Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 78



Trên đường cao tốc, chiến cơ bọc thép của Touri phóng như bay, bánh xe tựa như chẳng hề ma sát với mặt đường, cảnh vật như phim tua nhanh lùi cấp tốc về sau, thậm chí ngay cả bóng người bên đường cũng trở thành điểm đen xẹt qua.

Vương Nguyên chật vật nghiêng trái ngã phải theo quán tính, cảm giác như trời đất đảo lộn quay cuồng, Touri phía trước cứ như bị tiêm morphine, vừa hăng tiết vừa đổ mồ hôi hột, liên tục mở miệng chửi bậy: "Đệch đệch đệch cái này làm sao điều khiển?! Ôi ôi ái ái ái! Sắp đâm vào cây rồi ngao ngao ngao! Trời ời thượng đế của tôi! Thần thánh ngó xuống mà coi!! No no no!!"

"Cậu lái như vậy tôi lại muốn nhảy xuống xe hơn đấy!" Vương Nguyên nhíu mày xoa thái dương, bởi vì tác dụng của thuốc an thần mà y tá tiêm nên đầu óc cậu hơi choáng váng, trải qua một trận giằng xóc càng khiến đầu đau hơn: "Tùy tiện tìm một chỗ ném tôi xuống rồi tự mình chạy đi."

Touri chẳng còn cách nào khác, mếu máo kêu to: "Tôi căn bản không dừng lại được!!"

Thế thì cậu định chạy đến hết xăng mới ngừng chắc? Vương Nguyên nhìn kính chiếu hậu, bọn người kia vẫn chưa từng bỏ đuổi theo, nhưng khoảng cách hai bên ngày càng xa. Cậu chọn góc độ phù hợp, đột ngột tung cửa nhảy ra, chui tọt vào con hẻm xéo gần đó. Cậu cược chúng sẽ tách ra làm hai để đuổi theo, với thân phận của Touri, chúng chắc chắn không dám làm gì cậu ta, còn Vương Nguyên cũng sẽ có thời gian thoát thân.

Tốt nhất là vậy.

Cắn răng vọt qua bức tường trong hẻm, tiếng còi xe inh ỏi đã gần sát sau lưng, Vương Nguyên vội vàng lách người chạy trốn, bước chân có phần loạng choạng. Vương Nguyên không đoán được chúng có súng hay không, nhưng để tóm được cậu chúng hẳn là không sát thương cậu, nhưng như thể không có nghĩa là chúng không dám gây hại đến người sống xung quanh, cho nên cậu chẳng thể chạy vào nhà ai đó nấp được.

Có tiếng ai đó hét lên, dường như là bị đám người áo đen đó dọa hoảng, sau đó là một tràng âm thanh hỗn loạn, Vương Nguyên do dự một chút, vẫn là trèo lên mái nhà để nấp, cố gắng bình ổn hô hấp tránh kinh động đến người trong nhà.

Cậu giật mình nhận ra, bọn chúng đã theo sát mình lắm rồi, hiện giờ chúng đang bẻ ngoặt tay một người đàn ông trung niên, ép hỏi ông ta có nhìn thấy cậu hay không. Người đàn ông một mực lắc đầu, còn vợ và con cái ông ta thì quỳ xuống van xin. Đám người áo đen hình như chẳng sốt ruột, nghe xong liền phất tay rời đi, điều này làm cho bất an trong lòng Vương Nguyên càng tăng, cho đến khi cậu cảm thấy dưới bắp chân đau nhói.

Vương Nguyên cứng người, giật nảy lên né tránh lưỡi rìu bổ củi từ phía dưới ném lên. Cậu kéo cổ áo che nửa mặt, quay đầu nhìn xuống người đang cảnh giác bên dưới. Biết lão ta tưởng mình là trộm, nhưng hiện giờ cậu không tiện giải thích, càng không thể trèo xuống.

Vương Nguyên mang ý cầu xin nhìn lão già, ông ta hơi trừng lớn mắt, sau đó...

"Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm!!"

Xong!

Vương Nguyên không còn gì để nói, tiến thoái lưỡng nan, cậu không cần nhìn cũng biết nhóm người áo đen kia đã nghe được động tĩnh bên này. Sốt ruột nhảy sang mái nhà khác, bắp chân rỉ máu ướt ống quần, Vương Nguyên không dám kêu rên một tiếng, đâm đầu chạy như điên.

Tình thế không có gì thay đổi ngoại trừ việc cậu có thêm một đống người truy bắt. Lảo đảo rẽ vào một ngõ vắng, cậu kinh ngạc trông thấy một thi thể nằm giữa bãi rác, bãi máu đỏ chói mắt hơn cả ánh nắng mặt trời. Huyết sắc như gai nhọn kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác cường độ cao, mà bóng đen từ đối diện nhào đến còn nhanh hơn tất cả. Lưỡi dao dính đầy máu lấy tốc độ cực nhanh hướng về bên trái, xuyên qua lớp vải cắm phập vào da thịt. Vương Nguyên không kìm được rên lên một tiếng, bên tai còn văng vẳng tiếng gào thét của nhóm người phía sau. Cậu suýt nữa khuỵu xuống, theo bản năng đẩy thủ phạm ra, gã kia đầu tóc bù xù, trên người mặc quần áo rách rưới, bị xô ngã cũng không phản ứng mà dại ra cười khùng khục.

"Tên trộm chạy thật nhanh! Lão Tứ, ông về nhà xem có mất thứ gì không!"

"Nhìn quần áo sang trọng như vậy, sao lại hành nghề trộm cắp?! Người trẻ thời nay đúng là..."

"Nói nhiều như vậy làm gì? Đánh một trận là bọn chúng nghe lời ngay ấy mà!!"

Tiếng hô lớn gần lắm rồi, Vương Nguyên không thể do dự nữa, làm liều nhắm mắt ôm vết thương chạy qua thi thể trong vũng máu, hy vọng khi người dân thấy được thi thể này sẽ làm cho hẻm nhỏ ùn tắc, để cậu có thời gian nhiều hơn.

Cậu cũng không biết điều này là đúng hay sai, trước mắt dần biến thành màu đen, Vương Nguyên che vết thương đang không ngừng rỉ máu chạy về phía trước. Không hiểu là tác dụng của thuốc an thần hay là do cậu quá đau không thể nghe được gì nữa, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh một người duy nhất.

Người đó sẽ giống như những lần trước, vào thời điểm nguy cấp nhất đột nhiên hiện ra cứu cậu ư? Sẽ giống như năm tuổi mười bảy của cậu, lao vào biển lửa, chẳng ngại chính mình bị thương mà ôm chầm lấy cậu, bảo vệ cậu khỏi bàn tay tử thần?

Sao có thể...

Sao có thể. Thật buồn cười.

Lồng ngực bị đè nén khiến Vương Nguyên ho khan dữ dội, rốt cuộc cũng không chịu được ngoại lực tác động lẫn nội thương bên trong, thở hổn hển ngã xuống.

Có đôi lúc, điều kỳ diệu xảy ra ngay khi con người tưởng tượng đến.

Vương Nguyên rơi vào cái ôm cứng rắn, áo khoác lạnh như băng mang mùi hương sâu đậm quen thuộc khiến cậu run lên, nỗ lực ngẩng đầu, nhưng sau khi nhìn thấy người tới là ai, cậu lại nở nụ cười tự giễu.

Vương Tuấn Khải kịp thời đỡ lấy thiếu niên, sắc mặt xanh mét nhìn vết máu loang ra ngày càng rộng. Hắn tối tăm nhìn ngõ nhỏ, nghe tiếng huyên náo phía trước, xốc tay ôm lấy thiếu niên, đưa về xe.

"Boss?" Tiêu Bắc bán tín bán nghi nhìn thiếu niên trong lòng boss, phát hiện người này đúng thật là Vương Viên liền giật nảy, nhìn Vương Tuấn Khải như thánh thần giá đáo. Sau khi bọn họ rời nhà giam, Vương Tuấn Khải bỗng dưng bảo cậu ta lái xe đuổi theo xe Vương Viên còn kín đáo không cho ai biết. Không ngờ xe càng đi càng xa nội thành, chạy đến tận đây, còn xảy ra một vụ án bí ẩn như vầy...Tiêu Bắc xoa tay, ánh mắt nhìn Vương Tuấn Khải càng thêm kính sợ, chả biết vị này tiên đoán như thần hay vớ phải bả mà linh thiêng thế.

"Không đến bệnh viện, lái xe về căn cứ." Vương Tuấn Khải liếc Vương Hách Lượng đang tò mò nhìn về phía này, như có điều giấu giếm mà kéo áo khoác bọc lấy Vương Nguyên, không cho gã nhìn. Vương Hách Lượng sờ sờ mũi, thỉnh thoảng vẫn lén lút trông về phía này, nhưng bị Vương Tuấn Khải trừng vài lần liền rụt về, co cụm trong góc cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình.

Căn cứ dưới lòng đất là cơ quan tuyệt mật, cho dù Tiêu Bắc có tin tưởng Vương Hách Lượng đến mấy thì cũng không thể làm trái quy định mà để lộ vị trí căn cứ. Vì thế để đảm bảo chắc ăn, Tiêu Bắc bắt gã buộc khăn đen che mắt, chờ đến khi vào tận trong căn cứ mới được bỏ ra.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên lên giường, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác. Vén áo sơ mi lên để vết thương lộ ra ngoài, ánh mắt hắn dần trở nên nghiêm trọng, động tác cũng khựng lại đôi chút.

"Sao vậy boss?"

"Phiền cậu trở lại hẻm nhỏ ban nãy, điều tra xem kẻ bị bắt là ai." Hắn không quay đầu lại, nhanh chóng mở hộp thuốc cứu thương: "Tôi muốn có kết quả trong thời gian sớm nhất."

Tiêu Bắc méo miệng: "Kia...lỡ bị bọn người của Cổ Quý An phát hiện thì sao?"

"Cậu nói?"

Tiêu Bắc lập tức ngậm mồm. Vương Hách Lượng còn đang ngơ ngác đứng nhìn đông nhìn tây, nghe vậy liền nói: "Tôi đi cùng cậu."

"Không cần, anh không nhớ tôi là ai thì đừng xen vào chuyện của tôi!" Tiêu Bắc hậm hực hờn giận, cầm nón đội lên chạy đi rồi.

Vương Tuấn Khải không để ai hỗ trợ, tự mình xử lí vết thương cho Vương Nguyên, không hiểu sao khi hắn thấy Vương Nguyên chạy vào hẻm nhỏ, bất an mãnh liệt trong tim trỗi dậy như ngày Vương Nguyên bị vây nhốt trên núi năm ấy. Hắn thậm chí không kịp suy nghĩ đã vọt theo vào, nhưng không dám tiếp cận gần cậu.

Vương Viên sẽ chạy như thế sao? Sẽ vì sợ liên lụy mà mạo hiểm như vậy sao? Sẽ đối mặt với đám người gây hại cho mình một cách đơn độc như thế sao?

Vương Tuấn Khải không biết, trong ấn tượng của hắn, Vương Viên là một thiên chi kiêu tử không hơn không kém, ngoại trừ hằng ngày vờ ra mặt giả tạo đến phát ngấy thì cậu ta chỉ biết chơi đàn vĩ cầm, còn lại một chút thường thức sinh hoạt cũng không rành. Quan trọng nhất, là Vương Viên bị bệnh tim quanh năm, làm gì có cơ hội chơi thể dục thể thao, thường xuyên vận động mạnh mà dám chơi trò rượt bắt với nhóm người áo đen như vậy??

Rốt cuộc trong ba năm đi nước ngoài cậu ta đã thay đổi khác biệt đến mức nào?

Vương Tuấn Khải đương nhiên không tự kỷ đến mức nghĩ rằng Vương Viên cố gắng thay đổi, cố gắng biến mình thành một Vương Nguyên thứ hai chỉ để hắn chú ý tới, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra lý do gì để cậu điên cuồng đến vậy.

Vết thương vì khá sâu nên rất khó xử lí, trong suốt quá trình rửa sạch bôi thuốc, Vương Nguyên nhắm mắt hôn mê, cánh môi tái nhợt đôi khi phát ra âm thanh đau đớn, thân thể cũng không tự chủ cuộn lại, bài xích sự tiếp cận của người khác. Có vài lần cậu không làm chủ được cơ thể, vô thức giãy dụa chống đối Vương Tuấn Khải, cho đến khi hắn đè cậu lại, Vương Nguyên cũng không an ổn, mồ hôi rịn ra ướt đẫm tóc mai, làm cho sắc mặt cậu càng thêm yếu ớt.

Vương Tuấn Khải có chút giật mình, phải có sự đề phòng đến mức nào mà trong lúc ngất đi cũng không quên tự vệ?

Thiếu niên... Giống như một con nhím đầy gai nhọn xù lên để bảo toàn tính mạng vậy.

Suy nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu hắn, Vương Tuấn Khải trầm mặc đứng dậy tìm quần áo, hắn không định thay áo cho Vương Viên, nhưng nếu để cậu ăn mặc phong phanh như này thể nào cũng sẽ bị bệnh.

Vương Nguyên không có thói quen mặc áσ ɭóŧ bên trong, chỉ một lớp áo sơ mi đã có thể phủ lên thân người gầy gò của cậu. Vương Tuấn Khải ném áo sơ mi bị đâm rách qua một bên, ánh mắt chạm đến lồng ngực Vương Nguyên thì cau mày.

Đại đa số mọi người đều cho rằng trái tim nằm bên trong lồng ngực trái, vì khi đặt tay lên ngực trái sẽ dễ dàng cảm nhận nhịp đập của tim hơn. Thực chất trái tim của một người nằm ở chính giữa ngực, cũng là vị trí xương ngực cứng nhất.

Chân mày hắn nhíu lại một chút, nhìn vết sẹo trên ngực thiếu niên, ánh mắt hàm chứa ý vị ghét hận mơ hồ, rồi khó chịu mà dời mắt đi. Hắn chưa từng trông thấy người ta làm phẫu thuật ghép tim như thế nào, nhưng chỉ nhìn qua vết tích còn sót lại thôi, hắn cũng có thể tưởng tượng được quá trình đó khủng khiếp ra sao.

Có người cho rằng y học là sức mạnh phi thường vượt qua ngưỡng nhìn nhân loại, cũng có kẻ quả quyết y học mới chính là thứ khiến con người đau thương không dừng. Y học hành thiện tế thế, chiến thắng bệnh tật – lại cũng là thứ tàn nhẫn lạnh lùng, đẩy bao nhiêu số phận vào nghịch cảnh.

Vương Tuấn Khải chẳng ngủ say trong hồi ức nhiều như thế, hắn rất nhanh hồi phục tâm tình, thay quần áo xong liền đắp chăn cho thiếu niên, sau đó ngồi một góc tự kiểm điểm bản thân.

Xem mày đã làm cái gì này.

Cứu cậu ta đã đành, cư nhiên còn điều tra hung thủ.

Điều tra thì chấp nhập đi, thế mà còn mang cậu ta về căn cứ, chẳng lẽ mày không sợ cậu ta biết được nơi này, gây phiền toái cho mày sao? Mày tự tin rằng mình sẽ bịt được miệng cậu ta đến mức nào, khi cậu ta là một kẻ chẳng ngại thủ đoạn chiếm lấy ánh mắt mày?

Vương Tuấn Khải biết, hắn vẫn luôn biết, thứ tình cảm mà Vương Viên e ấp giấu trong hộp bí mật – kể từ lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau sau ba năm – chính là tình cảm đôi lứa. Hắn chẳng giấu nổi ngạc nhiên, nhưng vẫn không kinh ngạc quá lâu, bởi vì nếu đó là sự thật, hắn có thể lý giải được rất nhiều chuyện. Tỷ như nói Vương Viên luôn nhìn hắn bằng ánh mắt nóng rực, hoặc luôn lảng vảng gần nơi hắn làm việc, hay là bất chấp bị hắn ghét bỏ vẫn cố ra vẻ quan tâm chăm sóc, biểu hiện rằng mình là một người cầu toàn chu đáo, yêu thương người thân.

Nhưng là dưới màn kịch giả dối đó, tình cảm của Vương Viên đối với hắn chân thật đến bỏng rát.

Nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, Vương Tuấn Khải chỉ có thể khe khẽ chỉnh điều hòa, chậm rãi rời khỏi phòng với hằng hà sa số suy tư. Một ý nghĩ ngông nghênh cuồng vọng bùng cháy như nắng trên sa mạc, mạnh mẽ và đột ngột đến độ lồng ngực hắn đập thình thịch. Vương Tuấn Khải mở to mắt nhìn chằm chằm thiếu niên, tròng mắt chưa rút hết hoang mang và mờ mịt giờ đây chẳng thể giấu nổi hồi hộp tột cùng.

Có khi nào...Cậu ấy chính là Vương Nguyên hay không?

Vừa mới tưởng tượng như vậy, ngay tức khắc sau đó, hắn phủ nhận không chút quyến luyến.

Người đàn ông chậm rãi che trán, đứng tựa vào bức tường sau lưng, bóng mờ chiếu xuống mặt đất ảm đạm cô liêu, tịch mịch tới mức tâm ê ẩm đau.

Hết Chương 78