Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]

Chương 65



Xung quanh Vương Nguyên đều là y tá bác sĩ, trong góc khuất còn có vệ sĩ nấp ngầm, nếu Vương Diêu muốn ra tay khi dễ chỉ sợ không thành công, nhưng kẻ sắp bị khi dễ lại chủ động tìm đến gã thì khác.

"Tôi muốn đi vệ sinh." Vương Nguyên lớn tiếng nói, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, vệ sĩ mặt than không phản ứng, chỉ một mực đi theo cậu từ đầu đến cuối, dù sao tầng bệnh viện là tầng sáu, Vương Nguyên có dám trèo cửa thông gió thì cũng chẳng dám nhảy xuống tự sát đâu.

Vờ ra vẻ tức giận, Vương Nguyên hậm hực bước vào toilet, đóng sập cửa ngoài lại.

"Bắt được mày rồi." Vương Diêu cười lạnh, nhảy từ phòng vệ sinh ra, túm cổ áo Vương Nguyên: "Giỏi lắm oắt con, mày thế mà nương nhờ được cảnh sát! Nhưng bây giờ thì không có cửa đâu! Nơi này sẽ không ai bảo vệ mày!"

"Biết, biết, mày bình tĩnh chút đi." Vương Nguyên méo mặt: "Tao có chuyện muốn nhờ mày."

"Ha, thằng nhóc này được lắm! Thù cũ hận mới còn chưa tính, mày cũng dám lên tiếng nhờ tao?" Vương Diêu giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi: "Mày không tin tao ném mày vào bồn cầu sao? Thằng ngốc?"

Vương Nguyên nhìn gã phát phiền, tính tính thời gian không nhiều, chẳng thể kéo dài lâu được nữa, liền lạnh nhạt nói: "Nếu tao trả tiền cho mày thì sao?"

"Cái gì?"

"Trả tiền cho mày, còn bồi thường một khoản lớn cho mày sửa sang nhà cửa, rạng rỡ tổ tông."

Vệ sĩ bị nhốt bên ngoài, không rõ tình hình bên trong. Nhưng vốn là bọn chúng gắn máy theo dõi trên người Vương Nguyên, nếu cậu chạy chúng đã sớm phát hiện, cho nên đợi Vương Nguyên bước ra khỏi nhà vệ sinh, vệ sĩ chỉ cho là cậu chậm chạp.

Vương Diêu cầm cái đồng hồ đắt tiền làm tin trong tay, có chút mơ màng. Ngẫm nghĩ một lúc, xét thấy làm việc này cũng không mất mát gì, gã liền siết chặt tay, lấy thuốc xong là rời đi khỏi bệnh viện.

Vương Nguyên bị vệ sĩ đưa lên xe, nhìn hai người trước lại thêm hai người sau kèm chặt mình, cậu bĩu môi, ngồi ở ghế sau giả chết. Trên đường từ bệnh viện đến trang viên khá vắng vẻ, lưu lượng xe cũng không nhiều, nhưng đường là đường cao tốc, vì vậy tốc độ xe chạy có chút nhanh. Ngồi trong chiếc xe đắt tiền đến nỗi không dám chạm vào, Vương Nguyên ngẩn người, đột nhiên cảm thấy cuộc sống bình đạm của mình đã bị xáo trộn nghiêm trọng, mà phía trước còn không biết bao nhiêu là chướng ngại vật. Thình lình nhảy ra một bà mẹ nhận con, lại cho giám sát 24/7 kín mít, chỉ sợ "người mẹ" này không có ý tốt, muốn cậu làm chuyện gì đó xấu xa đây. Vương Nguyên thở dài, cậu vô phúc từ bé đã không có cha mẹ yêu thương, bạn bè cũng không có, cuối cùng chỉ có thể nhờ vả một tên lưu manh khó ưa cùng một cảnh sát không thân không thích...

Xe phanh kít lại gấp gáp, người trong xe không đề phòng bật về phía trước. Vệ sĩ cau mày nhìn chiếc xe vừa vượt qua mặt và đã lượn đi xa, không khỏi buồn bực.

"Lái xe quá tốc độ, bộ muốn chết sao?" Gã mắng thầm, cầm vô lăng bắt đầu lái, đương khi gã cho rằng không có chuyện gì xảy ra, chiếc xe kia liền quay lại, bắt đầu chèn ép lấn chiếm phần đường đi của xe Vương Nguyên.

"Tên này điên à, chạy bạt mạng vậy...Gã tính làm gì nữa?!" Một vệ sĩ oán hận, há mồm muốn mắng, liền thấy chiếc xe điên nọ đột nhiên vọt lên, chắn trước đường đi của họ. Vệ sĩ nhanh chân đạp thắn, thò đầu ra cửa xe chửi đổng: "Muốn tìm chết à! Mau cút!!"

Chủ nhân chiếc xe kia chứng minh cho gã vệ sĩ thấy, muốn tìm chết có ý nghĩa gì.

Rầm. Rầm rầm.

"Mẹ nó, tên đó làm cái quái gì vậy? Tông đuôi xe chúng ta để thu hút sự chú ý?!"

Bang. Rầm. Rầm.

Mũi xe sau cùng đuôi xe trước không ngừng va chạm nhau, xe của vệ sĩ mấy lần bị đẩy lên phía trước, người trong xe tức đến dựng lông, tăng tốc tránh thoát chiếc xe nọ. Vượt qua một đoạn đường không ngắn không dài, đèn đường cũng dần ít đi, vệ sĩ cũng trôi hết kiên nhẫn, muốn xuống nói chuyện phải quấy với tên chủ xe nọ một phen.

Chỉ là một khoảnh khắc sơ suất này, bởi vì xe tăng tốc quá nhanh, căn bản không thể dừng lại gấp như vậy.

Phía trước nhoáng lên bóng trắng, là đuôi của một chiếc xe khác.

"Cẩn thận!!!" Một người quát lớn, bẻ ngoặt tay lái, nhưng xe vẫn không khống chế được rẽ qua vệ đường, đâm sầm vào hàng rào sắt cứng rắn, ầm một tiếng đâm thủng hàng rào, bởi vì không còn đường tiến nữa mà miễn cưỡng dừng lại.

Chiếc xe luôn gây rối đi phía sau chợt dừng lại, Vương Diêu run rẩy nhìn sơ qua, bóng đêm hắc ám bao phủ lên tầm mắt gã, khiến sống lưng gã lạnh buốt, chẳng quản Vương Nguyên có trả tiền hay không, liền vội vàng lái xe biến mất.

Xe bốn bánh bị bẹp dí đầu, người lái xe cũng hôn mê vì vết thương trên trán. Ba vệ sĩ còn lại tỉnh táo chui ra khỏi xe, một người túm lấy Vương Nguyên, một người gọi điện cho xe cứu thương. Vương Nguyên lông tóc vô thương đứng một bên, tim đập thình thịch không ngừng, dù biết sớm muộn gì cũng có sự việc này xảy ra, nhưng cậu không nghĩ tới việc một vệ sĩ sẽ bị thương. Vương Diêu đã sớm chạy, chỉ là mục đích của cậu vẫn chưa đạt được.

Vốn cậu muốn nhân lúc hỗn loạn trốn thoát, chỉ là vệ sĩ tính cảnh giác quả thật rất cao, lúc muốn chết cũng kéo cậu theo, một mực nắm chặt cánh tay cậu. Vương Nguyên nhìn một vòng xanh xanh trên tay mình, cười khổ vuốt mặt, lòng một mảnh lạnh lẽo.

Lẽ ra họ có thể nhảy khỏi xe, nhưng vì có cậu, họ đành phải ở trong xe bảo vệ cho cậu. Này không đại biểu cho việc họ thật tâm bảo vệ cậu vì chức trách, mà là họ được lệnh nhất định phải để cậu sống sót.

Cậu không được chết, lại không thể có liên hệ với thế giới bên ngoài.

Vương Nguyên nghĩ đến ngây người, bị vệ sĩ đưa về bệnh viện, trong lòng còn tự hỏi, bọn họ muốn làm gì cậu?

Muốn làm cho cậu mềm lòng, tự đi theo bọn họ, sau đó làm cho cậu bế tắc, trong đầu chỉ có ý định bỏ trốn, rồi khiến cậu hoảng sợ, chỉ có thể dựa dẫm vào bọn họ mà sống, bởi vì một khi rời ra sự giám sát của họ, cậu sẽ chết.

Chết.

Đủ khủng hoảng.

Vương Nguyên nằm trên giường, thật lâu sau mới hoàn hồn. Trên TV không chiếu bất kỳ tin tức nào liên quan đến tai nạn của chiếc xe cậu ngồi, cậu cũng không có bị thương, nhưng trên người Vương Nguyên hiện tại đều là băng trắng muốt che kín, ngay cả mặt cũng không tha.

Khác gì xác ướp đâu.

Cậu im lặng như trong phòng bệnh, nhìn ra cửa kính bên ngoài, chỉ thấy Thục Lệ nói gì đó với bác sĩ, sau đó kéo theo một người đàn ông cỡ tuổi bác cả cậu bước vào. Trong thoáng chốc nhìn thấy ông ta, Vương Nguyên hơi ngẩn người, vị này...nhìn có chỗ quen quen.

Thục Lệ đứng bên cạnh Vương Dĩ Hạo, nhìn đến cái xác trắng muốt của Vương Nguyên thì ra vẻ sầu lo ưu tư, mãi sau mới chậm rãi thốt ra: "Giới thiệu với con, đây là chồng hiện tại của ta, cũng là..." Bà ta ngập ngừng, tựa như nửa lời sau không cần nói, Vương Nguyên cũng hiểu được.

Vương Nguyên phối hợp làm ra ánh mắt tỉnh ngộ, né tránh cái nhìn của Vương Dĩ Hạo giống như không muốn thấy ông ta. Vương Dĩ Hạo cau mày, không mặn không nhạt lên tiếng: "Cậu cứ an tâm nghỉ dưỡng, mọi chi phí đều đã có tôi lo. Quan trọng nhất là sức khỏe của cậu, như vậy sau này có phẫu thuật cũng không xảy ra chuyện bất trắc gì."

Vương Dĩ Hạo nói được trơn tru, Thục Lệ mặt trắng bệch, vội đẩy ông ta một cái, Vương Dĩ Hạo liền ngừng nói, bất đắc dĩ ra ngoài.

"Xin lỗi con, ông ấy đa nghi, có lẽ không tin là con..."

"Tôi cũng không phải bị bệnh, nằm viện làm cái gì?" Vương Nguyên nhịn không được nữa, ngẩng phắt dậy: "Tôi..."

"Ta hiểu cảm giác của con lúc này, ta hiểu." Thục Lệ vươn tay đè vai cậu, bị cậu giãy ra như thể sợ bị thứ ghê tởm đụng phải, biểu tình cương cứng, nhưng cũng hồi phục vai diễn rất nhanh: "Con phải biết, hai người dù có cùng huyết thống cha con, nhưng đã quá lâu chưa từng gặp nhau, con nghi ngờ, chẳng lẽ ông ấy không nghi ngờ sao? Tiểu Nguyên, ta cố tình nhờ bác sĩ làm cho con thành ra thế này cũng là muốn Dĩ Hạo có thể tiếp nhận con nhanh chóng..."

"Nhờ sự thương hại ư?" Vương Nguyên quay đầu đi: "Bà và ông ta có thể đi được rồi."

"Tiểu Nguyên, ta thực sự..." Thục Lệ thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì mà đi.

Gót chân bà ta vừa rời khỏi cửa phòng, sắc mặt liền lạnh xuống.

"Phu nhân." Hàn Sa đứng cạnh cầm túi giúp bà ta, Thục Lệ nhìn nhìn gã một lát, dò xét: "Các người làm lộ điều gì trước mặt nó?"

"Không có gì, là cậu ấy hơi mẫn cảm thôi. Dù sao đột nhiên rơi vào tình huống như vậy, ai cũng không bình tĩnh được."

Thục Lệ hơi an tâm, tiếp đến bà ta cần tìm Vương Dĩ Hạo làm công tác tâm lý.

Sở dĩ thái độ của Vương Dĩ Hạo đối với Vương Nguyên như vậy, là do bà ta chưa đưa kết quả khám nghiệm sức khỏe cho ông xem.

"Dĩ Hạo, đây là người duy nhất có thể cứu sống Tiểu Viên."

Cầm kết quả báo cáo trong tay, hai chữ "tương xứng" đỏ chói bằng tiếng quốc ngữ làm cho Vương Dĩ Hạo vừa mừng vừa sợ. Bệnh của Vương Viên như nan y, tưởng chừng không hề có cơ hội cứu vãn, nhưng đó là trước khi cậu bé bên trong phòng bệnh kia xuất hiện.

Mấy tiếng trước, khi Vương Dĩ Hạo còn đang ngồi trong phòng họp ban tổng giám, Thục Lệ gọi cho ông ta nói là đã tìm được cách cứu con trai. Thì ra hôm nay xảy ra tai nạn giao thông, người bên trong đã là kẻ sắp chết đến nơi, bác sĩ nói dù thần trí hiện tại của cậu ta thanh tỉnh nhưng cũng chỉ là hồi quang phản chiếu, không quá mấy ngày nữa cậu ta sẽ chết. Vi vậy Thục Lệ kéo ông ta đến muốn cùng người này hợp tác, bọn họ lấy đi trái tim của cậu ta, cậu ta sẽ có những gì cậu ta muốn.

"Chúng ta nên giao dịch với cậu ta như thế nào?"

"Em đã nói qua, cậu bé này vốn là cô nhi, không có họ hàng thân thuộc gì ngoài cô nhi viện đã từng nuôi cậu ta từ nhỏ. Sau khi cậu ta chết đi, chúng ta chỉ cần đem tiền quyên góp cho cô nhi viện, hằng năm làm chút phước đức cho trẻ em cơ nhỡ là được."

"Dễ như vậy ư?" Vương Dĩ Hạo vẫn còn nghi ngờ, bất quá cơ hội tốt ngay trước mắt, chỉ cần có trái tim để thay cho con trai, ông ta liền không kiêng dè gì nữa: "Bao giờ có thể phẫu thuật?"

"Tình trạng Tiểu Viên đã sắp không ổn định, chỉ cần đợi qua vài ngày, đến khi cậu bé này hấp hối, phẫu thuật liền có thể tiến hành..."

...

So với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài, gian phòng của Vương Viên có thể nói là biệt lập hoàn toàn.

Tiếng vĩ cầm khi có khi không vang lên giữa không trung, tuy yếu ớt nhưng không hề chịu thua cuộc, sau bao nhiêu lần biểu diễn không xong, Vương Viên cũng có thể hoàn thành bài độc tấu, vui vẻ đến mức quên cả mệt mỏi, mãnh liệt đứng dậy đi ra ban công.

Gió thổi lồng lộng, nhợt nhạt vờn quanh thân người gầy yếu của thiếu niên, sắc mặt y điểm thêm chút màu hồng, đôi mắt cũng tràn ngập sinh khí.

Nhưng giây phút thanh thản chưa được bao lâu, thiếu niên đột nhiên quỳ sụp xuống, ôm lấy lồng ngực của mình mà thở dốc, trước mắt tối đen.

"Thiếu gia, thiếu gia!" Nữ hầu sợ hãi suýt đánh rơi khay bánh, vội vàng thông tri cho quản gia, mang nhị thiếu gia lên phòng. Bệnh của nhị thiếu gia vẫn luôn là ám ảnh trong mắt gia chủ, bọn họ ở gần Vương Viên cũng biết căn bệnh này có bao nhiêu tốn kém, có bao nhiêu nguy hiểm. Thiếu gia trước kia cùng lắm là khó thở mệt nhọc, nhưng từ sau khi biết chính mình mắc bệnh suy tim nghiêm trọng, y tựa hồ suy sụp rất nhiều, chứng bệnh cũng vì vậy mà tái phát liên hồi.

Ngoài mặt y vẫn luôn tỏ ra lạc quan hạnh phúc, dù có chết cũng thật vui vẻ, nhưng nữ hầu biết rằng, tâm tư Vương Viên có lẽ đã sớm tàn. Biết trước mình sẽ hết đi, sống tốt hay xấu có gì vui đâu chứ?

Vương Viên nuốt xong viên thuốc, hơi thở cũng đang bình ổn dần, thấy hầu nữ nhìn mình bằng ánh mắt bi thương xót xa, liền lộ ra nụ cười khổ: "Chị Pearl, có phải chị thấy em rất vô dụng không? Sống đến tuổi này, cái gì cũng chưa làm được đã biết mình đoản mệnh."

Nữ hầu chỉ là người ở, không dám hó hé điều gì, chỉ im lặng ở bên cạnh bồi bạn với thiếu niên.

Tối đó, bệnh của Vương Viên trở nặng, vào viện ngay trong đêm.

Hết Chương 65