Mong Có Được Một Ngôi Sao

Chương 36



Cả hàng chậm rãi tiến về phía trước, Thẩm Viên Tinh không biết nên tiến triển như thế nào ở trong lòng Từ Thành Liệt.

Khi hàng người dừng lại, cô vội vàng lùi khỏi vòng tay chàng trai.

Lúc này, Thẩm Viên Tinh mới nhận ra ánh mắt của những người xung quanh phức tạp đến mức nào, hâm mộ, ghen tị, hận thù đan xen vào nhau, gần như tất cả đều đổ dồn lên người cô và Từ Thành Liệt.

Căn tin lại dần dần trở nên ồn ào, dường như tin tức về việc cô và Từ Thành Liệt xếp hàng ở đây lộ ra, càng nhiều người đổ vào căn tin số 3.

Thẩm Viên Tinh nhìn phía sau, cả một đám đông đen nghịt, chỗ ngồi trong sảnh đã gần đầy.

Cô hơi sốt ruột, tay phải cầm phiếu cơm, không kiên nhẫn gõ vào lòng bàn tay trái. Từ Thành Liệt ở phía sau cô, nhờ ưu thế về chiều cao, anh nhìn thấy toàn bộ động tác nhỏ của Thẩm Viên Tinh.

Thấy hàng người ngày càng gần cửa sổ, Thẩm Viên Tinh không che giấu được khát vọng đối với sườn chiên muối, tâm trạng cô rất tốt.

Không tránh khỏi lại muốn xoay người chui vào lòng Từ Thành Liệt, ôm eo anh, ngửa đầu nói chuyện với anh: “A Liệt, chút nữa em muốn hai phần sườn chiên muối.”

“Ăn hết không?” Từ Thành Liệt ôm lại cô, sự cưng chiều được che giấu trong đôi mắt thâm tình. Ai cũng thấy được, tâm trạng anh rất tốt, khóe miệng khẽ nhếch lên, thay đổi vẻ lạnh nhạt và xa cách thường ngày.

Liễu Tinh Đồng nhìn thấy, âm thầm cắn chặt răng hàm sau, bởi vì Hoắc Minh Đào ở phía sau, nên cô ta không dám biểu lộ ra ngoài mặt.

Nhưng khi chộp được cơ hội, cô ta sẽ ai oán trừng mắt với Thẩm Viên Tinh, thực sự khó phát ra sự tức giận trong lòng.

Nghe Thẩm Viên Tinh nói cô muốn hai phần sườn chiên muối, Liễu Tinh Đồng cũng âm thầm thêm một phần cho mình.

Khi hai hàng đến trước cửa sổ, chỉ còn lại hai phần sườn chiên muối.

Dì múc đồ ăn giơ cái vá to hỏi cả hai cô gái, có muốn mỗi người một phần không.

Thẩm Viên Tinh và Liễu Tinh Đồng liếc nhau, đang định từ chối lời đề nghị của dì, nhưng bị một giọng nam giành trước.

“Xin dì thương cháu với, nếu hôm nay bạn gái cháu không ăn được hai phần sườn chiên muối, e rằng sẽ đòi chia tay với cháu.”

Giọng nam vang lên trên đầu Thẩm Viên Tinh, giọng điệu từ tính, nhẹ nhàng dí dỏm, dứt khoát. Nghe rất quen tai.

Vì thế Thẩm Viên Tinh ngoái đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói —— Từ Thành Liệt.

Thấy anh mím đôi môi mỏng, nhìn cửa sổ không chớp mắt, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú đều tập trung vào dì múc đồ ăn trong cửa sổ.

Sự chân thành và đáng thương trong diễn xuất của Từ Thành Liệt cuối cùng đã chạm đến trái tim của dì múc đồ ăn.

Tuy Thẩm Viên Tinh nghi ngờ, thực ra dì đó bị sắc đẹp của ai kia mê hoặc, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô yên tâm nhận khay đồ ăn của dì đưa qua.

Hai phần sườn chiên muối cuối cùng nằm ở trên, rãnh được lấp đầy, còn có vài miếng sườn nhỏ lăn xuống các rãnh khác.

“Cảm ơn dì, dì tốt quá, xinh đẹp và tốt bụng giống mẹ cháu.” Từ Thành Liệt cong khóe môi, nụ cười tươi tắn trong trẻo, tràn đầy cảm giác thiếu niên.

Chàng trai tuấn tú môi hồng răng trắng lại cười ngọt ngào như thế, ai thấy mà không thích?

Tuy các dì đã gần năm mươi, nhưng một câu của anh khiến tâm tình của họ rất vui, cười không khép miệng được.

Đến phiên Từ Thành Liệt, dì múc đầy khay cho anh.

Trước khi đi còn trìu mến hỏi anh có đủ hay không, muốn thêm một chút nữa không?

Từ Thành Liệt mỉm cười cảm ơn, khi xoay người rời khỏi cửa sổ, khóe miệng giảm độ cong, ý cười trong mắt dần dần biến mất, tựa như trở lại thành nam thần ở trên cao, rất khó gần như thường lệ.

Cho đến khi Từ Thành Liệt ôm vai Thẩm Viên Tinh, dẫn cô đi tìm một bàn ăn trống và ngồi xuống, mọi người vây xem mới từ từ tỉnh táo lại.

Trong đó có cả Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào vừa xếp hàng bên cạnh Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt.

Người trước trợn to mắt, nhìn dì múc đồ ăn đặt cái mâm sắt rỗng sang một bên, tê tái cả người.

Dường như ý thức vẫn còn dừng ở nội dung cuộc đối thoại vừa rồi giữa Từ Thành Liệt và dì múc đồ ăn, hoàn toàn không thể tin được nam thần thường ngày không dính khói lửa nhân gian, lại rất chu đáo với dì múc đồ ăn ở trong căn tin bình dân thế này.

Chỉ vì…… hai phần sườn chiên muối ư?!

Không, nói một cách chính xác, Từ Thành Liệt làm hết thảy là vì Thẩm Viên Tinh.

Nhận ra điều này, Liễu Tinh Đồng khó chịu như có cục đá nghẽn trong lòng, hơn nữa cũng không còn sườn chiên muối, cô ta càng giận sôi máu.

Điều tốt duy nhất là, cô ta có thể mượn chuyện sườn chiên muối để trút bỏ sự bất mãn bấy lâu trong lòng.

Dì múc đồ ăn hỏi cô ta không dưới hai lần, hỏi cô ta muốn ăn món gì.

Liễu Tinh Đồng chơi xấu tính, đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, cũng không hé răng.

Hai mắt dần dần đỏ lên giống như vô cùng ấm ức, Hoắc Minh Đào vội vàng bước lên an ủi: “Đồng Đồng đừng khóc, tuy rằng đã hết sườn chiên muối, nhưng vẫn còn sườn xào chua ngọt và sườn kho, hay là hôm nay chúng ta tạm chấp nhận vậy nhé?”

“Dù sao thì lần trước, chúng ta đã cướp phần sườn chiên muối cuối cùng của Thẩm Viên Tinh, lần này nhường cho cô ấy, coi như huề nhau được không.”

Nghe Hoắc Minh Đào nói vậy, Liễu Tinh Đồng càng tức giận nhiều hơn.

Cô ta quay đầu lại lườm Hoắc Minh Đào, sắc mặt tái xanh. Một lát sau, dưới tiếng thúc giục của những người đứng sau hàng, Liễu Tinh Đồng rời khỏi hàng, bước ra ngoài cửa căn tin.

Hạ Nhược Vân gọi nhưng cô ta không đáp lại, Hoắc Minh Đào nhíu mày do dự một lát, sau đó đuổi theo Liễu Tinh Đồng ra khỏi căn tin. Hạ Nhược Vân theo sát anh ta, hiển nhiên chú ý tới Hoắc Minh Đào sau khi rời khỏi hàng, vô thức liếc nhìn chỗ Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh đang ngồi.



Bởi vì nhóm ba người của Liễu Tinh Đồng rời đi, trong căn tin lại xôn xao một trận.

Thẩm Viên Tinh chính tai nghe thấy hai cô gái ngồi bàn bên cạnh bàn tán chuyện này.

Một người nói, dường như đây là lần đầu tiên Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào xảy ra xung đột, e rằng hai người bọn họ sẽ không lâu dài; người kia nói, Hạ Nhược Vân bị thiểu năng trí tuệ hay sao, ngày nào cũng đi theo cặp kia, hay là muốn làm Liễu Tinh Đồng thứ hai?

Thẩm Viên Tinh nghe thấy toàn bộ, hoàn toàn không chú ý tới Từ Thành Liệt ngồi đối diện, hay là sườn chiên muối.

Điều này làm cho ánh mắt Từ Thành Liệt tối sầm, thò tay trái qua, búng nhẹ lên trán Thẩm Viên Tinh.

Giọng nói trầm thấp: “Đang nghĩ chuyện gì, sao chưa ăn sườn chiên muối?”

Bị búng lên trán, Thẩm Viên Tinh chợt hoàn hồn, cô che trán lùi lại một chút.

Kinh ngạc nhìn Từ Thành Liệt, ngập ngừng muốn nói.

Sau một lúc lâu, cô phồng má, hít một hơi thật sâu, nhe răng cười: “Ăn ăn ăn, đương nhiên muốn ăn.”

“Đây là sườn chiên muối mà A Liệt đã cướp cho em, rất ngon!”

Nói xong, Thẩm Viên Tinh quan sát vẻ mặt dịu xuống của Từ Thành Liệt, mới nói tiếp: “Anh muốn nếm thử không, thật sự siêu ngon.”

Cô đẩy khay đồ ăn tới trước mặt Từ Thành Liệt, đôi mắt hồ ly với đuôi mắt cong cong cố gắng mở to, con ngươi trắng đen rõ ràng ngập tràn sự chân thành.

Làm như thật lòng muốn đề cử món ăn mà mình thích cho Từ Thành Liệt.

Thấy biểu tình “Nếu anh không ăn thì em sẽ rất thất vọng” của cô, Từ Thành Liệt thầm thở dài.

Anh cụp mắt liếc nhìn khay đồ ăn mà cô gái đẩy đến trước mặt anh, khóe mắt chú ý tới những ánh mắt công khai và lén lút nhìn bọn họ, Từ Thành Liệt tới gần bàn, hơi nghiêng người về phía trước, há miệng với Thẩm Viên Tinh, không nói lời nào.

Thẩm Viên Tinh chăm chú nhìn miệng anh, bị đôi môi mỏng đầy đặn đỏ thắm của chàng trai mê hoặc, không hiểu sao nhớ lại những nụ hôn mà hai người đã trao nhau từ trước đến nay.

Thật sự rất khó tin, đôi môi mỏng tưởng như bạc tình và cấm dục của Từ Thành Liệt, khi hôn nhau lại có khả năng hấp thụ và cắn nuốt mạnh như vậy.

Nó đặc biệt quyến rũ sau khi bị nhuốm máu và nước, giống như loài ma quái.

Trong khi suy nghĩ của Thẩm Viên Tinh dần dần đi lang thang, Từ Thành Liệt đang há miệng chờ ăn lại nhíu mày, khép miệng lại cực kỳ không vui, búng vào trán người nào đó lần nữa.

Lần này, anh búng mạnh hơn một chút, Thẩm Viên Tinh bị đau nên r.ên rỉ, che trán xoa một hồi.

Đương nhiên cô không suy nghĩ vẩn vơ nữa, mờ mịt và tức giận nhìn sắc mặt nặng nề của chàng trai, trong lòng mắng “Từ Thành Liệt bị bệnh” vài lần.

Chửi thầm một lúc lâu, Thẩm Viên Tinh mới nhẫn nhịn, mềm mại hỏi: “Sao vậy?”

Từ Thành Liệt cũng kìm lại tính tình, sự u ám cuồn cuộn trong đôi mắt thâm tình, dụ.c vọng ngủ yên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không phải muốn anh nếm thử à?”

Nói xong, anh lại há miệng chờ cô.

Mãi mới hiểu ra, Thẩm Viên Tinh đẩy khay đồ ăn tới trước mặt anh thêm chút nữa: “???”

Từ Thành Liệt giật khóe miệng, ánh mắt tối sầm, âm thanh trầm lạnh, tựa như mất kiên nhẫn: “Đút cho anh, ngốc.”

Thẩm Viên Tinh: “……”

Cuối cùng cô cũng phản ứng kịp, vội vàng đút một miếng sườn chiên muối vào miệng Từ Thành Liệt.

Khóe mắt thoáng thấy những ánh mắt đang tập trung xung quanh mình, Thẩm Viên Tinh vừa tức giận vừa buồn cười trong lòng. Không ngờ em trai thối này còn diễn hơn cô.

Quả nhiên, sau khi Thẩm Viên Tinh đút miếng sườn cho Từ Thành Liệt, bốn phía đều vang lên tiếng hít hà không đồng đều.

Sau đó hết người này đến người khác bàn tán.

“Cứu tớ với! Đây là tiết tấu công khai giết chó, thật không ngờ nam thần cũng muốn đút!”

“Từ Thành Liệt đáng yêu quá, cậu ấy há miệng chờ đút hai lần, ngoan ghê, muốn ôm về nhà dính……”

“Tớ lại cảm thấy tin tưởng vào tình yêu, nhìn hai người bọn họ thể hiện tình cảm, tớ cũng muốn yêu đương!”

“Chỉ có một mình tớ cảm thấy nam thần thay đổi phong cách hay sao, trước đây cậu ấy không phải như vậy, hôm nay hình như nam thần đặc biệt bình dân……”

“……”

Thẩm Viên Tinh tưởng tượng nếu Liễu Tinh Đồng thấy cảnh vừa rồi, không chừng sẽ hộc ba lít máu.

Tâm trạng cô vô cớ tốt đẹp hẳn ra, liên tiếp đút cho Từ Thành Liệt vài lần, đối phương ngoan ngoãn tiếp nhận, phối hợp suốt quá trình.

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt cùng nhau rời khỏi căn tin số 3.

Cô đến thư viện tìm sách với anh, vừa đi loanh quanh giá sách, vừa lột giấy gói kẹo m.út, Thẩm Viên Tinh vui vẻ ngậm kẹo.

Mùi thơm của việt quất và sữa thấm vào môi răng, tinh khiết và ngọt ngào, khiến tâm trạng của người ta rất tốt.

Khi Từ Thành Liệt ôm một quyển sách dày nặng lặng lẽ tiến đến từ phía sau, ấn Thẩm Viên Tinh vào giá sách bằng gỗ, cô không hề phản kháng.

Thay vào đó xoay người dựa lưng vào giá sách, bĩu môi nhón chân, dùng que nhựa của cây kẹo chọc vào cái cằm thon gầy sạch sẽ của chàng trai.

Giọng nói mơ hồ, nụ cười nơi khóe môi, dường như khiêu khích Từ Thành Liệt: “Tránh ra, nếu không em sẽ chọc vào anh.”

Chàng trai đứng cao lên, cuốn sách dày nặng bị anh tạm thời đặt trên giá sách, hai tay chống hai bên người Thẩm Viên Tinh.

Thân hình cao lớn đè lên người cô, Thẩm Viên Tinh nhanh chóng cười không nổi, cảm nhận được cảm giác áp bức chưa từng có xưa nay.

Cô rụt cổ, rút ​​cây kẹo trong miệng ra, li.ếm môi, ánh mắt ủ rũ, không hiểu sao lại chột dạ, “A, A Liệt…… Em sai rồi.”

Từ Thành Liệt khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt đôi môi đỏ tươi của cô, yết hầu chậm rãi lên xuống.

Khuôn mặt tuấn tú treo trước mắt cô gái, chóp mũi muốn cọ với cô, khàn giọng nói: “Ngọt không?”

“Cái gì?” Thẩm Viên Tinh mờ mịt, hô hấp hết sức kiềm chế.

Ánh mắt chàng trai thay đổi, liếc xuống viên kẹo trong tay cô, hỏi lần nữa: “Có ngọt không?”

Thẩm Viên Tinh vội giơ cây kẹo đang ăn dở lên đến bên môi anh, “Ngọt, siêu ngọt! Anh muốn nếm thử không?”

Từ Thành Liệt ừ thật mạnh, nói đầy khẳng định: “Muốn nếm.”

Vừa dứt lời, anh bỏ qua cây kẹo m.út mà Thẩm Viên Tinh đưa tới, nghiêng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Khẽ cắn một ngụm trước, sau đó khi cô gái rê.n rỉ kêu đau thì chen vào răng của cô, nếm thử vị ngọt của đường thấm vào môi lưỡi.

Thẩm Viên Tinh không ngờ “nếm” của chàng trai là như thế này……

Cô ngẩn cả người, bị động nghênh đón nụ hôn của anh. Mãi cho đến khi hô hấp bị rối loạn, Thẩm Viên Tinh mới vòng tay qua cổ chàng trai theo bản năng, dựa sát vào ngực anh.

Sau một lúc lâu, Từ Thành Liệt buông tha cho cô.

Anh ôm cô vào lòng, vùi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, thở hổn hển.

Âm thanh nặng nề như tiếng trống rung, cười khẽ trêu, “Quả nhiên không lừa anh……”

“Thật sự siêu ngọt.”

Thẩm Viên Tinh vẫn còn thở dốc trong lòng anh: “……”