Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 274: 274





Trầm mặc thật lâu, Bùi Nguyên Phong chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "...!Không có."
"Phong Nhi!"
Ân Hoàng Hậu nóng vội, dùng sức nắm lấy tay hắn, dường như hi vọng hắn có thể nói gì, nhưng sắc mặt Bùi Nguyên Phong lại càng tái nhợt, thậm chí ho khan mấy tiếng.

Thái y xung quanh vội tiến lên an ủi, chỉ nói Tề Vương điện hạ mới tỉnh lại, tinh thần còn chưa tốt, có gì thỉnh Hoàng Hậu ngày khác lại hỏi.
Ân Hoàng Hậu cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để hắn ở lại đây nghỉ ngơi, lại dặn dò vài câu, lúc này mới rời đi.

Trước khi bà ấy đi, thời điểm đi ngang qua ta và Bùi Nguyên Hạo, hung hăng trừng mắt một cái.
Trong lòng ta không khỏi bất an, lúc này Bùi Nguyên Sâm lên tiếng: "Nếu Ngũ đệ đã tỉnh, mọi người có thể về trước, ta sẽ cho người chiếu cố đệ ấy."

Ai nấy cũng đều gật đầu, vừa muốn xoay người rời đi, lại thấy Bùi Nguyên Phong cố hết sức nâng tay lên.
Bùi Nguyên Tu vội tới gần hỏi: "Ngũ đệ, đệ muốn làm gì?"
"..." Bùi Nguyên Phong run rẩy nâng tay, chậm rãi duỗi về phía ta, "Thanh Anh, ngươi...!Ở lại, được không?"
Ta vốn hi vọng có thể chiếu cố hắn, vừa nghe lời này, ta vội gật đầu, lập tức đi qua, nhưng vừa tới mép giường, ta lại theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn vẫn luôn lạnh lùng đứng một chỗ, không nói lời nào.
Bùi Nguyên Tu và Bùi Nguyên Sâm nhìn nhau, ai nấy cũng đều hướng ánh mắt dò hỏi nhìn ta, ta nhìn Bùi Nguyên Hạo một cái, kiên định gật đầu: "Nếu Tề Vương đã lên tiếng, nô tỳ nguyện ý ở lại chăm sóc Tề Vương điện hạ."
Bùi Nguyên Tu nhìn ta, lại nhìn Bùi Nguyên Phong, xoay người đi tới trước mặt Bùi Nguyên Hạo, hỏi: "Tam đệ, không biết đệ có chịu bỏ đồ yêu thích không?"
"Một thị nữ mà thôi, chưa thể nói là đồ yêu thích."
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi tới bên mép giường, cúi người nhìn Bùi Nguyên Phong sắc mặt tái nhợt.

Bùi Nguyên Phong cũng nhìn hắn, hai người trầm mặc hồi lâu, Bùi Nguyên Hạo lộ ra ý cười ôn hòa của huynh trưởng: "Ngũ đệ, cố gắng dưỡng bệnh, Thanh Anh sẽ chiếu cố đệ."

"Đa tạ...!Tam ca."
Dứt lời, mấy người bọn họ cùng nhau ra ngoài.

Mộ Hoa vẫn luôn đứng gần đó lạnh lùng nhìn, thời điểm xoay người, thời điểm đi ngang qua ta, nàng cười mỉa mai một tiếng, dùng thanh âm sắc nhọn mà nói: "Thì ra ngươi có bản lĩnh như vậy, khó trách chàng cũng vì ngươi mà trở thành phản đồ."
Ta cứng đờ, mà nàng đã nâng bước rời đi.
Nhìn theo cánh cửa đóng lại, tất cả không khí lạnh băng cũng được ngăn cách với bên ngoài, ta nghe tiếng thở dốc trầm trọng từ trêи giường truyền tới, vội vàng đi qua ngồi xổm xuống, hỏi: "Điện hạ, ngài đỡ hơn chút nào chưa?"
Ở gần như vậy, ta mới phát hiện, sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng tái nhợt, cả người giống như mất hết hồn phách, ngay cả đôi mắt sáng như ánh mặt trời kia cũng đã trở nên tối tăm, dù thế nào ta cũng không thể ngờ, chỉ mới mấy ngày, hắn thế mà lại tiều tụy như vậy, không khỏi đau lòng hỏi: "Đau sao? Hay là khó chịu?"
"..."
Hắn hạ mi mắt xuống, vẫn không nhìn ta, chỉ là vành mắt đã đỏ lên, đôi môi tái nhợt thoáng run rẩy, giống như muốn nói gì đó, nhưng trước sau lại không nói một lời.
Ta nhìn bờ môi hắn khô cạn đến rạn nứt, vội vàng đi rót ly nước đưa tới, nhẹ giọng: "Uống chút nước đi, muốn ăn gì không? Ta đi làm cho ngài."
"..." Không biết vì sao nghe câu nói này, cả người hắn run lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu..