Một Đời Vấn Vương

Chương 27: Đưa Tay Cho Anh



Càng lên cao, lối mòn dần bị xóa lấp bởi thảm cỏ dại sinh sôi tươi tốt, tứ bề là những thân cây xù xì vươn mình đón ánh sáng, chúng mọc không theo bất cứ quy tắc nào.

Xung quanh chỉ một màu xanh biếc, cây cối nối tiếp trùng trùng, gây khó khăn cho việc xác định phương hướng. Nếu không bám sát nhau, với người chưa từng có kinh nghiệm leo núi như tôi, khả năng đi lạc là rất cao.

Phía trước xuất hiện một tảng đá lớn chắn ngang đường, hai bên đã bị những thân cây to ngã chặn lại. Thời Mộng nói muốn chạm đỉnh Mộc Sơn nhanh nhất chỉ có thể băng qua lối này, không còn lựa chọn khác.

Đi vòng sẽ mất rất nhiều thời gian, bây giờ cũng đã gần bốn giờ chiều, nếu phải ở lại trong rừng vào ban đêm, quả thật không phải là một ý kiến hay.

Lệ Phong đưa Thời Mộng lên trước, rồi cùng Tịch Đông leo lên sau.

Tôi quan sát thấy bề mặt tảng đá phủ ngập rêu xanh, nhìn có vẻ trơn trượt không chắc chắn. Cẩn thận tìm một chỗ bám an toàn để làm điểm tựa.

"Đưa tay cho anh."

Hai bàn tay thon đẹp cùng lúc chìa xuống trước mặt tôi, Tịch Đông và Lệ Phong cũng đồng thời cất tiếng. Nhận ra sự trùng hợp này, hai người họ thoáng nhìn nhau.

Lệ Phong cười với tôi, anh vẫn tràn đầy năng lượng và tươi tắn, như sẵn sàng đỡ lấy người khác bất cứ lúc nào.

Tịch Đông ngồi xổm bên trên tảng đá, người hơi đổ về phía tôi. Gương mặt nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng vẫn chẳng giấu được vẻ ôn nhu trong đáy mắt.

Theo thói quen, Tịch Đông vươn tay phải ra đón tôi. Không nỡ làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai anh, tôi chần chừ rồi đành nhận lấy ý tốt của Lệ Phong, để anh ấy kéo lên.

Tôi cười với Lệ Phong:

"Cảm ơn anh."

Tịch Đông vẫn ngồi ở chỗ cũ, không hề động đậy. Tôi vỗ vai trái anh:

"Chúng ta đi thôi."

Anh khẽ gật đầu, nét mặt xìu xuống, vơi bớt rất nhiều khí sắc phấn khích ban đầu. Tôi nghĩ có lẽ do anh đã thấm mệt, đi cả chặn đường dài, tôi cũng sắp đuối sức rồi, các cơ bắt đầu ê nhức.

Đi được một đoạn, Tịch Đông tụt lại ở phía sau, tôi dừng chân và ngoảnh đầu nhắc anh:

"Tịch Đông, nhanh lên. Đừng để bị lạc đường."

Anh đáp lời:

"Anh biết rồi."

Lệ Phong ở ngay bên cạnh tôi, lên tiếng:

"Anh ta luôn dõi theo em."

Lệ Phong nói tiếp, âm giọng vừa phải chỉ đủ để tôi nghe thấy:

"Từ lúc bắt đầu leo núi đến giờ, anh ta vô số lần ngoảnh lại nhìn em, chỉ là không để em phát hiện."

Tôi ngây người, có nhịp tim nào đó đã chửng lại trong vài giây:

"Anh Lệ Phong, anh có thể giúp em một chuyện không?"

Lệ Phong liếc nhìn tôi rồi nhìn bóng lưng Thời Mộng đang đi phía trước:

"Em nói đi."

"Đừng kể bất cứ chuyện gì trong quá khứ có liên quan đến em cho Tịch Đông biết, như vậy sẽ tốt hơn."

Lệ Phong nghĩ ngợi rất nhanh, rồi thâm trầm gật đầu:

"Được, anh hứa với em."

Tôi nhỏ giọng:

"Cảm ơn anh."

Chúng tôi dừng chân ở đỉnh Mộc Sơn, nhìn ngắm cảnh sắc mỹ lệ của thiên nhiên. Thời Mộng vô cùng phấn khích, như thể những mệt mỏi và khó khăn thoáng chốc đã tan biến sạch sẽ, cô ấy không ngừng hò hét, lưu lại khoảnh khắc vui vẻ vào máy ảnh.

"Từ góc nhìn này đường chân trời cứ như hoàn toàn biến mất vậy."

Tịch Đông đến đứng bên cạnh tôi, phóng ánh nhìn ra khoảng không bao la ngoài kia, những ngọn cây xanh thẳm trải dài ngỡ như vô cùng vô tận, hòa làm một với chân mây, quả thật không phân biệt được đâu là cuối trời.

Tôi cười và tiếp lời anh, lòng lâng lâng vui sướng:

"Đúng là rất đẹp."

Nhưng với tôi, nó vẫn không thể sánh bằng bức tranh thành phố A lúc về đêm.

"Tách", tiếng máy ảnh bắt hình làm tôi giật mình.

Thời Mộng đã cố tình chụp lại hai chúng tôi, trong ảnh nét mặt tôi có phần ngơ ngác, gió thổi tung đuôi tóc buộc cao, đang ngước nhìn Tịch Đông.

Dáng người anh cao gầy vượt trội hơn tôi nhiều, bóng lưng thẳng tắp, khóe môi hơi cong, ánh mắt hướng xuống tôi rất dịu dàng, nhưng trông kĩ lại phảng phất chút buồn bã khó diễn tả bằng lời.

Khi chúng tôi xuống núi trời cũng đã sập tối, nhiệt độ trên cao giảm dần, mỗi lúc càng rét lạnh.

Mãi lo nói chuyện, Thời Mộng bất cẩn trượt chân, tôi phản xạ nhanh nắm được vai áo cô ấy, tình huống ập tới quá đột ngột, khiến mọi người không ai kịp phòng bị, ngay sau khi giữ được Thời Mộng, bản thân tôi đã mất thăng bằng.

Bóng đèn pin chao đảo rồi vụt tắt trong nháy mắt, xung quanh đen kịt, tôi cảm thấy cơ thể mình tụt xuống rất nhanh, cố sờ soạng tìm chỗ bám víu nhưng xung quanh hoàn toàn trống trải. Tiếng ồ ạt lấp đầy thính giác càng làm tâm trí tôi thêm hoảng sợ, lưng trượt dài trên bề mặt sần sùi như sỏi đá, hai tay chới với giơ qua khỏi đầu.

Khi tôi nhận ra bản thân đã rơi vào khoảng không, thì một bàn tay to lớn kịp thời túm lấy cánh tay tôi từ phía trên, đầu đập mạnh vào vật gì đó rất cứng cáp, khiến tôi choáng váng. Tim thúc từng hồi trong lồng ngực, đến mức cảm nhận được nó đang vang như tiếng trống.

Trong ánh trăng mờ nhạt, tôi mở mắt, phát hiện mình đang nằm lơ lửng giữa vách núi, dưới chân là vùng tăm tối không rõ nông sâu, hệt như một con cá khổng lồ đang mở ngoạc miệng, chờ đợi nuốt chửng thân thể gầy nhỏ của tôi.

Bên trên vách núi, tôi nghe thấy Thời Mộng và Lệ Phong đang gọi tên mình trong hoảng hốt.

Tôi ngẩng đầu lên tìm họ, nhưng mọi vật trước mắt vốn đã mịt mờ không nhìn rõ, bây giờ lại càng quay cuồng. Giọng Thời Mộng nhỏ dần, nhỏ dần bên tai tôi. Xung quanh chìm vào màn đêm đen tối tăm, sau đó thì tôi mất ý thức.

Khi tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, Tịch Đông ngồi ngay bên cạnh, hai mắt đờ đẫn, đôi môi tái nhợt trông rất mệt mỏi.

Thời Mộng đứng gần chân giường, vui mừng tiến tới nắm tay tôi:

"Phù Vân, cậu tỉnh rồi."

Tịch Đông thôi trầm ngâm, nhoài người tới đỡ tôi ngồi dậy.

Đầu có hơi đau nhức, tôi nhăn nhó sờ lên trán mình. Lệ Phong đứng dựa lưng ở bức tường trước mặt, thấy thế anh ấy lên tiếng:

"Em va đập vào tảng đá bên vách núi, may mà chỉ bị thương nhẹ."

Tôi để ý Tịch Đông từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, cứ chằm chằm nhìn tôi.

Nhớ lại khoảnh khắc bị rơi xuống, thâm tâm đã vô cùng hụt hẫng. Vào lúc đó tôi chỉ nghe thấy giọng gọi thất thanh của Thời Mộng và Lệ Phong.

Cho đến phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tôi đã mong chờ anh lên tiếng biết bao, nhưng hoàn toàn không nghe được Tịch Đông có phản ứng gì. Lẽ nào anh chẳng hề lo lắng cho tôi?

"Tịch Đông, một chữ yêu của anh có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?" Tôi tự hỏi thầm, không ngừng trách móc.

Bác sĩ đi vào, tay cầm bảng kết quả, tay còn lại đút trong túi áo Blouse.

Thời Mộng nóng lòng:

"Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?"

"Bệnh nhân không sao, chỉ va đập nhẹ bên ngoài, theo dõi thêm một ngày nữa là có thể xuất viện."

Trả lời Thời Mộng xong, Bác sĩ bỗng quay sang Tịch Đông, nét mặt nghiêm túc:

"Vết thương trên vai của anh đã bị rách miệng, thời gian này cố gắng hạn chế vận động cánh tay phải để vết thương lành hẳn, nhớ hết sức cẩn thận tránh bị nhiễm trùng."

Anh gật đầu, dù thái độ trông rất thản nhiên, nhưng thần sắc vẫn không che giấu được mệt mỏi:

"Tôi sẽ lưu ý, cảm ơn bác sĩ."

Như chợt nhận ra điều gì, tôi sững sờ nhìn Thời Mộng:

"Bác sĩ nói gì vậy? Vết thương trên vai Tịch Đông sao lại hở miệng?"

Thời Mộng bảo:

"Lúc cậu ngã xuống vách núi, Tịch Đông là người phản xạ nhanh nhất nắm được tay cậu, đến khi Lệ Phong giúp anh ấy đưa cậu lên an toàn, Tịch Đông cũng nhất quyết không chịu buông tay ra.

Tình thế cấp bách, anh ấy không kịp suy nghĩ đã vươn tay thuận ra, không may đã làm ảnh hưởng tới vết thương."

Thời Mộng nhăn mày, nỗi sợ hãi như tái hiện lần nữa trên mặt cô ấy:

"Nhớ lại cảnh tượng anh ấy cố giữ lấy cậu, máu chảy ra nhuộm đỏ thẫm tay áo, làm tớ không khỏi ám ảnh."

Tôi nhìn anh, trái tim hung hăng thắt lại. Trời ơi, hóa ra tôi đã trách lầm anh.

Thời khắc rơi xuống vách núi chỉ diễn ra vẻn vẹn mấy giây, mà tôi đã bị những va đập và hoảng sợ hù dọa tới bật khóc. Nhưng nào hay biết anh cũng phải chịu đau đớn không hề thua kém, đau đớn tới mức một tiếng rên la cũng không thể bật môi.

Là tôi nhỏ nhen, hẹp hòi, chẳng hề suy nghĩ cho anh.

Tịch Đông mỉm cười, đưa tay vuốt má tôi:

"Đừng lo, anh không sao."