Mộng Về Tiền Kiếp

Chương 32: Theo dấu Đức Thánh Trần



Vài tháng rồi, tới tận hôm nay ta lại biết được mình tiếp tục hành trình xuyên về tiền kiếp. Lần này đi tới đâu đây.

Bịch, ta giật mình ngồi dậy trên chõng tre, miệng thốt ra: “ Ôi mẹ ơi, hú hồn hú vía”. Rồi, nghe cái giọng ồm ồm là tự biết, kiếp này lại vẫn là nam nhân rồi.

Ngươi là ai, sao lại chiếm giữ thân thể ta, đồ yêu ma quỷ quái, cút mau, mau cút khỏi thân thể ta”. Một giọng nam vang lên đầy hoảng loạn, linh hồn của thân thể này đang cố gắng lấy lại quyền kiểm soát cơ thể. Ta đành buông lỏng để hắn điều khiển cơ thể hoàn toàn và bắt đầu nói chuyện với hắn bằng tâm thức. “Được rồi, trả cho ngươi đấy...ngươi bình tĩnh chút đi, đừng hoảng loạn.” Chờ 1 lát, hắn lấy lại được quyền điều khiển mới an tâm phần nào, nhưng cơ thể vẫn run lên vì sợ hãi. Hắn không dám tưởng tượng, nếu 1 kẻ nào đó xâm chiếm được cơ thể hắn rồi mượn tay mà giết người thì hậu quả sẽ ra sao.

“Đừng sợ, ta không cố ý giành cơ thể với ngươi đâu, chỉ là có sự tương thích nên khi đến đây mới bị cuốn vào cơ thể ngươi mà thôi. Ta không phải người xấu đâu, ngươi có thể yên tâm”. Ta lên tiếng trấn an hắn.

Tên nam nhân lại giật mình, vội vàng xoay người trên chõng, đảo mắt nhìn khắp nơi rồi quát to: “Ngươi là ai, dám giả thần giả quỷ, mau ra đây cho ta, đừng có trốn”.

Ta vội vàng nói: “Ngươi đừng có quát lên thế, để có người đến chỉ thấy 1 mình ngươi lại coi ngươi là kẻ điên đấy. Ta là linh hồn người còn sống vẫn ở trong cơ thể ngươi, chúng ta có thể giao lưu bằng tâm thức, ngươi không cần nói ra miệng đâu”.

Ta vừa nói xong thì mấy tên lính đi tuần ngang qua nghe tiếng quát liền đẩy cửa xông vào: “ chuyện gì xảy ra thế, có kẻ đột nhập sao”. 1 tên hỏi, mắt hắn đảo quanh khắp phòng nhưng không thấy ai. Căn phòng nhỏ khá đơn giản, ngoài chiếc chõng tre cũng chỉ có 1 tủ nhỏ không có cánh để treo vài bộ quân phục, 1 chiếc bàn nhỏ cùng ghế, phía sau là 1 kệ nhỏ chứa vài quyển sách.

Nam nhân vẫn ngồi trên chõng vội trả lời: “ không có gì, ta chỉ là nằm mơ gặp ác mộng thôi, rất xin lỗi làm kinh động các vị”.

"dạ, vậy ngài ngủ tiếp đi ạ”. Mấy tên lính đáp lời rồi lui ra đóng cửa cẩn thận mới rời đi.

"Thấy chưa ta đã bảo rồi mà, ngươi nên nói chuyện với ta bằng tâm thức, ngươi nghĩ gì ta đều nghe được. Mà ta thấy mấy tên lính dùng kính ngữ với ngươi, ngươi có vẻ cũng có chức sắc nhỉ”. Ta tiếp tục nói chuyện với hắn.



Hắn đáp lời: “Chức sắc gì đâu, ta chỉ là gia nô thôi, chẳng qua có thân cận với chủ tử hơn nên địa vị cũng coi như có chút hơn bọn hắn”.

Sực nhớ ra, hắn vội hỏi tiếp “ ngươi là ai, ban nãy nếu ta không nhầm thì ngươi nói ngươi là linh hồn của người sống. Tại sao ngươi lại tới được đây, ngươi biết thuật ly thể sao”

“Đúng, ta là người còn sống, ta đến từ thời đại khác, kiểu như người đến từ tương lai ấy”. Ta trả lời.

“Không đúng, nhà ngươi lừa ta, ta có nghe nói, có đạo sĩ biết phép thần thông, làm phép, làm bùa ngải, sai khiến âm binh các thứ. Chắc chắn ngươi là 1 tên âm binh bị đạo sĩ nước địch quân phái sang để do thám tin tức rồi, ngươi đã bị ta phát hiện, mau cút về đi, đừng hòng giở trò trên đất Đại Việt ta. Quân với dân ta 1 lòng, lũ giặc phương bắc các ngươi đừng hòng cướp được nước ta, đừng hòng bắt dân ta làm nô lệ”. Nam nhân dùng tâm thức để nói nhưng từ ngôn từ vẫn tỏa ra sự căm thù quân giặc và cả sự tự hào khi nói về ý chí Đại Việt.

Thấy hắn không tin tưởng, ta đành nói: “Để ta tự giới thiệu vậy, ta là người đến từ tương lai, ta xuyên về quá khứ muốn tìm hiểu tiền kiếp của mình. Mà ta lại có thể nhập thể, đối thoại với ngươi, nên chắc, ngươi chính là tiền kiếp của ta, không có chuyện âm binh pháp sư gì ở đây hết. Người Việt chúng ta, dù chết linh hồn vẫn rất thiêng, tướng lĩnh, quân lính thác xuống vẫn kiên trì bảo vệ đất nước, âm binh phương bắc không thể làm càn trên đất của người Việt đâu”.

Hắn khẽ hô lên 1 tiếng ngạc nhiên” “Ồ, chuyện này thật sự... thật sự...”, thấy Trần Thần lắp bắp, ta bèn tiếp lời “là thật sự hoang đường, thật sự bất ngờ”.

“Ờ ờ, đúng, đúng, là hoang đường. Nhà ngươi không lừa ta đấy chứ”. Hắn hỏi lại.

“Ta lừa ngươi làm gì”. Ta vặn mày hỏi lại hắn.

“Ai biết đâu được, nếu ngươi không phải âm binh, mà lại là người còn sống, có thể ngươi là người của địch quân, biết thuật ly thể để đi ám sát tướng của ta hay do thám quân tình thì sao, ban nãy ngươi mới chiếm thân thể ta 1 lát, nếu ta không kháng cự nổi mà để ngươi điều khiển thì ta e hậu quả ta không thể tưởng tượng nổi”. Hắn lại 1 lần nữa nâng cao cảnh giác nói.