Một Đời Vấn Vương

Chương 36: Chỉ Cần Cô Chịu Buông Tay





Tôi kinh ngạc tột độ nhìn cô gái trẻ trước mặt, một lúc sau mới cử động được khóe môi đông cứng:

"Cô có biết mình đang nói gì không? Vợ chưa cưới?"

Đường Hi Nhiễm tháo chiếc kính râm xuống, chớp đôi mắt hạnh kiều diễm. Sự thản nhiên của cô ta khiến suy nghĩ trong tôi vô cùng phức tạp, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

"Tịch Đông từng nói với tôi về cô, anh bảo cô là khách hàng lớn của công ty."

Tôi giữ thái độ hòa nhã:

"Mặc dù không biết hôm nay cô đến tìm tôi là có mục đích gì, và vì sao nói những lời như vậy. Nhưng cô Đường, trò đùa này chẳng hề vui chút nào."

Nếp mày tằm sắc sảo hơi nhíu lại, Đường Hi Nhiễm nửa tin nửa ngờ:

"Khách hàng? Anh ấy nói với cô thế ư?"

Tôi im lặng, không định hồi đáp. Cô ta bỗng nhiên cười đắng chát, dời ánh mắt xuống mặt đường loang loáng:

"Cũng phải, Tịch Đông hiện giờ đã mất trí nhớ, quên luôn cả tôi, mỗi lần gặp nhau đều xem tôi như người xa lạ."

"Mỗi lần?" Nghĩ tới việc hai người họ ở sau lưng tôi thường xuyên qua lại, lồng ngực bỗng thấy ngột ngạt vô cùng, cảm giác như bản thân đang nếm phải mùi vị bị lừa dối.

Đường Hi Nhiễm cất giọng đề nghị:

"Cô Vu, hay chúng ta tìm chỗ khác yên tĩnh hơn nói chuyện?"

"Được."

Tôi chẳng do dự trực tiếp đồng ý, không hẳn đã tin lời cô ta, mà là vì vô cùng muốn biết Tịch Đông còn che giấu những gì.

Ngồi lại một quán cà phê nằm cạnh bờ biển, gió lạnh tứ bề thổi tới phủ lên đôi vai mảnh dẻ của tôi. Hoàng hôn đã nhuộm đỏ đường chân trời, những áng mây trôi là đà ngoài xa bừng lên như hòn lửa.

Đường Hi Nhiễm ngồi ở ghế đối diện, vạt nắng buông mình trên suối tóc đen tuyền, làn da trắng mịn như đóa Thanh Lương Trà thuần khiết.

Nhấm nháp hương vị ngọt ngào của ly cà phê sữa nóng, im lặng rất lâu cô ta mới lên tiếng:

"Bên người Tịch Đông luôn mang theo một chiếc nhẫn, mặt trong có khắc bốn chữ "một đời vấn vương", đúng chứ?"

Tôi sững sờ:

"Sao cô biết được?"

Đường Hi Nhiễm mỉm cười, vẻ xinh đẹp phảng phất chút kiêu ngạo:

"Trong quá khứ cô và anh ấy từng học chung một trường trung học, hai người cũng từng nảy sinh tình cảm thầm kín, nhưng đáng tiếc sáu năm trước Tịch Đông phải ra nước ngoài, từ đó mất hết liên lạc."

Tay cầm tách vô thức siết lại, đầu óc tôi trở thành mớ trống rỗng. Đường Hi Nhiễm ung dung nhấp một ngụm cà phê. Xung quanh im ắng chỉ còn tiếng sóng vỗ vào tâm can đang run rẩy của tôi.

Cô ta tiếp tục:

"Những điều này do chính miệng Tịch Đông nói cho tôi biết, còn về chiếc nhẫn đó là thứ mà anh ấy đã chuẩn bị để cầu hôn tôi."

Hô hấp tôi bất ngờ nghẽn lại, một loại cảm giác hụt hẫng khó đặt tên cào nát đáy lòng. Tôi vừa nghe thấy gì? "Cầu hôn", "vợ chưa cưới", trời đất sao bỗng nhiên u ám vô cùng.

Tôi kiềm chế bàn tay run run trên thành tách cà phê, miễn cưỡng cong khóe môi như thể bản thân rất bình tĩnh:

"Cô đang đùa phải không?"

Đường Hi Nhiễm nhìn tôi hồi lâu, bao nhiêu thiện ý trong đáy mắt hóa thành thương hại, tôi ghét ánh mắt này, vô cùng ghét.

Cô ta chậm rãi nói tiếp:

"Lúc ở Mỹ, Tịch Đông từng tâm sự với tôi rằng trong lòng còn có điều day dứt.

Thời trung học anh đã lỡ say nắng một cô bạn nhỏ, tuổi mới lớn cứ ngỡ đó là tình yêu, nhưng sau tháng dài năm rộng xa cách anh mới nhận ra đó chỉ là chút rung động nhất thời.

Thứ khiến Tịch Đông rất hối hận chính là ngày rời khỏi Thiên Điểu, anh không cẩn thận để lại lời nhắn nhủ bảo cô bạn ấy đợi anh trở về. Nhiều năm qua Tịch Đông luôn canh cánh, mong có cơ hội trùng phùng, nói cho rõ ràng và chân thành xin lỗi."

"Không cẩn thận". Tôi chua chát lặp lại, lòng bàn tay, mu bàn tay đều lạnh buốt chẳng còn cảm giác được thứ gì.

Đường Hi Nhiễm nghẹn ngào:

"Hai chúng tôi yêu nhau hơn năm năm, mối quan hệ này được đôi bên gia đình ủng hộ, Tịch Đông đã đặc biệt chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn, chỉ chờ tôi gật đầu nguyện ý cuối năm nay sẽ cử hành lễ cưới.

Nhưng ngay hôm đó Tịch Đông đột nhiên mất tích, ba anh ấy cùng tôi lục tung cả đất Mỹ cũng chẳng thể tìm ra. Nào ngờ được Tịch Đông đã âm thầm về nước."

Cách đây một tháng tôi tìm gặp anh, nhưng dường như Tịch Đông không nhận ra tôi, thái độ vô cùng lạnh nhạt và xa lạ. Có thuyết phục bằng cách gì anh cũng chẳng chịu quay về."

Đường Hi Nhiễm đột nhiên nhoài người tới nắm lấy tay tôi, ánh mắt khẩn khoản khiến người ta phải mủi lòng:

"Cô Vu, tôi biết hai người đang ở bên cạnh nhau rất hạnh phúc, cùng là phụ nữ tôi có thể nhìn ra cô cũng rất yêu Tịch Đông. Nhưng mà..."

Đường Hi Nhiễm ngập ngừng, vành mắt đỏ hoe ngấn nước:

"Xin cô hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi, tôi không thể mất đi Tịch Đông, tháng ngày không còn anh ấy tôi cứ ngỡ mình đã chết.

Bác Tịch chỉ có mỗi người con trai này, ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, Tịch Đông cần phải quay về chăm sóc ba mình và nối tiếp cơ nghiệp nhà họ Tịch."

Lồng ngực tôi như bị ai gạch vỡ ra, sao mà đau đớn, sao mà nát tan. Đến phút này tôi vẫn tự hỏi: "Đây không phải sự thật? Là cô ta lừa mình, cô ta nói dối."

Gương mặt xinh đẹp của Đường Hi Nhiễm dần mờ nhạt trong mắt tôi, bầu trời và nước biển hóa thành bức tranh lem luốc chẳng đều màu.

Tôi phải làm gì đây? Bỗng dưng trở thành kẻ thứ ba trong một mối quan hệ mà tưởng chừng bản thân là duy nhất. Cô ta không thể mất Tịch Đông, vậy thì còn tôi? Tôi có thể sống cuộc sống thiếu bóng dáng anh ư?

Tôi rụt tay lại, cổ họng nghẹn cứng không thốt nên lời. Đường Hi Nhiễm thở dài:

"Hiện giờ chỉ mỗi cô mới có thể khuyên được anh ấy quay lại Mỹ."

Cô ta ngập ngừng, lau khô nước mắt:

"Tôi biết điều này sẽ làm cô tổn thương, nhưng hãy xem như là tôi cầu xin, mong cô hãy khuyên nhủ để Tịch Đông hồi tâm chuyển ý, tôi rất cần anh ấy, người nhà họ Tịch càng cần anh ấy."

Thái độ Đường Hi Nhiễm quả quyết:

"Chỉ cần cô chịu buông tay, tôi hứa sẽ đảm bảo cuộc sống sau này cho cô không phải lo nghĩ."

Tôi bật cười trong nước mắt, bao nhiêu cay đắng đều dâng lên khóe mi.

Cái miệng nhỏ diễm tuyệt hệt đóa Phù Dung lại có thể buông ra những lời sắc như dao kéo, tưởng chừng là thiện ý nhưng bên trong hàm chứa sự khinh miệt tột cùng.

Tôi dần trở nên bình tĩnh hơn:

"Khi gặp lại anh, tôi hoàn toàn không biết Tịch Đông còn có vợ chưa cưới, theo thông tin cảnh sát cung cấp qua điều tra lý lịch anh ấy vẫn còn độc thân, cho nên mới bất chấp níu giữ người trong lòng."

Tôi nhìn thẳng vào nét ngây thơ trên mặt Đường Hi Nhiễm, lạnh giọng đáp:

"Đường tiểu thư, cô nói cô biết đề nghị này sẽ làm tổn thương tôi, ấy vậy mà cô vẫn không chần chừ thốt ra rành mạch từng câu từng chữ, đồng thời chà đạp lòng tự trọng và tình cảm sâu nặng tôi dành cho Tịch Đông.

Không cần dùng vũ khí kề vào cổ, vẫn có thể khiến đối phương vì vẻ hiền thục hiểu chuyện của cô mà sinh ra áy náy, tội lỗi như họ chính là kẻ thứ ba phá hoại mối quan hệ giữa hai người, rất có bản lĩnh."

Đường Hi Nhiễm đổi sắc mặt:

"Cô Vu, tôi không có ý này."

"Cô không có ý này thì là có ý gì? Cô nói một tháng trước tìm gặp được Tịch Đông, tại sao ngay lúc đó không trực tiếp đến nhà ba mặt một lời cùng tôi, mà lại ở phía sau âm thầm liên lạc."

Đường Hi Nhiễm nín lặng nhìn tôi chằm chằm, bao nhiêu là khí chất cao quý nhã nhặn đều tan biến.

Cố che giấu âm giọng run run của mình, tôi nói tiếp:

"Nếu cho rằng tôi khuyên được anh thì cô nhầm rồi, cuộc đời Tịch Đông không ai có thể thay anh quyết định."

Tôi đứng dậy trên đôi chân mền nhũn, mặt đất ngả nghiêng như chẳng giữ nổi thăng bằng:

"Chuyện hôm nay tôi sẽ nói lại với Tịch Đông, dù anh lựa chọn thế nào tôi đều tôn trọng."

Siết chặt sự ấm ức và tủi hổ thành quả đấm, tôi bóp nghẹt cả ngọn lửa phẫn nộ đang cháy lầm lụi trong tim mình:

"Còn nữa, với điều kiện tôi hiện giờ không cần những đồng tiền thương hại của cô."

Nói xong tôi quay lưng ra hướng lối đi, lập tức sa sầm mặt. Đường Hi Nhiễm đứng bật dậy, nói với theo sau:

"Vu Phù Vân, cô có từng nghĩ tới mối quan hệ hiện tại giữa hai người, sự si tình trong lòng cô sau này sẽ trở thành gánh nặng cho anh ấy chưa? Bởi vì Tịch Đông vốn dĩ không còn yêu thích cô nữa."

Hai tai tôi bắt đầu ù đi, chẳng còn nghe thấy bất cứ thứ gì, bước nhanh ra khỏi quán cà phê với con ngươi mờ nước.

Ngồi trong xe đạp mạnh chân ga, dù đã tăng hết tốc lực vẫn cảm giác con đường trôi qua thật chậm, không tài nào đuổi kịp những hỗn loạn, ngổn ngang ở lòng tôi.

Tại sao Tịch Đông giấu chuyện gặp lại Đường Hi Nhiễm, sao anh phải bịa ra một thân phận hoàn hảo cho cô ta để lừa tôi?

Liên tục gọi vào số của Tịch Đông, tôi muốn nghe chính miệng anh nói rõ.

Nếu Tịch Đông chọn quay về bên cạnh người con gái đó, liệu tôi có đành lòng buông tay?

"Làm ơn đừng bỏ rơi lại em thêm một lần nào nữa."

Tôi cười chua chát, nước mắt tuôn như mưa: "Vu Phù Vân, từ bao giờ mày trở nên yếu đuối và dựa dẫm tới mức này?"

Chợt phát hiện "không nỡ thì đã sao?" Đường Hi Nhiễm là hữu danh hữu phận, còn tôi chỉ như áng mây mờ nhạt trên bầu trời thanh xuân của anh, sớm tụ rồi lại sớm tan.

Tiếng còi ô tô từ hướng ngược chiều và bên trái vang lên inh ỏi, khi giật mình nhận ra thì bánh xe đã lăn xa khỏi vạch dừng đèn đỏ. Tôi lập tức phản xạ đạp phanh, tiếng kéo rít trên mặt đường khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Cuối cùng xe cũng dừng lại. Cơ thể tôi đổ nhào lên phía trước, đầu đập mạnh vào vô lăng.

Tôi thở hổn hển với gương mặt trắng bệch không còn chút sắc máu, toàn thân run lẩy bẩy.

"Đi đứng kiểu gì đấy, muốn chết hả."

Bác tài trên xe khách suýt va chạm với tôi quát lớn, mặt anh ta đỏ chót vì quá tức giận.

Tôi cúi đầu lia lịa xin lỗi, sau đó mới kịp hoàn hồn.