Mộng Về Tiền Kiếp

Chương 45: Theo dấu Đức Thánh Trần 14



9 ngày sau, sau khi nghỉ ngơi củng cố lực lượng, quân Đại Việt từ sông Thiên Mạc mở đợt phản công đánh thẳng vào Đông Bộ Đầu, cửa ngõ vào thành Thăng Long. Lúc này thám báo trở về thành cấp báo, số lượng quân tiến đánh của Đại Việt hơn 3 vạn, tức là gần gấp đôi quân Nguyên Mông trong thành, trong khi lương thảo chỉ còn dùng được trong 3 ngày. Ngột Lương Hợp Thai lệnh cho quân lính chống trả quyết liệt, tìm mọi cách cướp lấy lương thảo của quân Đại Việt mang vào hoàng thành, song càng đánh càng bất lợi, sau khi cầm cự trong thành 1 ngày, y ra lệnh toàn quân rút chạy khỏi thành Thăng Long, ngược theo sông Nhị Hà tiến về Đại Lí theo đường sông Thao. Do khi tiến quân vào Đại Việt, quân Mông Nguyên gặp vô số cạm bẫy dọc theo sông Chảy nên khi rút quân, Ngột Lương Hợp Thai không dám mạo hiểm về đường cũ mà lệnh chuyển sang hành trình trên sông Thao.

Xui xẻo thay, quân Đại Việt đã sớm đoán biết được, cạm bẫy cũng đã chuẩn bị xong. Các thủ lĩnh Hà Bổng, Hà Đặc lại 1 lần nữa chỉ huy quân dân tộc thiểu số phục kích đánh chặn. Trận này tổn thất hơn 6000 lính Mông Cổ và Đại Lí. Ước chừng sau khi ra khỏi đất Đại Việt, quân số chỉ còn 1 vạn 3 nghìn.

1 ngày sau khi quân Mông Cổ tháo chạy, quân lính lại hộ tống vua Trần Thái Tông về lại Hoàng thành. Dân chúng từ khắp nơi cũng nghe tin thắng trận vội vàng khăn gói hành lí trở lại kinh thành, chẳng qua mấy ngày, Thăng Long thành phồn hoa lại sống động trở lại.

Sau 1 tuần trấn giữ tại Bạch Hạc nghe ngóng động tĩnh, nhận tin quân Mông Nguyên đã rút hoàn toàn, Hưng Đạo Vương mới quay về thành Thăng Long báo cáo. Chứng kiến trận đánh chỉ có trên sử sách, ta thực sự khó có thể miêu tả được tâm trạng của mình. Cảm xúc đan xen, có lo lắng, có sợ hãi, có phấn khích, cả tự hào nữa. Lúc này nhớ lại cuộc trò chuyện khi trước với Trần Thần, ta đã hỏi: “ sao quân Mông Nguyên không xuôi theo Nhị Hà vào Thăng Long mà lại vòng qua Phù Lỗ”. Hắn đã đáp: “chờ đến lúc đó ngươi sẽ hiểu”. Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của vua tôi nhà Trần, vua Trần Thái Tông chủ động dùng chính mình làm mồi nhử khiến cho quân địch điên cuồng truy đuổi hòng bắt sống vua Trần mà làm 1 đường vòng lớn, chạy qua các điểm phòng tuyến phòng ngự của quân ta, sau đó quân ta dùng sức quân nhàn mà đánh triệt bớt quân Mông Nguyên sớm đã mỏi mệt vì hành quân xa, lại trải qua thêm 1 trận đánh mệt mỏi ở Bạch Hạc, kế đó chúng lại phải đối đầu quân Đại Việt bình máu đầy 100% ở Phù Lỗ, sau đến Đông Bộ Đầu. Ta không khỏi cảm thán, khâm phục sách lược của nhà Trần.

Chờ sau khi Hưng Đạo Vương vào cung báo cáo quân tình trở về phủ. Ta nói với Trần Thần: “cuộc chiến này khiến quân Mông Nguyên thất bại thảm hại, chúng sẽ không quay lại ngay đâu. Theo như sử sách phải đến năm 1285, tức là còn khoảng 27 năm nữa quân Mông Cổ mới tiến đánh Đại Việt lần 2. Uhm, chắc là ta lại 1 lần nữa du hành vượt thời gian đến mốc lịch sử này.”

“Ngươi đi luôn bây giờ hử? Không ở lại ngắm Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn nữa à”. Trần Thần hỏi.

Nhắc tới Vương Gia ta sực nhớ đến màn cướp dâu có 1 không 2 trong lịch sử của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, ta thốt lên tiếc nuối "trời đất, tại sao ta lại có thể quên chuyện kinh thiên động địa này nhỉ”.

Trần Thần tò mò hỏi: “nhà ngươi quên chuyện gì vậy”.



Ta khó chịu tới muốn dậm chân, nói với hắn: “ta quên mất chuyện Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn cướp dâu năm 1251. Vậy là ta đã bỏ lỡ mất vụ cướp dâu có bảo kê đỉnh nhất lịch sử rồi. Không được, chuyến này ta nhất định phải quay lại năm đó, bằng không ta sẽ tiếc hận chết mất”.

Trần Thần an ủi: “Chuyện đó ta có tham dự, ta có thể kể cho nhà ngươi nghe”.

“Không được, ta muốn cùng ngươi tham dự cơ, nghe chuyện không kích thích bằng tham gia vào, chuyện này ta đã quyết, ta sẽ cố gắng thử 1 lần xem sao. Hẹn gặp ngươi lần sau nhé”. Nói đoạn, ta lại bắt đầu ý niệm muốn trở về đầu năm 1251, tháng 2 năm đó là mốc thời gian cướp dâu, nhưng phòng khi lịch sử có sai số, ta chỉ thể hiện mong muốn đến thời gian Trần Quốc Tuấn chuẩn bị lấy vợ.

"Au ui”. Ta khẽ kêu lên, lần này đáp xuống không ngon lắm. Có vẻ như Trần Thần ngủ mơ bị ngã ra khỏi chõng rơi xuống đất cái bịch. Ta chửi thầm: “Trần Thần chết tiệt, ngủ mà cũng không nằm yên 1 chỗ nữa, báo hại bà đây đáp đất bằng bàn tọa, ê hết cả mông”.

Lần này cũng không khác trước, hắn cố lấy lại ý thức, ta cũng buông lỏng thân thể trả cho hắn kèm 1 câu cảnh cáo: “im miệng, đừng có la, không người ta lại tới bảo ngươi điên.”

Hắn lấy lại quyền kiểm soát, vội vã bò dậy từ dưới đất ngồi lại lên chõng nhìn quanh quất. Ta lại nói: “Lại là ta đây, kiếp sau của ngươi, người mà ngươi gặp 2 năm trước đó, nhớ không”.

Trần Thần sực tỉnh, hắn dùng tâm niệm giao tiếp: “là ngươi thật sao, ta nhớ nhà ngươi bảo sẽ xuyên tới năm có chiến tranh cơ mà, sao mới 2 năm đã tới rồi”.

Ta còn chưa kịp hỏi Trần Thần đây là năm nào, nghe hắn nói ‘mới 2 năm’, ta liền biết là đã về đúng thời điểm bèn đáp lại hắn: “Ta vừa mới từ mốc thời gian đó trở về đây.”