Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu

Chương 7: Mũi tên sáu tấc



EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Công Tôn Sách thấy hắn im lặng không muốn nói về sư môn gia thế, cũng không ép hỏi, thuận theo lời hắn bắt đầu than thở thay hai vị nữ tử đáng thương kia.

"Triển hộ vệ." Công Tôn Sách đột nhiên nói: "Ngươi biết nguyên quán của Tương Hồng cô nương ở đâu không?"

Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, nói: "Tú bà từng nhắc qua, nàng là người Giang Nam, vùng Thường Châu, hình như là đồng hương của Triển mỗ."

Công Tôn nhìn hắn: "Triển hộ vệ cũng là người Thường Châu? Tương Hồng vốn là tài nữ Giang Nam, Triển hộ vệ chưa từng nghe nói qua à? Lẽ nào Triển hộ vệ không thường ở Thường Châu? Vậy lúc đó ngươi ở đâu?"

Triển Chiêu không chút suy nghĩ, đáp: "Cha mẹ ở Thường Châu, Triển mỗ đi theo sư phụ, chỉ là sư phụ thích nghiên cứu võ học khắp nơi, từ nhỏ Triển mỗ đã đi theo người, coi bốn bể là nhà..." Lời còn chưa dứt, Triển Chiêu cười khổ nhìn Công Tôn Sách, nói: "Tiên sinh, ban nãy ta nói suông thôi."

Công Tôn Sách chậm rãi nói: "Thì ra là tam thiếu gia của Triển gia giàu nhất Thường Châu, giang hồ chỉ biết Triển gia đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã tiếp quản gia nghiệp, còn tam thiếu gia như thế nào, không ai biết cả, thì ra đã vào Khai Phong! Chẳng trách mỗi tháng phát bổng lộc Triển hộ vệ đều không quá hăng hái, chao ôi, thì ra là như vậy."

Mặt Triển Chiêu lộ vẻ sầu khổ: "Xin tiên sinh đừng cười nhạo Triển mỗ, Triển mỗ chỉ không muốn mượn danh tiếng trong nhà một bước lên trời mà thôi."

Công Tôn Sách vỗ vai hắn, khó có khi cười không mang theo tính toán ngầm, nói: "Người người đều nói về phong quang của Nam Hiệp khách, lại bỏ qua vất vả khổ cực hơn người mà ngươi phải chịu sau lưng, lòng người khó dò, có kẻ giỏi hơn người khác thì coi thường họ, có kẻ không bằng người khác lại nói họ đầu cơ trục lợi."

Triển Chiêu nghe vậy, trên mặt toàn là vẻ vui mừng, chỉ thiếu điều nắm tay Công Tôn Sách hô to hai tiếng 'Tri kỷ'. Không nghĩ tới Công Tôn nở nụ cười, ánh mắt sáng quắc, nhìn đến mức hắn rợn cả tóc gáy: "Triển hộ vệ, đại nhân liêm minh, Khai Phong phủ cũng rất thanh bần nha!"

Triển Chiêu run rẩy, dở khóc dở cười: "Tiên sinh...Triển mỗ hiểu rõ."

Cỗ kiệu của Bao Chửng đã tới ngoài cửa Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường lưng đeo đao nhảy xuống kiệu. Vỗ vỗ quần áo, lảo đảo bước vào cửa tìm Triển Chiêu. Kết quả tìm một vòng, một cọng lông mèo cũng không thấy. Sắc mặt không khỏi lạnh xuống, tâm tình cũng bị phá hơn phân nửa. Hỏi: "Con mèo kia đâu?"

Trương Long ở một bên nơm nớp lo sợ đáp: "Bạch, Bạch thiếu hiệp, vừa rồi tú bà Yến Hoa Lâu phố tây tới báo án, Triển đại nhân và Công Tôn tiên sinh đã đi qua đó rồi." Dứt lời, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng.

Bạch Ngọc Đường nghiêng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt 'Ừm' một tiếng. Xoay người ra khỏi Khai Phong phủ, tới phố tây bắt mèo. Trương Long thấy bóng dáng màu trắng biến mất cũng thở phào nhẹ nhõm, chạy bước nhỏ tới phòng sách Bao Chửng.

Bao Chửng ngồi sau án thư ngẩng đầu, hỏi: "Bạch thiếu hiệp đâu?"

Trương Long vẫn còn hơi lắp bắp: "Đi, đi tìm Triển hộ vệ rồi ạ, phố tây có án, hoa khôi của Yến Hoa Lâu bị người khác sát hại."

"Phố tây... Yến Hoa Lâu." Bao Chửng lại bắt đầu vuốt râu, khuôn mặt nghiêm túc: "Lại là hoa khôi sao, hôm qua là ở Khoái Vân Lâu, giữa hai người này, không lẽ có liên hệ gì?" Dứt lời, đứng dậy, thong thả từ từ bước đi trong phòng sách, trầm tư.

Bạch Ngọc Đường một đường đi vội, không biết là vì đến xem hiện trường, hay sợ trên đường lỡ mất Triển Chiêu.

Triển Chiêu vừa trò chuyện với Công Tôn, vừa đi trở về. Hai người nói đông nói tây, chốc này nói về đồ ăn, chốc nữa lại bàn về võ học các nơi, chỉ không một câu nói tới chủ đề chính.



Đột nhiên Công Tôn giơ tay, định vỗ vai Triển Chiêu. Triển Chiêu nói chuyện trời nam đất bắc, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người vươn tay tới, theo thói quen tránh qua một bên, Công Tôn vỗ vào khoảng không.

Triển Chiêu ngượng ngùng sờ mũi một cái, nhìn y. Công Tôn Sách rụt tay lại, chỉ chỉ phía trước. Triển Chiêu giương mắt nhìn lên, phía trước cách đó không xa, một người cả thân trắng đến chói mắt người khác đang chắp tay sau lưng đi tới. Triển Chiêu xoa xoa mắt, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, khóe môi cong lên, nở một nụ cười xán lạn lóa mắt.

Không biết có phải Bạch Ngọc Đường bị nụ cười của Triển Chiêu lây hay không, khóe môi không tự chủ được cũng cong lên một chút. Bước nhanh tới, mở miệng trêu: "Ồ, mèo lười chịu dậy rồi à?"

Mặt Triển Chiêu hồng lên, nói: "Bạch huynh chớ trêu ghẹo Triển mỗ, hôm qua Triển mỗ thất lễ, làm Bạch huynh chê cười."

Bạch Ngọc Đường nhấc đao lên vai, hai cánh tay khoác lên đao, theo bọn họ trở về. Công Tôn Sách ngược lại thức thời, từ từ di chuyển đến bên người Triệu Hổ.

Triển Chiêu cầm kiếm, Bạch Ngọc Đường khiêng đao. Hai người trò chuyện câu được câu không, đi về phía trước. Công Tôn Sách đi phía sau nhìn hai người kia, một người nói luyên thuyên không dứt, một người không thích nói chuyện đánh ba gậy cũng không ra cái thí gì, vậy mà có thể đi chung với nhau, đúng là kỳ tích mà.

"Ta nói này mèo say." Bạch Ngọc Đường nhân lúc Triển Chiêu ngừng lại lấy hơi chen vào một câu: "Bạch gia có hai vò Lê Hoa Bạch, có uống không?" Dừng lại, chêm thêm một câu: "Còn mang cả điểm tâm của Kim Hoa phủ nữa, món này không có ở chỗ khác đâu."

Triển Chiêu mới vừa muốn từ chối lại bị 'điểm tâm' của y chặn trở về, dùng khóe mắt lén nhìn Công Tôn Sách, kề bên tai Bạch Ngọc Đường khẽ hỏi: "Tiên sinh không cho uống rượu, làm sao bây giờ?"

Bạch Ngọc Đường bật cười, vươn một ngón tay chọc cằm Triển Chiêu, đẩy mặt hắn trở lại. Bản thân thì kề tới, môi dán vào tai Triển Chiêu nói: "Kết án rồi, xin phép nghỉ một ngày, tới Bạch phủ ở chợ đông uống, thấy sao?"

Hơi nóng từ miệng Bạch Ngọc Đường phả tới, tai Triển Chiêu lại đỏ lên. Dịch người sang bên cạnh, đưa tay xoa tai, đáp: "Thôi, như vậy cũng tốt, chỉ cần không để tiên sinh bắt được là được rồi."

Triển Chiêu vừa dứt lời, Công Tôn Sách ở phía sau nghi ngờ hỏi: "Không để ta cái gì?"

Triển Chiêu cả kinh, thốt lên: "Không có gì!"

Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu, nhìn Công Tôn Sách, sử dụng đòn sát thủ. Khóe môi cong cong, nở nụ cười: "Miêu Nhi nói hôm qua say rượu, làm tiên sinh lo lắng, hắn thấy thẹn trong lòng, không muốn để tiên sinh biết."

Công Tôn nghe vậy tâm tình rất tốt, đứa nhỏ này cuối cùng cũng nghe lời, cười tủm tỉm đáp lại. Triển Chiêu nhìn trời, tiếp tục xoa tai.

Trong phòng sách Khai Phong phủ, Bao Chửng vẫn đang đi đi lại vuốt râu mép, Trương Long đã hoa cả mắt, đứng canh ngoài cửa. Đột nhiên lại nghe một tiếng 'Vèo', Trương Long quay đầu sang, lại thấy một mũi tên đính lông khổng tước xé gió bay tới. Trương Long 'Sặc' một tiếng rút đao ra khỏi vỏ, lại thấy một bóng dáng màu đỏ bay tới chỗ mình.

Sau đó bóng dáng đỏ kia đứng lại. Mũi tên cũng dừng lại, đang bị một bàn tay nắm chặt lấy.

"Triển đại nhân, ngài về rồi." Trương Long mừng rỡ, ba bước thành hai chạy tới. Triển Chiêu cười lên tiếng trả lời, cẩn thận đánh giá mũi tên kia. Lông khổng tước, tên chỉ dài sáu tấc, trên thân tên màu đen rất nhẵn.

Triển Chiêu gãi đầu, mũi tên này rõ ràng bay về phía khung cửa. Theo lý thuyết, nếu không phải đe dọa, thì là muốn nhắn nhủ tin tức gì đó. Nhưng mũi tên này một không có thư, hai không khắc chữ. Triển Chiêu thật sự không nghĩ ra, người phóng mũi tên này qua đây có ý đồ gì. Đừng nói là mũi tên lông khổng tước này là có người sơ ý bắn trật nha.

"Đại nhân!" Công Tôn Sách thấy mũi tên trong tay Triển Chiêu, sợ tới đổ một thân mồ hôi lạnh, chạy nhanh vào phòng sách: "Đại nhân ngài không sao chứ?" Nói rồi, kéo tay của Bao Chửng qua bắt đầu bắt mạch. Ngón tay đặt lên, Công Tôn Sách thở dài một hơi, nói: "Đại nhân không hổ là đại nhân, xảy ra chuyện cũng không kinh hoảng, học sinh bội phục."



Bao Chửng chỉ lo nghĩ tới 'Án hoa khôi', căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Lúc này nghe Công Tôn nói vậy, càng ngại nói rõ, chỉ cười 'Ha ha' nói: "Tiên sinh yên tâm, bổn phủ không sao."

Triển Chiêu vào phòng sách, cầm mũi tên đính lông vũ đưa cho Bao Chửng, nói: "Đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, nhìn không ra mũi tên này có gì khác biệt."

Bao Chửng nhận lấy tên, tỉ mỉ tường tận hồi lâu, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Công Tôn Sách: "Tiên sinh, có thể báo lại tên của các hoa khôi kia cho bổn phủ không?"

Công Tôn đầu óc thông minh, gần như gặp qua thứ gì cũng không quên được. Lời Bao Chửng còn chưa dứt, y đã bắt đầu báo tên. Nhưng tên đã báo xong, mọi người cũng không nghe ra mấy cái tên kia và mũi tên này có liên quan gì.

Bạch Ngọc Đường vẫn luôn ôm đao đưa vào khung cửa bên cạnh từ từ đi tới, nói: "Để ta xem thử." Giọng điệu lạnh băng, mặt cũng rét tới dọa người.

Bao Chửng sợ hết hồn, không biết vì sao Bạch Ngọc Đường đột nhiên đổi sắc mặt, đưa mũi tên trên tay ra.

Bạch Ngọc Đường cầm lấy tên, cẩn thận lật vài phiến lông khổng tước kia ra. Một lúc sau, nói: "Mũi tên sáu tấc của Hoa Đồng, mỗi hoa văn trên lông khổng tước đều có chỗ khác nhau, mỗi hoa văn đại diện cho một chữ."

Triển Chiêu đã hiểu, tới gần hỏi: "Vậy mấy hoa văn này có ý gì?"

Bạch Ngọc Đường đưa tay, chỉ cho hắn từng cái: "Sửu, mười, dặm."

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn y: "Giờ sửu, ngoại ô mười dặm? Bạch huynh, trên giang hồ có nhiều người đọc được ám hiệu này không?"

Bạch Ngọc Đường giao mũi tên lại, đáp: "Biết ám hiệu này có mấy người, nhưng ngoại trừ ta và mấy vị sư huynh đệ của hắn ra, không ai biết thời gian này phải trước một canh giờ, khoảng cách cũng phải trừ đi phân nửa, cho nên, ám hiệu đúng phải là giờ tý đêm nay, ngoại ô năm dặm."

Triển Chiêu nắm chặt ống tay áo Bạch Ngọc Đường, khẩn trương nói: "Mũi tên này lộ liễu bắn tới phòng sách của đại nhân như vậy, trong Khai Phong người có thể thay đại nhân giải ám hiệu chỉ có một mình Bạch huynh, Hoa Đồng này không phải là hung thủ chứ? Buổi tối muốn dẫn Bạch huynh đi, không lẽ tên đó có âm mưu gì?"

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, vỗ vỗ mu bàn tay hắn an ủi: "Con mèo nhà ngươi, đừng quên ta tới đây gây phiền cho ngươi, nếu Hoa Đồng có ý xấu gì, chính là đang giúp ngươi một ân huệ lớn đó."

Triển Chiêu nghe vậy lạnh mặt, nhẹ buông tay, cả giận nói: "Bạch huynh là hào kiệt đương thời, Triển mỗ tình nguyện kết giao giải ân oán, sao có thể có loại suy nghĩ tiểu nhân này."

Bạch Ngọc Đường sớm đoán được mình nói vậy, Triển Chiêu sẽ tức giận, cười hì hì nắm tay Triển Chiêu, xoa bóp ngón tay hắn nói: "Miêu Nhi đừng giận, Ngũ gia quen nói đùa thôi mà."

Triển Chiêu cũng biết tính cách Bạch Ngọc Đường, sắc mặt dịu lại, nói: "Bạch huynh đừng nên đùa như vậy." Vừa nói, vừa rút tay lại. Chỉ là Bạch Ngọc Đường siết chặt lại, nói gì cũng không buông tay ra.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Để cả hai cãi nhau một chút... Có lẽ tình cảm sẽ thăng hoa hơn nhỉ ~

- --0o0o0o0---