Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 297: 297





Chiếc lá khô vàng cuối cùng cũng rơi xuống, bị một bàn chân vội vàng đạp lên, vỡ thành bột phấn.
Ta ngẩng đầu, thấy Ngọc công công lo lắng dẫn theo mấy tiểu thái giám tới, vừa thấy ta đứng ở cửa, gương mặt lộ ra chút vui mừng, vội vàng chạy đến: "Thanh cô nương."
Ta giật mình: "Ngọc công công, ngài tới để..."
"Thanh cô nương, thì ra ngươi về Dịch Đình, ta thiếu chút không tìm được ngươi." Không đợi ta hỏi hết, Ngọc công công đã nói, "Mau theo ta đi gặp điện hạ."
Là Bùi Nguyên Hạo bảo gã tới tìm ta, hắn thật sự đại xá cho ta sao?
Ta vừa nghe, trong lòng liền dâng lên niềm vui khôn xiết, vội vàng theo gã ra ngoài, nhưng đi được một đoạn ta phát hiện con đường này không đúng lắm.

Nghe nói hiện tại Bùi Nguyên Hạo đã dọn đến Thái Cực Điện, nhưng con đường này lại không phải dẫn tới Thái Cực Điện, ngược lại là...!Thừa Càn Điện.
"Ngọc công công, ngài muốn dẫn đi đâu?"
"Đi gặp điện hạ." Gã vừa đi vừa nói, "Ngươi không biết, tối mấy ngày nay điện hạ đều không về Thái Cực Điện, mà ở Thừa Càn Điện uống rượu suốt đêm, cứ như vậy sao mà được, ba ngày nữa sẽ tới đại điển đăng cơ, lại có nhiều chuyện cần ngài ấy xử lý như thế, ngài ấy không thể đạp hư thân thể của mình."
Trái tim ta thắt chặt, ngay cả bước chân cũng dừng lại ở nơi đó.
Ngọc công công quay đầu, đến trước mặt ta: "Ngươi làm sao vậy? Còn không theo ta qua đó."
Ta nhìn gã, hỏi: "Điện hạ đang ở Thừa Càn Điện uống rượu sao?"
"Đúng vậy, chúng ta khuyên thế nào cũng không nghe, Thanh cô nương, trong cung này cũng chỉ có ngươi mới có thể nói với điện hạ mấy câu, ngươi đi khuyên thử đi, biết đâu điện hạ sẽ nghe."
Vui mừng vừa có trong một khắc này lập tức biến mất, ta đột nhiên cảm thấy bản thân bất lực.

Ngẩng đầu nhìn cung điện quen thuộc trước mắt, ta một bước cũng không muốn đi.

"Công công, việc này...!Ta chỉ sợ không được, ngài vẫn là để ta về đi."
"A, ngươi không được thì ai được."
Ngọc công công căn bản không nghe ta nói, chỉ lo kéo ta đi thẳng đến Thừa Càn Điện.
Ta mặc cho gã kéo.

Đến gần cửa lớn, bỗng nhìn thấy một thân ảnh tiếu lệ đi ra.
Thân Nhu!
Nàng khoác một chiếc áo lông chồn, dáng vẻ vẫn phong lưu, gương mặt ma mị còn mang theo nụ cười, chỉ là, nụ cười kia có vẻ miễn cưỡng.
Từ lần từ biệt đó, ta vẫn chưa gặp lại nàng, nhưng hiện tại nàng công khai xuất hiện trong cung, xem ra tất cả đã được định, Thân Cung Hĩ cũng không cần che giấu chuyện này.
Ngọc công công nhìn nàng, lập tức cúi người hành lễ: "Thân tiểu thư."
Thân Nhu vốn định xoay người rời đi, đột nhiên thấy ta, nàng liền đổi hướng đi tới, ta cũng vội khom người hành lễ, nàng đánh giá một phen, cười hỏi: "Ngọc công công, ngươi muốn làm gì thế?"
"À, nàng là thị nữ của điện hạ, nô tài dẫn nàng tới hầu hạ điện hạ."
"Hai ngày nay không phải điện hạ không gặp ai sao? Dẫn nàng ta tới để chọc giận điện hạ?"
Khó trách nàng ta mang nụ cười cứng đờ từ bên trong đi ra, thì ra ngay cả nàng Bùi Nguyên Hạo cũng không gặp.

Lòng ta càng lạnh, miễn cưỡng cười đáp: "Đúng vậy, nô tỳ tới, chỉ sợ cũng không có tác dụng."
Đang nói đến đây, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng Bùi Nguyên Hạo thiếu kiên nhẫn: "Ai ở bên ngoài, cút!"

Ngọc công công vội giải thích: "Điện hạ thứ tội, nô tài dẫn Nhạc Thanh Anh tới hầu hạ điện hạ."
Bên trong đột nhiên an tĩnh, trái tim ta đập thình thịch, Thân Nhu nhíu mày, đang muốn nói gì đó, liền nghe Bùi Nguyên Hạo lạnh giọng: "Để nàng vào đây."
Sắc mặt Thân Nhu lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn ta.
Ngọc công công thở phào nhẹ nhõm, vội dùng khuỷu tay đẩy phía sau lưng ta: "Còn ngây ra làm gì! Mau vào đi!"
"..." Ta nhất thời không kịp phản ứng, ngây ngốc đứng một chỗ, mãi đến khi Ngọc công công không còn kiên nhẫn đẩy ta đến cửa, ta mới hoàn hồn, chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Nhưng giờ khắc này, ta lại không biết, Thân Nhu đứng phía sau ta đang dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Trong phòng, vẫn giống ngày đó.
Nhưng, lại có chỗ không giống.

Ngày đó tới nơi này, tất cả vẫn lịch sự tao nhã, rõ ràng không có người, nhưng lư hương vẫn có khói nhẹ lượn lờ, lan tỏa mùi hương ấm áp, dường như chủ nhân cũ nơi này luôn cho người ta cảm giác tắm mình trong gió xuân.
Nhưng hiện tại, tất cả đều dừng, mang theo một sự áp lực.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy Bùi Nguyên Hạo bên cạnh bàn.
Vốn nghe Ngọc công công nói hắn luôn ở Thừa Càn Điện uống rượu, ta cho rằng vừa vào sẽ thấy một người say như chết, nhưng hắn lại ngồi thẳng trêи ghế, y phục gọn gàng, thậm chí tóc cũng không hỗn loạn.
Chỉ có đôi mắt kia, sâu không thấy đáy, bề ngoài bị rượu bao trùm nhưng sâu bên trong là sát khí.
Ta biết, hắn không say, hắn đang tức giận.
"Ngươi đến rồi."
Ta đứng ở cửa, nhìn nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ này.


Kỳ thật là một nô tỳ, theo lời Ngọc công công nói, ta nên tiến lên khuyên hắn uống ít một chút, hoặc cho hắn ít canh làm ấm dạ dày, nhưng lúc này ta cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không muốn làm.
Ta chỉ muốn trốn...
Hắn chậm rãi rót đầy ly rượu, đưa đến bên môi, mà không uống hết, lại giương mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo như rượu: "Sao hả? Ngươi tới chỉ để nhìn ta uống rượu, không muốn nói gì sao?"
"Nô tỳ..."
Nô tỳ muốn xuất cung, nô tỳ muốn rời đi, nô tỳ muốn ngài đại xá cho nô tỳ.
Những lời này, mấy ngày nay không biết đã lượn lờ trong đầu ta bao nhiêu lần, ta đang muốn mở miệng, phía sau, một quan văn của Tập Hiền Điện đột nhiên chạy tới, quỳ xuống: "Điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo vẫn nhìn ta, hỏi gã: "Chuyện gì?"
"Vi thần đã xử lý tất cả công văn ở Ngự Thư Phòng và Thừa Càn Điện, mỗi đạo thánh chỉ và tấu chương đều không bỏ sót."
Ta nghe đến cả kinh, Bùi Nguyên Hạo thế mà đã bắt đầu xử lý thánh chỉ và tấu chương, trả hết công văn đã qua tay Bùi Nguyên Tu, chẳng lẽ hắn lo lần này Bùi Nguyên Tu rời đi còn mang theo món đồ quan trọng trong cung sao?
Có điều nghe người này nói, hình như không có gì mất cả.
Ai ngờ vừa nghĩ như vậy, quan văn kia lại nói: "Chỉ là, theo cung nhân hầu hạ Thừa Càn Điện nói, những đồ vật khác chưa từng bị động tới, Thái Tử...!À, điện hạ ngài ấy chỉ mang theo một thứ."
Bùi Nguyên Hạo quay đầu: "Thứ gì?"
"Là một bộ chút thích Thập Tam Kinh, nghe nói Thái Tử luôn đặt ở đầu giường, thời điểm rửa sạch Thừa Càn Điện, chỉ có nó là không tìm thấy, những thứ khác vẫn ở nguyên vị trí."
Bùi Nguyên Hạo vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn ra sau bình phong, ta cũng ngẩng đầu nhìn về nơi đó, quả nhiên đầu giường trống không, không có gì cả.
Tay ta đỡ khung cửa run lên, nhất thời ngón tay bị kẹt, lập tức đau đến xuyên tim.
Thời điểm Bùi Nguyên Hạo quay đầu lại, sắc mặt đã thay đổi, hắn dường như nghiến răng nghiến lợi, sau đó trầm giọng nói: "Lui xuống."
"Vâng."
Quan văn kia hành lễ rồi xoay người rời đi.
Ta vẫn đứng ở cửa, ngón tay đau đớn không thể chịu đựng, nhưng ta lại không có cách nào buông tay, ta cảm thấy lòng mình lúc này vô cùng hỗn loạn, một khi buông tay, có lẽ ta ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Bùi Nguyên Tu, Bùi Nguyên Tu...
Tại sao lại như vậy?
Ta chưa từng làm gì cho ngài, cho dù ngài từng nói khoảng thời gian đó ở tàng các là lúc ngài cảm thấy thanh tịnh nhất, nhưng ta cũng chưa từng trả giá điều gì vì ngài, nhưng ngược lại là ngài vẫn luôn lặng lẽ quan tâm ta, cho dù phát hiện ngọc tỷ, ngài cũng chưa từng nghĩ tới chuyện làm hại ta, thậm chí vì bảo vệ ta mà cãi nhau với Ân Hoàng Hậu.
Hiện tại, ngài cái gì cũng không còn, thậm chí phải chật vật rời khỏi kinh thành, rời khỏi tất cả những gì ngài vốn nên có, lại chỉ mang theo một cuốn chú thích Thập Tam Kinh.
Vì sao...
Ta nợ ngài quá nhiều, ta còn có thể nợ ngài tiếp sao?
Nước mắt nhịn không được mà trào ra, ta cúi đầu, mà Bùi Nguyên Hạo đã chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía ta.
Có lẽ vì quá mệt nhọc, sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, nhưng hình dáng lại càng rõ ràng, góc cạnh sắc bén giống như lúc nào cũng có thể đả thương người khác, mà vẻ mặt hắn lúc này rõ ràng không để lộ thái độ gì, thậm chí không chút độ ấm, nhưng thời điểm đôi mắt kia nhìn ta lại khiến ta rét run người.
Ta muốn lui về phía sau, nhưng ta biết, ở trước mặt hắn, ta sớm đã không còn đường lui.
Vì thế ta chỉ có thể đỡ khung cửa, nhìn hắn đi tới, cúi đầu nhìn ta, nói: "Huynh ấy đối với ngươi, đúng là có tình có nghĩa."
"..."
"Ngọc tỷ, thánh chỉ, tấu chương, cái gì cũng không lấy, thế mà mang theo cuốn sách ngươi tặng." Nói tới đây, hắn bỗng nhiên bật cười, nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo dữ tợn khó mà diễn tả, "Nếu ngươi ở trong cung, huynh ấy có phải cũng dẫn ngươi theo không?"
"..."
Thì ra, hắn vẫn đang nghĩ đến Nam Cung Ly Châu.
Đây là thương tổn nặng nhất với hắn, tuy ta không biết giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại si tình với tẩu tử của mình như vậy, nhưng tình cảm sâu đậm thì có thể nào, dù hiện tại hắn đã có được thiên hạ, nói đến cùng cũng chỉ là một người vì tình mà tổn thương thôi.
Nghĩ đến, ta dường như bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn vẫn đang nhìn ta chằm chằm, hỏi: "Sao không trả lời? Ngươi đã tới nơi này rồi, chẳng lẽ không có gì muốn nói với ta?"
"Điện hạ..." Ta nhìn hắn, lời nói rất nhẹ, nhưng vô cùng trịnh trọng, "Nô tỳ quả thật có một câu muốn nói với điện hạ.".