Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 98: PN4



Edit: Dĩm

Vì mang thai nên cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, nhưng cũng không che được dáng người đầy đặn của cô, ngực cũng trở nên lớn hơn.

Hắn bước đến, cúi xuống cầm lấy bầu ngực đầy đặn của cô, xoa nhẹ trong lòng bàn tay rồi khẽ cười với cô.

“Đừng lo, anh nhất định sẽ không thao chết nó, đấy là đứa con anh đã mong chờ từ lâu rồi, làm sao nói thao chết là thao chết được.”

Hắn dùng sức giật quần áo của cô rồi xé thành vải vụn. Ấn cô ngã xuống giường, cưỡng bức tách hai chân cô ra, có thể cảm nhận được cô đang run rẩy.

Đưa tay kéo đến vị trí sưng tấy của mình, hắn thoải mái nheo mắt lại: “Bảo bối, nhanh dùng tay giúp anh một chút, trước tiên phải để phía dưới em chảy nước đã.”

Cô hô hấp run rẩy, hà Trạch Thành cúi xuống liếm môi cô: “Ngoan, sẽ không làm cho em khó chịu, em sẽ rất thoải mái, không cần lo lắng, anh thực sự rất muốn thao em, rất muốn, anh sắp phát điên rồi!”

Hắn không nhịn được nữa, hiện tại chỉ muốn cắm vào, giống như nghiện ma túy, cô chính là đóa hoa anh túc nở rộ hoàn hảo khiến hắn không thể kiềm chế được.

Giọng nói trở nên gấp gáp, nắm lấy đầu vú cô, ngón tay chọc vào phía dưới, dâm thủy bên trong lập tức tràn ra, hắn biết phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, nhưng không ngờ lại nhạy cảm đến vậy.

Liếm nhẹ quầng vú của cô, dù là mang thai thì đầu vú vẫn hồng hào như vậy, khiến hắn yêu thích không buông tay, đã bốn tháng không quan hệ, giống như trải qua bốn năm, hắn chịu đựng rất vất vả!

"Bảo bối, anh yêu em nhiều lắm, bảo bối, anh yêu em chết đi được! Anh thật sự rất yêu em!"

"A!" Lâm Ấm nắm chặt ga giường dưới thân, không dám thở mạnh, cảm giác được thứ khổng lồ tiến vào, ngẩng đầu nhìn cái bụng căng phồng của mình, cô ngửa đầu há to miệng, lộ ra cần cổ xinh đẹp.

Hà Trạch Thành ôm lấy cơ thể cô, chậm rãi đem thứ dưới thân nhét vào, dâm thủy tràn ngập khiến hắn thuận lợi tiến vào,so với ngày trước còn dễ dàng hơn.

"Thoải mái chứ! Bảo bối, anh rất thoải mái, em có đau không? Nói cho anh biết có đau hay không. Nếu không đau, anh sẽ động. Anh không chịu được nữa rồi!"

Lâm Ấm run rẩy đẩy vai hắn, ngẩng đầu lên: "Đi ra ... Trướng! Không muốn, anh rút ra đi!"

Tất cả đều đã tiến vào, làm sao có thể rút ra ngoài, hắn đang khó chịu chết đi được.

"Em nahanx nại một chút, bảo bối, làm cho anh sảng, em muốn ăn gì anh cũng làm cho em, em bắt anh quỳ xuống cũng được, xin em!"

Cô cắn chặt răng, trơ mắt nhìn tên cầm thú này phát tình, chỉ có thể dùng móng tay cào lên bờ vai của hắn, khó chịu lôi kéo áo thun của hắn, lộ ra làn da đầy vết dao, dù cho thời gian dài trôi qua đã lâu, vẫn không có biến mất.

Hà Trạch Thành không rảnh để ý nhiều như vậy, hắn trực tiếp bế cô lên: "Kẹp lấy eo của anh."

"À ... không muốn! Sâu quá, đâm đến tử cung rồi!"

Hắn bế cô bước ra ban công, mỗi bước đi đều đỉnh vào bên trong, hắn đã rất cẩn thẩn nhẫn nại, không có cắm vào tận cũng chỗ sâu nhất, một bên vuốt ve trán cô an ủi.

"Sẽ không có chuyện gì, đừng sợ, ở bên trong em thật thoải mái, bảo bối, anh thật sự sướng sắp chết rồi!"

Hắn lại chạm vào cái bụng căng phồng của cô, chỗ này có một vật nhỏ đang chiếm vị trí của hắn, thật là đáng chết!

“ưm… Trạch Thành!” Cô cắn răng gọi tên hắn, hắn đem cô dựa vào lan can, cô chỉ có thể vịn vào lan can, bị hắn ôm eo cô mân mê cánh mông, để hắn đỉnh đi vào, rõ ràng ít nhiều hắn cũng thu liễm lại, nhưng côn thịt vẫn không thể nhịn được.

Nhất thời càng lúc càng nhanh, cô cúi đầu yếu ớt nhìn cái bụng phập phồng của mình đang bị hắn thao túng, hai bầu vú dâm mỹ đang phát run, đột nhiên bị bàn tay to của hắn nắm, bên tai truyền đến thanh âm của hắn.

"Đến bao giờ mới có sữa ở đây? Anh không thể đợi được. Nhanh ra sữa đi. Ngày nào cũng phải cho anh ăn có được không?"

Cô không có ý định trả lời câu hỏi của hắn, về phương diện này, hắn vẫn luôn là cao thủ. Sau khi đẩy vài chục cái, bị đưa tới cao trào, toàn thân yếu ớt mềm oặt trên lan can.

Lan can lạnh lẽo cùng gió lạnh thổi qua, khiến cô không khỏi kẹp chặt hạ thể của hắn.

"Bảo bối! Em muốn bấm gãy tôi sao? Sảng quá, tôi chỉ muốn chết trên người em!"

Cô rên rỉ thành từng tiếng.

"Ừm ... a, em mệt quá, dừng lại đi! Chậm lại, chậm lại, chậm lại! To quá ..." Cô ghé trên lan can bắt đầu khóc, khuôn mặt ủy khuất lên án, đã mang thai rồi vẫn không trốn thoát bị hắn thao.

“Bảo bối đừng khóc.” Thế nhưng động tác của hắn cũng không chậm lại, hắn sắp bắn, sắp bắn rồi!

"Bảo bối nhịn một chút, trong cơ thể em thật ấm áp. Anh rất không vì vật nhỏ kia chiếm trong bụng của em, chỉ muốn đâm nó chết! Kẹp chặt, anh muốn bắn."

Hắn vỗ mông cô, đã thật lâu chưa có bị đánh qua, bị một cái đánh này đưa tới cao trào, hắn từ phía sau cũng bắn vào, cái bụng vốn đã nho to giờ càng thêm trướng!

Thần chí cô mơ hồ, nhìn cây đại thụ trơ trụi không màu trong sân, ánh mắt dần dần mờ mịt ngất đi.

...

Bụng trướng quá làm cô tỉnh giấc, cô mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, nắm chặt tay cô, thấy cô tỉnh lại liền hôn cô không nói lời nào.

Không biết vẻ mặt lo lắng của hắn từ đâu mà ra, cô ngất xỉu, tất cả không phải là do hắn sao?

Nụ hôn sâu mãi mới kết thúc, cô thở hổn hển phát hiện hắn đang quỳ trên sàn, kéo tay cô xoa lên mặt hắn.

"Thực xin lỗi bảo bối, là do anh nhịn không được. Lần sau sẽ khiêm tốn một chút, chờ em nghỉ ngơi tốt rồi mới làm."

Cô yên lặng nhắm mắt lại, rút tay ra, nhét vào trong chăn, phát hiện hạ thân của mình thực sự đã bị chặn.

Cái tên dở hơi này, ngay cả khi cô đang mang thai, vẫn tồn tại, buồn nôn.

"Bảo bối ..."

"Đi ra! Quỳ xuống!"

Cô liếc nhìn sang phía khác, cáu kỉnh kéo chăn trùm kín đầu.

Hà Trạch Thành bật cười, lộ ra hai cái răng nanh, chẳng thể nhìn ra nửa điểm đáng yêu nào, ngược lại vui vẻ nhất thời quên mất cô đang tức giận.

“Bảo bối, không nên đem chăn trùm kín, sẽ không thở được.”

Chăn bị kéo ra, cô mệt mỏi nhìn về phía cái cây kia, hiện tại trơ trụi, hy vọng đến mùa xuân, cành lá rậm rạp.