Một Đời Vấn Vương

Chương 35: Đường Hi Nhiễm



Vài ngày sau, khi đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng lục lọi vào giữa đêm. Như thói quen tôi nghiêng người tìm Tịch Đông, phát hiện anh đã rời giường từ lúc nào rồi.

Lần theo bóng tối, tôi nhìn thấy Tịch Đông đang cố tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo. Ánh trăng bên ngoài rèm cửa chiếu vào, soi nửa gương mặt bằng luồn sáng trắng xanh, khiến ngũ quan tuấn tú trông tái nhợt.

Tôi ngồi dậy, thả hai chân xuống đất:

"Anh đang tìm gì sao?"

Bị hỏi bất ngờ Tịch Đông giật mình, dựa hai tay trên chiếc tủ đầu giường:

"Lọ thuốc dạ dày không biết đã lạc đâu rồi, anh tìm mãi chẳng gặp."

Tôi hơi ngạc nhiên:

"Thuốc dạ dày luôn cất trong hộp y tế kia mà?"

Lòng cảm thấy rất kỳ lạ, xưa nay anh là người ngăn nắp, chưa từng sinh thói quen đặt để đồ dùng tùy tiện. Càng khó hiểu hơn khi Tịch Đông ra sức lục tung ngăn kéo, chứ không phải là hộp y tế trước tiên.

Tịch Đông vỗ trán, cười cười:

"Anh đãng trí quá."

Vừa buộc gọn mái tóc rối, tôi vừa đứng dậy bước ra cửa:

"Dạo gần đây anh bị làm sao ấy, hay quên trước quên sau."

Rót thêm một cốc nước rồi mang thuốc vào phòng, đưa cho Tịch Đông đang ngồi trên giường. Tôi chợt nhận ra anh hốc hác đi nhiều, lòng thấy xót xa:

"Có phải công việc áp lực lắm không?"

Tôi nắm bàn tay anh đã bị sương lạnh bao bọc:

"Thời gian này bệnh đau dạ dày cứ liên tục tái phát, hay mai anh xin nghỉ việc một hôm đi, em gọi bác sĩ Dương đến kiểm tra sức khỏe."

Tịch Đông lắc đầu, đờ đẫn nhìn tôi:

"Là tại anh ăn uống thất thường nên mới thế. Uống thuốc vào sẽ không sao nữa."

Tôi phản đối:

"Nếu anh vẫn tiếp tục tham công tiếc việc rồi bỏ bê bản thân, sớm muộn cơ thể cũng sẽ ngã gục vì không chịu nổi."

Tịch Đông vuốt má tôi, giọng trầm thấp an ủi:

"Anh biết là em rất lo lắng."

Tịch Đông ngậm môi, ngẫm nghĩ rồi kéo tôi vào lòng:

"Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ chú ý dùng bữa đúng giờ, quan tâm đến sức khỏe bản thân nhiều hơn, để em được yên tâm."

"Nói đi nói lại anh vẫn tìm cách trốn tránh gặp bác sĩ."

Nghe giọng điệu giận dỗi trách móc của tôi, Tịch Đông khẽ cười:

"Khuya lắm rồi, mau ngủ đi, sáng mai em còn có buổi họp quan trọng đấy."

Một chiều đầu tuần, khi tôi đang ở công ty làm việc thì nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp của anh, cậu ta tên Tiểu Hàn.

Trong điện thoại giọng Tiểu Hàn khẩn trương:

"Chị Phù Vân, quản lý Tịch đột nhiên ngất xỉu rồi, chị có thể đến bệnh viện ngay bây giờ không?"

Đầu óc tôi bắt đầu hoảng loạn, lập tức chạy đi. Từ công ty đến bệnh viện trung tâm thành phố khá xa, phải mất hơn mười lăm phút lái xe mới tới nơi.

Vừa rời khỏi bãi đổ xe bệnh viện đã thấy Tiểu Hàn cùng Tịch Đông bước ra cửa chính, sắc mặt anh chẳng còn chút sinh khí.

Tôi chạy tới dìu Tịch Đông:

"Sao không ở trong phòng bệnh mà ra đây?"

Tiểu Hàn nhìn tôi một vẻ khó xử, rồi liếc mắt sang anh, thở dài:

"Quản lý Tịch không chịu, vừa khám xong đã nằng nặc đòi về, tôi cũng hết cách với anh ấy."

Tịch Đông chen lời, giọng thều thào như người bị rút cạn sức lực:

"Anh không sao."

Ba chữ này của Tịch Đông đã chẳng còn đáng tin nữa, tôi sốt ruột hỏi Tiểu Hàn:

"Bác sĩ nói thế nào?"

Cậu ta giữ thái độ hòa nhã:

"Chị nên hỏi anh ấy. Vì lúc bác sĩ đến báo kết quả chẩn đoán tôi đang ở quầy làm thủ tục nhập viện."

Tịch Đông đón lấy ánh mắt nôn nóng của tôi, cố tỏ ra tươi tỉnh:

"Bác sĩ nói anh chỉ bị suy nhược cơ thể, nên mới sinh ra triệu chứng choáng váng và hay mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều một chút."

Tôi vẫn cảm thấy vô cùng bất an, kéo anh trở vào, quyết định không để anh bướng bỉnh thêm:

"Chúng ta quay lại."

Tịch Đông ghì chặt tay tôi:

"Anh không sao thật mà."

Tôi đã rất giận, có hơi to tiếng:

"Nếu họ đề nghị nhập viện chắc chắn không hề đơn giản, anh còn muốn cư xử trẻ con như vậy tới bao giờ? Anh có biết em đã lo lắng tới mức nào không?"

Tịch Đông im lặng nhìn tôi một lúc lâu, tròng mắt đen lạnh khẽ co lại.

Bỗng anh choàng tay qua vai tôi, nương tựa một phần sức nặng cơ thể lên tấm lưng mảnh dẻ, đôi môi khô nứt nhợt màu khẽ nói:

"Bảo bối, cho anh xin lỗi. Bây giờ anh cảm thấy rất mệt, chúng ta về nhà trước được không? Em cứ việc gọi bác sĩ Dương tới khám."

Lần nào cũng thế, mỗi khi thấy tôi tỏ ra hung dữ anh lại hóa mình thành dáng vẻ mèo con, bằng mọi cách làm tim tôi tan chảy. Chỉ cần Tịch Đông không từ chối kiểm tra sức khỏe, yêu cầu này của anh tôi có thể chấp nhận.

Bác sĩ Dương tận tậm đến ngay sau khi nhận được cuộc gọi, kết quả kiểm tra cũng không khác mấy lời Tịch Đông đã nói, có lẽ là do tôi lo nghĩ quá nhiều.

Vào một buổi tối, Tịch Đông làm xong báo cáo doanh số và in trực tiếp nó ra, đặt trên bàn, sau đó thì đi vào nhà vệ sinh.

Đến khi quay lại bàn làm việc, tôi thấy anh đột nhiên cầm tờ báo cáo đó cho vào máy cắt giấy. Lấy làm lạ, tôi hỏi Tịch Đông:

"Anh nói phải nộp báo cáo trước tám giờ tối kia mà? Sao bỏ rồi?"

Tịch Đông khựng lại, chưa hiểu tôi đang muốn nói gì. Cho đến khi tôi chỉ tay vào máy cắt. Anh mới giật mình nhận ra, bực bội gom lại chỗ giấy vụn.

Thời gian gần đây tôi cảm giác anh rất kỳ lạ, thường xuyên quên mất dự định mà bản thân vừa nói, đôi lúc cắm cúi tìm khắp nơi một món đồ, mặc dù nó đang nằm ngay trong tầm mắt, cứ như không thể nhìn thấy vậy.

Lượng công việc vào dịp cuối năm tăng cao, chúng tôi đều bận rộn và ít có thời gian thư giãn cùng nhau. Tịch Đông thường xuyên đi sớm về muộn, thỉnh thoảng còn qua đêm bên ngoài.

Thật ra tôi có thể thông cảm, công việc của anh đang lúc thuận lợi, hơn nữa Tịch Đông còn rất phấn đấu và nhiệt huyết như vậy, tôi nên quản những suy nghĩ vụn vặt trong đầu mình, tránh gây áp lực thêm khiến anh mệt mỏi.

Dù thế vẫn không khỏi thấy mối quan hệ giữa chúng tôi dần lạnh nhạt đi. Định là lựa hôm thích hợp tâm sự với anh, nói rõ điều ấm ức cho nhau hiểu, rồi cả hai cùng tìm cách giải quyết vấn đề.

Nhưng đến một ngày tôi vô tình phát hiện trong di động anh lưu cái tên rất lạ: "Hi Nhiễm". Tất cả bạn bè của Tịch Đông mà tôi từng biết không hề có người nào như vậy. Hơn nữa khi kiểm tra lịch sử cuộc gọi, số điện thoại này giữ liên lạc rất thường xuyên.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn thuần là khách hàng, bởi tôn trọng quyền riêng tư của đối phương nên cũng không cố hỏi vặn vẹo.

Có lẽ do quá nhạy cảm, tôi để ý mỗi lần người đó gọi tới Tịch Đông đều tìm cách tránh đi chỗ khác, như thể không muốn để tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ.

Bấy giờ tôi chợt nhận ra sự lo lắng và nghi ngờ của mình chưa chắc đã vô lý. Mức độ uất ức ngày càng tăng lên, không còn kiểm soát được những suy nghĩ linh tinh nữa.

Đêm đó khoảng hơn mười một giờ, Tịch Đông về nhà trong bộ dạng say khướt, Tiểu Hàn chật vật đỡ anh từ sân vào phòng, rồi mới rời đi.

Tôi giúp anh thay xong quần áo, vừa định xuống bếp nấu ít canh giải rượu, chợt điện thoại Tịch Đông có cuộc gọi đến từ đầu số đã lưu tên "Hi Nhiễm".

Vốn là muốn hai mặt một lời hỏi anh cho ra lẽ, nhưng tại khoảnh khắc ấy tôi đã không ngăn được sự tò mò của mình.

Tôi cầm máy và đi ra ngoài phòng khách, thấp thỏm ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm dãy số dài hiện trên màn hình. Trong đầu là muôn vàn ý nghĩ mâu thuẫn, giằng co.

Nếu bên kia đường truyền là một người đàn ông, vậy tôi sẽ trở thành kẻ tồi nhất trên đời khi xâm phạm quyền riêng tư và nghi ngờ anh. Liệu biết được, Tịch Đông có tha thứ, hay sẽ nhìn tôi với ánh mắt thất vọng không thôi?

Còn nếu là một người phụ nữ, vậy tôi nên hỏi cô ta những gì? Giữa hai người là khách hàng? Bạn bè? Hay...?

Từng sợi mạch trong tim thắt lại, những con số tròn trĩnh trước mắt dần nhòe đi, thật khó chấp nhận nếu phải trực tiếp nói ra điều nghi hoặc cuối cùng.

Tôi biết lồng ngực mình đang rất bất ổn, sợ hãi lẫn tội lỗi đều cùng lúc bủa vây.

Hết một hồi chuông dài lại vang lên hồi chuông kế tiếp, tôi vẫn chưa đủ quyết tâm để chạm vào nút nghe trên màn hình.

Hít thật sâu, cố giữ bình tĩnh, dùng hết can đảm tôi bắt máy và giữ im lặng.

"Anh Đông, đã về tới nhà chưa, sao em gọi mà anh không nghe máy?"

Đầu dây bên kia truyền tới âm giọng trong trẻo của cô gái trẻ, còn xưng hô một cách vô cùng thân thiết.

Cổ họng như có vật gì đó vướng lại, nghẹn cứng tới mức khó thở, mọi hi vọng vỡ nát trong đôi mắt mờ nước của tôi.

Cô gái đó tiếp tục lên tiếng:

"Alo, anh có nghe em nói không?"

Tôi siết bàn tay lạnh cóng giữa đêm đông, chẳng biết phải mường tượng nỗi đau này thế nào. Là bầm gan tím ruột, là đau thấu tâm can. So với những tổn thương mà Hà Uy mang lại còn to lớn hơn gấp trăm vạn lần.

Lòng bỗng sinh oán hận, có phải tất cả đàn ông trên đời này đều giống hệt như nhau, một khi có được rồi sẽ không còn trân trọng nữa.

Năm bốn tuổi, người cha tôi tôn kính biết bao đã bỏ lại mẹ con tôi trong cơn bão đầu mùa hạ. Mặc một người phụ nữ yếu đuối lắm ốm đau và một đứa trẻ non dại lây lất giữa biển đời.

Gặp được Hà Uy, tôi cố sống bằng lý trí để bản thân đừng đi theo vết xe đổ của bà, khư khư giữ mình tránh làm đối phương nhàm chán, kết quả ở sau lưng anh ta chỉ toàn là lợi dụng và chế nhạo.

Chính vì quá lý trí mà suýt nữa đã để mất Tịch Đông, thế nên tôi mới dùng tất cả những gì mình có trao hết cho mối tình khắc cốt ghi tâm này. Chỉ mong sự toàn tâm toàn ý sẽ đổi lại chân tình.

Nếu anh phản bội...

Tôi nấc theo từng dòng suy nghĩ.

Nếu anh lại phản bội tôi biết phải làm sao đây?

Tịch Đông đột nhiên xuất hiện, giằng lấy điện thoại trên tay tôi, rồi tắt máy:

"Từ bao giờ em lại mất lịch sự như vậy?"

Tôi chẳng còn đầu óc để ý tới giọng nói khó chịu của anh. Mang toàn bộ ấm ức và hoài nghi hóa thành phẫn nộ:

"Cô gái đó là ai?"

Anh không nhìn vào mắt tôi, chậm rãi ngồi xuống đối diện:

"Khách hàng lớn của anh."

Tôi cảm thấy rất nực cười, anh có cần diện cớ một cách lộ liễu thế không:

"Đã nửa đêm rồi cô ta còn gọi đến, quan tâm anh đã về nhà hay chưa ư? Tịch Đông, anh tưởng em là con ngốc chắc?"

Tôi cố giữ bình tĩnh, kiên nhẫn đợi anh cho tôi một lời giải thích rõ ràng.

Tịch Đông thoáng im lặng rồi nói:

"Chiều hôm nay anh có nói trước với em là phải đi dùng cơm với khách hàng rồi còn gì, cô ta là vị khách hàng quan trọng đó."

Tôi nhìn anh rất rất lâu, hai mắt đỏ hoe, không có tiếng nấc nhưng lệ vẫn rơi. Tịch Đông nhoài người tới dịu dàng lau đi:

"Vậy nếu quan hệ chỉ đơn thuần là khách hàng, sao anh phải giấu, luôn tránh mặt em mỗi khi cô ta gọi tới."

Tịch Đông mím chặt môi thành một đường thẳng, đôi mày khẽ nhíu lại, ánh sáng trắng bạc từ vầng nguyệt trải trên chiếc áo thun màu nâu đất:

"Hi Nhiễm làm chủ một công ty phân phối lớn ở nước ngoài, cô ta về nước là muốn hợp tác với nhãn hàng kinh doanh hóa mỹ phẩm nội địa tại Thiên Điểu."

Anh đến ngồi cạnh tôi, kiên nhẫn giải thích:

"Nếu lần này anh có thể bàn chuyện hợp tác với cô ta thành công, sản phẩm công ty được mang ra thị trường nước ngoài thuận lợi, cơ hội phát triển của anh sẽ vô cùng rực rỡ."

Tịch Đông rút khăn giấy đưa cho tôi, ánh mắt ôn hòa như nước:

"Vì chưa chắc chắn nên tạm thời anh không muốn nói cho em biết trước."

Ngẫm nghĩ kỹ càng mới buông xuống được những hoài nghi. Tâm trí ngay sau đó liền bị lấp đầy bằng xấu hổ và tội lỗi. Tôi sụt sịt:

"Em xin lỗi, đã tự ý xem điện thoại của anh. Còn tưởng..."

Anh mỉm cười, xoa đầu tôi:

"Cũng tại anh không tốt làm em hiểu lầm. Đừng giận nữa."

Tịch Đông ôm tôi vào lòng, giọng có chút mệt mỏi:

"Bảo bối à. Chồng yêu của em đã buồn ngủ lắm rồi. Chúng ta đi nghỉ được chưa?"

Những tưởng mọi chuyện sẽ bình yên như thế trôi qua. Cho đến hai ngày sau, vừa tan làm tôi đi ra tới cổng công ty, thì có một cô gái trẻ bước lại gần:

"Xin hỏi cô có phải là Vu Phù Vân?"

Tôi nhìn từ đầu đến chân cô ta, đánh giá một người xa lạ mới gặp lần đầu. Vóc dáng mảnh mai trong cánh váy đơn sắc vừa nhã nhặn, vừa có khí chất thanh tao.

Tôi nở nụ cười xã giao:

"Vâng, cho hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?"

Trong ánh tà dương nhàn nhạt, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo sáng bừng như một đóa Diên Vỹ ngước lên cười với tôi:

"Tôi biết cô và Tịch Đông đang sống cùng nhau."

Câu nói ấy khiến tôi tò mò về thân phận của người này:

"Rốt cuộc cô là ai?"

Cô ta cười xinh đẹp:

"Có thể tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện không?"

Thấy tôi im lặng đề phòng, cô ta nghiêm túc giới thiệu:

"Tôi là Đường Hi Nhiễm, vợ chưa cưới của Tịch Đông."