Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 7: Chủ nhân cây trâm



Sau buổi trình diễn sẽ đi kèm buổi tiệc thân mật, đây là khoảng thời gian để nhà thiết kế có thể kết nối tương tác với khách hàng và các tổng biên tập quyền lực.

Mộng Dao Y trở nên bận rộn hơn bao giờ hết, cô làm thân với các đối tác, mời rượu các người mẫu của mình, làm chủ trì bữa tiệc. Xem xét các phản ứng, phản hồi từ mọi người, màn ra mắt của cô cũng coi không tệ rồi!

Gần nửa đêm, bữa tiệc dần khép lại, ai nấy cũng mang tâm tình hài lòng vui vẻ rời đi. Hôm nay là ngày vui, Mộng Dao Y không khỏi uống nhiều, cô tách ra khỏi đám đông tìm đến cạnh cửa sổ thoáng khí, cuối tháng 10 thời tiết về đêm giá lạnh nổi lên, cô chỉ dám mở he hé để chút gió lùa vào đủ để bản thân tỉnh táo đôi chút.

“Đêm rồi đừng đứng chỗ gió như vậy!”

Âm giọng trầm ổn vang lên từ sau lưng, ngữ điệu gọn ghẽ, sạch sẽ chậm rãi len lỏi từng chút vào huyết mạch chạy thẳng đến tim.

Mộng Dao Y nghĩ thanh âm này chỉ nghe một lần cũng khiến đời đời cô phải khắc ghi.

Người đàn ông đưa cho cô một cốc nước ấm bỏ vài lát chanh.

Mộng Dao Y không nhận, cô vẫn đứng bất động ở đó, sự ngạc nhiên khi thấy hắn được cô giấu nhẹm đi rất nhanh.

“Ôn tổng của Ôn thị, hình như tôi không mời ngài!”

Khách mời đều tự tay cô lên danh sách, Ôn Hạo Hiên là người cô chưa từng nghĩ đến, càng không muốn nghĩ.

Ôn Hạo Hiên vẫn như nguyên, kiên nhẫn hướng cốc nước về phía cô, chất giọng trầm ổn pha trộn sự dịu dàng vang lên. Mộng Dao Y đã chiêm nghiệm được cái gọi thế nào là giọng nói khiến lỗ tai mang thai rồi. Quả không khoa trương chút nào.

“Thật ngại quá, tôi đúng là không có trong danh sách khách mời, hôm nay tôi đi ké với Lạc Di Nhiên, hi vọng Y Y đừng để ý!”

“Ôn tổng là người có địa vị cao, nhưng dù sao cũng không phải là người trong lĩnh vực, tôi cũng không thể vô duyên vô cớ gửi thư mời cho người bận rộn như ngài được. Không phải chê bai sự xuất hiện của ngài đâu, ngài có mặt ở đây là niềm vinh dự của tôi!”

Đến lúc này Mộng Dao Y đành lịch sự đưa tay ra nhận lấy cốc nước, nhưng cô chỉ cầm chứ không có uống.

“Tôi biết gia đình hai nhà quen thân nhau nhưng hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngài vẫn nên gọi tôi là cô Mộng hoặc Mộng tổng thì hơn!”

Mộng Dao Y một lời chia cách danh giới giữa hai người, bên môi câu lên một nụ cười đúng mực nhưng lại khiến Ôn Hạo Hiên chướng mắt.

Không giống, thật không giống với tưởng tượng của hắn. Lần đầu bọn họ gặp nhau, Mộng Dao Y đã chìm đắm không lối thoát vào cái gọi là sét đánh, còn cô hiện tại chỉ có sự xa cách, lãnh đạm, giống như hắn là một kẻ xa lạ mà phải đề phòng.

Trước khi gặp lại Mộng Dao Y, Ôn Hạo Hiên ôm ấp lấy ảo tưởng nào đó rằng lần đầu chúng ta gặp nhau, cô sẽ có phản ứng mãnh liệt nào? Là bất ngờ, là rung động, hay hiếu kỳ? Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến tình cảnh trước mặt có thể trở nên lạnh lùng, ngượng nghịu như vậy.



“Tôi đã thất lễ rồi, xin thứ lỗi cô Mộng!”

Ngữ điệu của người đàn ông thay đổi, pha lẫn tư vị ngại ngùng khó nói, đáy mắt cũng nhuộm sự đượm buồn kì lạ.

Không, có lẽ Mộng Dao Y nhìn nhầm mà thôi.

“Vậy tôi xin phép, cảm ơn về cốc nước của ngài, gặp lại sau!”

Mộng Dao Y cụp tầm mắt xuống, lịch thiệp cúi đầu thay cho lời tạm biệt.

“A…khoan đã!”

Hắn đã chờ hơn một đời người mới có cơ hội gặp lại cô, trong tâm hắn có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng giây phút này mọi thứ đều không có nghĩa gì cả, nếu cứ kết thúc cuộc gặp ngắn ngủi như vậy hắn sẽ rất tiếc nuối.

“Thật ra…cái này…”

Cổ họng Ôn Hạo Hiên bất ngờ nghẹn lại, một người đàn ông 32 tuổi đang cố gắng sắp xếp ngôn ngữ để mở lời thế nào với một cô gái kém đến 11 tuổi, Ôn Hạo Hiên thật sự bất lực với bản thân vô cùng…

Cuối cùng hắn cũng không nói ra được lời gì, đành dùng hành động bày tỏ.

“Đây là?”

Ôn Hạo Hiên đột nhiên lấy ra một hộp quà hướng cô đưa tới, Mộng Dao Y đang rất kiềm nén tâm trạng nhộn nhịp hỗn loạn trong lòng.

Người đàn ông này rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?

“Tôi không biết việc đưa lại em món đồ mà em đã đem đi đấu giá có tốt hay không, nhưng tôi đã nghĩ không ai hợp với cây trâm này ngoài em!”

Dù là đồ cô đem đi thì những con mọt đực rựa kia không có nghĩa được phép nhặt lên.

Mộng Dao Y nhẹ nhàng mở ra, cây trâm ngọc vẫn sáng ngời lấp lánh như cũ, thứ này đã từng thuộc về cô giờ cầm trên tay lại chẳng khác gì củ khoai nóng phỏng rộp.

Không ai hợp cây trâm này ngoài cô? Lý do đó mà hắn không tiếc tiền hét giá ba triệu đô để vật quay về với chủ nhân cũ sao?

Hành động trên mà nói nếu rơi vào người nam nhân khác, cô chắc chắn rằng hắn ta không tiếc tiền mà muốn lấy lòng ra vẻ với cô. Nhưng đối phương là Ôn Hạo Hiên không phải nam nhân bình thường ngoài kia, kẻ nổi tiếng là lãnh đạm, lạnh lùng, cô không khỏi nghĩ đến chiều hướng khác.

Không nhận được phản hồi từ đối phương, Ôn Hạo Hiên càng nóng ruột hơn.



“Cảm ơn ngài, có lẽ tôi không dứt duyên được với đồ vật này rồi, tôi sẽ giữ nó thật kỹ!”

...oOo...

Mộng Dao Y u ám nhìn ra ngoài cửa xe, tâm trạng tốt đẹp bị sự xuất hiện bất ngờ của Ôn Hạo Hiên đạp đổ hết.

Khuôn mặt quyến rũ cùng biểu cảm ôn nhu đó, Mộng Dao Y đột nhiên thấy bức bối không chịu được.

Liếc đến chiếc trâm đặt bên cạnh, thứ đồ vật đã dứt khoát bỏ đi, nếu không phải hết sự yêu thích thì có hợp với cô đến mức nào cũng sẽ trở nên gai mắt thôi.

Mộng Dao Y mím môi, tiếng ‘tạch’ vang lên rất nhẹ, cây trâm trong nháy mắt gãy làm đôi.

Cũng giống như tình cảm của bọn họ vậy, vì cưỡng ép mà cuối cùng chỉ đón nhận sự vụn vỡ, không thể cứu vãn.

Không biết vì sức mạnh nào, nguyên nhân gì, Mộng Dao Y đã trọng sinh quay lại vào thời điểm cô mới chui ra từ bụng mẹ. Cô cảm thấy lơ mơ cứ nghĩ mình đã ngủ một giấc kéo dài trăm năm vậy. Có phải Chúa thương xót cho số phận thảm hại nên trao cho cô một cơ hội bắt đầu lại không?

Cô đã rất phân vân mình nên sửa sai như nào, quên hắn đi mà sống tiếp cuộc đời riêng của mình, hay hàn gắn mối quan hệ sai trái của bọn họ.

Cô đã chọn quên hắn như lời nguyện cuối cùng từng ước.

Lý trí đã chọn vậy nhưng trái tim một lần nữa vì người đàn ông đó mà trở nên rối loạn. Lần đầu được nói chuyện với hắn, cảm xúc rung động của cô vẫn như nguyên, không, nó còn dữ dội mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Hắn ra đi hơn 10 năm, trong 10 năm dài đằng đẵng đó, cô sống như đã chết, mỗi ngày tỉnh dậy đều phải đối mặt với sự tàn nhẫn thống khổ rằng hắn đã không còn cạnh cô, không còn ở trên đời nữa. Thứ giữ cô còn thở đều là những tồn đọng dang dở mà hắn để lại.

Mộng Dao Y yêu hắn…dù trái đất, thiên thời có đổi thay, dù hắn có tàn nhẫn vô tâm thế nào, bất luận ra sao cô vẫn sẽ mãi ngu muội mà trầm luân không lối thoát.

Thứ tình yêu nguyền rủa này đã được định sẵn ngay cả cái chết cũng không thể hoá giải. Nhưng Mộng Dao Y sẽ không đi vào vết xe đổ như trước nữa, cô sợ sẽ làm tổn thương hắn, rồi lại quay ra làm tổn thương chính mình, định mệnh vốn đã định sẵn tình yêu có lớn đến mức nào thì hắn vẫn không thuộc về cô. Không bao giờ!

Quay trở lại điểm xuất phát không phải là sửa sai mà là cắt đứt duyên nợ.

Mộng Dao Y nghẹn họng, nước mắt đọng lại ở vành xô đẩy nhau mà rơi xuống.

Hiên, hi vọng ở thế giới này anh có thể thực hiện trọn vẹn nguyện ước của em…

Tình yêu của em…cầu chúc cho anh những điều tốt nhất!