Mộng Về Tiền Kiếp

Chương 100: Theo dấu Đức Thánh Trần 69



Khác với người Hán hay người Việt chúng ta theo Phật giáo ‘Đại thừa’ trang phục áo màu vàng, người Mông Cổ theo hệ ‘Mật tông’, các nhà sư thường mặc áo đỏ đội mũ như mào gà, họ nổi tiếng về cách tu luyện cực kì khổ hạnh, thậm chí là dùng các phương pháp tu rất kì lạ, vượt khỏi nhận thức của người thường. Đổi lại, sau khi thành đạo, nhiều vị có những năng lực, quyền năng đặc biệt khiến người dân kính nể ví như truyền thuyết về Đức Liên Hoa Sanh, ngài ấy 1 mình địch lại cả quỷ thần của đạo Bon, bị thiêu sống nhưng không chết mà ngài lại dịch chuyển tới nơi khác, hay có thể ban mưa cho nơi hạn hán, chữa bệnh cho người dân, thậm chí là giúp dân dập tắt dịch bệnh.

Trên thực tế, các nhà sư Mật tông đích thực có thể cầu mưa, giúp dẫn chữa bệnh, dẫn dắt linh hồn người chết khỏi lạc lối sau khi vừa mới qua đời...vì thế, ta dám chắc Sài Thung dù ngang ngược hống hách cỡ nào cũng không dám bất kính với nhà sư Mật Tông. Hắn cho dù không tin nhân quả nhưng cũng phải e sợ quyền năng của các nhà tu hành Mât Tông.

Ngày hôm sau, ta cạo đầu, lại ăn mặc theo kiểu của các nhà sư Mật Tông rồi tìm đến sứ quán. Nghe tin có cao tăng đến, Sài Thung vội vàng đi ra tiếp đón...

"Nam mô A Di Đà Phật, cao tăng mời ngài ngồi”. Sài Thung trịnh trọng chắp 2 tay lại, cúi đầu chào rồi mời ta ngồi, không dám có nửa phần bất kính.

Ta thong thả đưa 1 tay lên khẽ chào hắn: “Nam mô A Di Đà Phật, làm phiền thí chủ”. Nói rồi ta giữ tư thế trang nghiêm ngồi xuống ghế, lưng thẳng, 1 tay cầm tràng hạt lần không ngừng, mắt hơi hé mở 1 phần tư. Hắn chờ ta ngồi yên vị mới dám ngồi xuống.

Ta nói: "bần tăng đi giáo hóa chúng dân vùng này, ngang qua đây bỗng dưng muốn bước chân vào, nghĩ là do có duyên nên mới mạo muội bước vào, xin thí chủ 1 chén trà cho ấm bụng”.

“Vâng ạ, cao tăng chịu ghé vào đã là vinh hạnh cho Sài mỗ rồi. Người đâu, mau pha trà ngon mang lên đây dâng cao tăng thưởng dụng”.

1 tên lính hầu đi ra nghe lệnh, hắn đưa mắt nhìn ta, rồi mới vâng dạ đi vào, khi đến cửa, hắn còn quay người nhìn ta thêm lần nữa. Ta đoán biết sự việc có khả năng không ổn nhưng quyết đánh cược 1 phen. Trong lúc chờ đợi, ta nhắm mắt lần tràng, miệng niệm lầm rầm, là thần chú tiếng Phạn. Ta cố tình niệm thần chú tiếng Phạn thay vì đọc kinh hay thần chú bằng tiếng Trung để hắn càng tin tưởng ta đích thực là nhà sư Mật tông vì các nhà sư Mật tông rất coi trọng chân ngôn thần chú dùng nguyên gốc tiếng Phạn vì tính trọn vẹn khi truyền đạt các âm tiết trong thần chú đến chư thần Phật của nó.



1 lát sau, tên lính hầu đi ra mang theo trà. Ta khẽ mở hờ cặp mắt, thấy hắn lại cẩn trọng nhìn ta, rồi ra hiệu cho Sài Thung đi theo hắn ra ngoài. Sài Thung hiểu ý liền đứng dậy nói: “cao tăng, thất lễ, thuộc hạ của Sài mỗ có việc cần bẩm báo, mời ngài dùng trà tự nhiên”.

Lần này ta đã biết tên lính hầu đã nghi ngờ thân phận của ta, nhưng hắn không dám chắc 10 thành, nên có lẽ sẽ dùng biện pháp để thử. Nếu nghi ngờ là quan quân của triều đình thì chúng sẽ hạ thủ bất ngờ để xem phản ứng. Người được đào tạo qua võ thuật sẽ nhanh chóng né tránh.

Chừng nửa khắc, Sài Thung cùng tên hầu quay trở lại. Ta thấy tay tên hầu giấu 1 thứ gì đó, như mũi dao cũng có thể là 1 phần mũi tên. Ta liều mạng đánh cược bọn chúng không dám làm quá mạnh. Cứ giữ tư thế ngồi im.

Sài Thung bắt đầu hỏi chuyện: “cao tăng, chẳng hay ngài từ đâu đến”. Lúc này tên hầu đã lén ra sau lưng ta. Ta mặc kệ hắn, bình tĩnh trả lời câu hỏi của Sài Thung: “Phật nói 'Nhân duyên là khởi nguồn của nơi ta đến’. Đến từ đâu, đi về đâu đều do nhân duyên mà ra. Nó cũng như việc thí chủ được cử sang nước Nam làm sứ bộ vậy, bần tăng chắc hẳn thì chủ duyên không cạn với mảnh đất này”.

Nói đến đây, tên lính hầu liền ra ta đâm vào đầu ta từ phía sau, vì ta không hề phản ứng lại nên mũi tên đâm vào sọ có chút sâu. Lúc này ta mới giả giật mình, khẽ xoay người nhìn tên đánh lén, tay đưa ra rờ vào vết đâm, máu đã tứa ra, ta trừng mắt nhìn về phía Sài Thung hỏi: “thí chủ, đây là có ý gì? Ngài đối đãi với khách như vậy sao?”.

“Cao tăng bớt giận. Là thuộc hạ của ta vô lễ, ta sẽ cho người xử lý hắn. Người đâu, mau bắt tên này lại, gọi thầy thuốc đến băng bó cho cao tăng, mau lên!”. Thấy ta không có hành động như dự đoán, Sài Thung mới sợ thật sự. Cái hắn sợ chính là quyền năng của các cao tăng Mật tông. Hắn rối rít xin lỗi rồi nài nỉ ta ở lại chờ người băng bó, nhưng ta kiên quyết từ chối, chỉ ném cho hắn 1 câu rồi ra về: “Ngươi hôm nay gieo nhân tất sẽ gặt quả sớm thôi”.

Chuyện trò không nhiều, song giả dạng cao tăng thật có tác dụng. Sài Thung vì sợ hãi mà vội vã vào gặp vua Trần Nhân Tông, ném lại chiếu thư, đàm phán qua loa rồi vội vã ra về. Có lẽ đến giờ hắn cũng chưa biết ta đóng giả thành cao tăng lừa hắn”...

“ồ, ra là vậy”. Ta cùng Trần Thần đồng thanh hô lên ngạc nhiên. Câu chuyện mà báo đài cứ đăng là cuộc gặp gỡ kì lạ giữa Hưng Đạo Vương và sứ thần nhà Nguyên là Sài Thung, hóa ra là như vậy. Công nhận thật là thú vị!!!