Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 240: 240





"Hoàng Thượng, ngài, có phải có chuyện muốn nói với nô tỳ không?"
Ông ấy nhìn ta, ánh mắt hỗn độn kia lúc sáng lúc tối, dường như cố gắng dùng hết sức lực, liều mạng ngồi dậy tiến đến bên tai ta.
"Ngọc...!Ngọc tỷ..."
Ngọc tỷ! Vừa nghe đến hai chữ này, trái tim ta liền nhảy dựng, vội vàng ngưng thở đưa tai sát vào, nhưng hoàng đế lại nói không nói gì thêm, hô hấp ngày càng nhẹ, nói xong hai chữ kia liền chậm rãi nằm xuống.
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ngài làm sao vậy?"
Ta thấp giọng gọi, nhưng sắc mặt hoàng đế tái nhợt, biểu tình ngày càng mệt mỏi, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, hơi thở nặng nề truyền tới, ông ấy lần nữa chìm vào giấc.
Nhìn hoàng đế rơi vào hôn mê, ta ẩn ẩn cảm thấy có gì không đúng.
Người bình thường cho dù mệt nhọc hay bệnh nặng cũng đều sẽ không nói được một nửa liền ngủ mất, đây là việc hết sức không tầm thường, chẳng lẽ ông ấy không phải muốn ngủ, mà là bị bắt ngủ sao?

Trong đầu đột nhiên vang lên lời Dương Vân Huy từng nói, phương thuốc hoàng đế dùng nằm trong tay Ân Hoàng Hậu, bất cứ ai cũng không được chạm vào, chẳng lẽ tình trạng hiện tại của hoàng đế có liên quan tới thuốc ông ấy sử dụng? Nếu không ta thật không thể giải thích vì sao ông ấy lại như vậy.
Khó trách mỗi lần trước khi nói chuyện với ta, ông ấy đều ngủ rất say, hơn nữa giống như ngưng tụ khí lực, ông ấy là đang kháng cự dược tính trong cơ thể.
Có điều, chuyện khiến ta giật mình vẫn là...!Ngọc tỷ!
Câu thơ trước đó, sau lại là ngọc tỷ, chẳng lẽ "Nhất triều thiên sơn hạ" có liên quan tới ngọc tỷ? Ngọc tỷ mà bọn người Ân Hoàng Hậu trước sau đều không tìm thấy thật sự bị hoàng đế giấu đi?
Nhưng nó rốt cuộc được giấu ở đâu?
Nhất triều thiên sơn hạ, câu thơ này chẳng lẽ đang ám chỉ người nào đó, hoặc một nơi nào?
Nhưng đây chỉ là một câu thơ khi nhỏ ta thường ngâm nga.

Nhất triều thiên sơn hạ, vinh quang khó tồn lâu, đây là danh ngôn thi nhân tiền triều để lại, trừ bỏ một ít được lưu giữ trong tập thơ cổ, trong cung trêи cơ bản không cho phép đọc câu thơ này.

Hoàng đế vì sao lại muốn nói với ta? Chẳng lẽ ông ấy muốn giao ngọc tỷ cho Bùi Nguyên Hạo?
Ta đột nhiên bừng tỉnh, nhất định là như vậy, ta là thị nữ của Bùi Nguyên Hạo, thậm chí...!Hoàng đế từng thấy ta trêи giường của hắn, cho nên ông ấy mới cho rằng, nếu biết ngọc tỷ ở đâu, ta chắc chắn sẽ nói với Bùi Nguyên Hạo sao?
Chỉ là, ta nên nói hắn biết?
Đờ đẫn đứng trước mép giường, nhìn gương mặt tái nhợt cơ hồ không chút huyết sắc kia, đây là người đứng đầu thiên triều, là chủ vạn dân, nhưng hiện tại lại ốm yếu tới nửa sống nửa chết nằm ở nơi này.

Đây là hoàng gia, không có tình cảm, không có nhân luân, mặc kệ làm ra bất cứ chuyện gì đều lấy quyền lực làm trung tâm.
Nếu nam nhân kia bước lên đế vị, trở thành chúa tể thiên hạ, ta sẽ như thế nào?
Hồi tưởng những lời hắn nói trước đó, ta đột nhiên rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Tối nay, ta thật sự không thể chợp mắt, cứ như vậy mà nhìn ánh nến vùng vẫy, mãi tới khi bình minh, tia nắng ban mai len lỏi vào cửa sổ, Ngọc công công dẫn người tới.
Vẫn giống lúc trước, ta nên trở về Thượng Dương Cung rồi..