Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 218: 218





Ta dùng vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ, cả ba bất giác rơi vào trầm mặc.

Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn Dương Vân Huy, người sau gật đầu, cái gì cũng không nói, lập tức xoay người rời đi.

Gió tuyết ngày càng lớn.

Ngay trong đêm gió tuyết điên cuồng này, một đội nhân mã cầm cấp báo xông thẳng về hướng cửa Nam kinh thành, hơn nữa còn nổi trống vang la: "Phía Nam có thiên tai, bệnh dịch nổi lên bốn phía, Tam điện hạ trấn an nạn dân, hồi kinh lãnh chỉ tạ ơn.

"
Kinh thành vốn đang là tòa thành im ắng trong đêm khuya, lúc này lập tức thắp đèn rực rỡ, bá tánh ra ngoài vừa nghe náo nhiệt như vậy liền sôi nổi tụm lại, chỉ chốc lát, cửa thành đã trở thành biển người.

Dương Vân Huy sớm đã truyền tin vào, trong đám người bắt đầu có kẻ thuật lại những gì xảy ra ở phương Nam.

Thiên tai mỗi năm đều phải điều lương từ các nơi, nhưng năm nay Bùi Nguyên Hạo nam hạ, không tiêu một hạt gạo của quốc khố cũng có thể giải quyết tình hình, việc này vốn đã khiến mọi người phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có kẻ ở cạnh thêm mắm thêm muối, tất cả vốn đang vây xem náo nhiệt cũng bày ra tư thế cung nghênh.


Trong đám người, có kẻ bắt đầu vỗ tay, những người xung quanh nhanh chóng cảm nhiễm, cũng sôi nổi vỗ tay, lập tức một trận vỗ tay xôn xao từ cửa thành truyền tới.

Thời cơ đến rồi!
Bùi Nguyên Hạo ra lệnh một tiếng, đoàn xe không còn vội vàng, chậm rãi chạy tới cửa thành.

Quan binh thủ thành phát hiện sự tình không thích hợp, vừa thấy đoàn xe của Bùi Nguyên Hạo tới không khỏi hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Dừng lại! Ta lãnh chỉ thủ thành, sau giờ Dậu, không ai được vào thành!"
Chúng ta nghe xong còn chưa mở miệng, dân chúng xung quanh đã không thuận theo, sôi nổi chất vấn
"Sao lại thế hả? Tại sao không cho điện hạ vào thành?"
"Đó là hoàng tử cũng không được vào thành sao?"
"Trong cung rốt cuộc sao vậy? Giải quyết nạn đói và dịch bệnh ở phương Nam, công lớn như vậy, các ngươi còn không cho người vào thành sao?"
Có mấy kẻ to gan thay nhau đặt câu hỏi với quan binh thủ thành, ban đầu những quan binh thủ thành đó cũng hoảng loạn, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, quát: "Đây là mệnh lệnh trong cung, chớ vọng ngôn! Hiện tại giờ Dậu đã qua, không thể vào thành!"
Vừa dứt lời, dân chúng xung quanh lập tức ồn ào lên, Dương Vân Huy siết chặt cương ngựa, cho đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.


"Kẻ nào vừa nói vọng ngôn, đứng ra!"
Nam tử này rốt cuộc cũng là thống quân, uy tín trong quân rất cao, thủ thành vừa thấy hắn liền lộ vẻ khϊế͙p͙ sợ.

Dương Vân Huy lạnh lùng nhìn họ, cả giận quát: "Tam điện hạ vì lê dân bá tánh bôn ba khắp nơi, thân thể suy nhược còn phải suốt đêm trở về kinh thành tạ ơn, các ngươi dám cản đường sao? Đây rốt cuộc là ý chỉ của hoàng đế với nhi tử hay là các ngươi giả mạo thánh chỉ, gán tội bất nghĩa cho Tam điện hạ?"
Lập tức, dân chúng xung quanh tình cảm dâng trào, sôi nổi quở trách quan binh thủ thành.

Đám người kia cũng biết tình thế hôm nay không thích hợp, kẻ dẫn đầu nháy mắt, người sau hiểu ý, vội vàng từ đám người trốn đi, xem ra là tiến cung báo tin.

Kẻ dẫn đầu đứng ra, nói: "Điện hạ tạm thời đừng vội, chúng thần cũng chỉ phụng mệnh làm việc, hiện tại đang tiến cung hỏi ý, nếu Hoàng Thượng thật sự kêu điện hạ suốt đêm hồi kinh, chúng thần đương nhiên không dám cản đường của điện hạ.

"
Kẻ này cũng quá cứng miệng!
Ánh mắt Dương Vân Huy lạnh đi, cơ hồ chuẩn bị động thủ.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một trận ù ù, quay đầu nhìn liền thấy một đoàn xe đang chạy về hướng này.

.