiếp "Đều là lỗi của tôi, đã nhận trách nhiệm chăm sóc cô ấy, vậy mà lại để cô ấy xảy ra chuyện như thế này. Đúng rồi, anh và Hiroko vẫn ổn chứ?" Hôm đó chính Genji là người đưa Hạ Dương vào bệnh viện, vì vậy khi nhìn thấy bức ảnh kia anh đã biết người đi cùng Taishi lúc đó chính là Hạ Dương.

Nhắc đến chuyện này Taishi càng cảm thấy đau đầu hơn nữa, anh và Hiroko có lẽ đã hết hi vọng rồi, bản thân anh cũng không ngờ mình và Hiroko sẽ đi đến bước này.

"Không ổn lắm. Anh có nghe được tin tức gì thêm không? Mọi người có biết cô gái trong ảnh đó chính là Niki không?"

" Có lẽ là không, tôi nghe mấy người trong liên đoàn nói là anh đã công khai chuyện của anh với Hiroko. Có vẻ là mọi người không biết người đó chính là Niki."

Taishi thở phào "Như vậy cũng tốt, anh giúp tôi giữ kín chuyện này nhé."

Genji ậm ờ, sau đó ngập ngừng nói "Này Taishi, Will có vẻ cũng đã nhìn thấy bài báo đó rồi. Lúc anh ấy gọi đến cho tôi thái độ rất tức giận, sau đó liền vội vàng cho người đến đón Niki trở về."

Taishi nói với anh ta "Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này. Cảm ơn anh nhé."

- ---

Hạ Dương cuối cùng cũng trở về nhà, còn nhớ lúc cô vừa ra khỏi sân bay thì đã gặp ngay Tuấn Vỹ. Vừa thấy cô, anh đã điên tiết muốn mắng cho cô một trận, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô anh lại không đành lòng.

Trong một đêm Hạ Dương như trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ khi con người ta phải chịu một sự tổn thương sâu đến tận cốt tủy, thì sẽ trở nên khác đi.

Hạ Dương sau khi quay trở về liền ít nói hơn hẳn, cô cũng không còn cười đùa như trước. Mặc cho Tuấn Vỹ hết lần này đến lần khác gặng hỏi, cô cũng chỉ cười chua xót mà lắc đầu.

Tuấn Vỹ không chịu nỗi nữa nên cho người đi điều tra, cũng như hỏi thăm chuyện của Hạ Dương. Nhưng ngoài hai người trong cuộc ra thì không ai có thể biết được tối hôm đó, hai người họ đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ đến khi vào một đêm nọ, Tuấn Vỹ nhận được một cuộc điện thoại, anh đã điên tiết mà đập nát cả một bình trà trên bàn.

Người gọi đến là Taishi.

Trong điện thoại anh còn nói rất rõ "Tôi và cô ấy đã xảy ra quan hệ..."

Tuấn Vỹ như không thể tin vào tai mình, em gái bé nhỏ của anh, đứa bé mà anh yêu thương từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại bị một người khác làm nhục như vậy. Tuấn Vỹ cảm thấy đây chính là lỗi của anh, nếu anh không đưa Hạ Dương sang Nhật, nếu anh không để cô lại một mình, thì có lẽ cô sẽ không gặp chuyện như vậy.

Tuấn Vỹ rất tức giận, nếu có thể anh chỉ muốn gi.et ch.et Taishi.

Nhưng anh sợ, sợ em họ của anh sẽ đau lòng.

Anh hiểu rõ tính cách của cô, vì vậy anh rất sợ cô sẽ hận anh.

Tuấn Vỹ rõ ràng biết tình cảm của Hạ Dương dành cho Taishi, nhưng anh lại để cô ở lại Nhật, là chính anh đã đẩy cô vào cái hố sâu không thấy đáy này.

Taishi biết Tuấn Vỹ đang rất tức giận, thậm chí anh biết nếu anh đang đứng ở đó, chắc chắn Tuấn Vỹ sẽ không ngần ngại mà gi.et ch.et anh.

Taishi chỉ có thể nói "Tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy."

Tuấn Vỹ cười khẩy "Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu đủ tư cách sao?"

"Tôi biết tôi rất khốn nạn, cũng biết tôi không xứng với cô ấy. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, anh hãy cho tôi cơ hội được bù đắp." .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng |||||

"Vậy còn vợ chưa cưới của cậu thì sao? Cậu tính như thế nào, cậu định khiến cho em tôi trở thành người thứ ba, trở thành người mà cả xã hội này chê trách sao?"

Giọng Taishi rất bình tĩnh "Chúng tôi đã hủy hôn rồi!"

Tuấn Vỹ im lặng, anh không ngờ mọi chuyện đã tồi tệ đến mức này rồi.

Taishi nói tiếp "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Anh có thể nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu không?"