Mộng Có Đành Buông

Chương 29



Phúc khẽ mở đôi mắt hạnh, nghiêng người, chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt tôi. Tôi cũng không biết sắc mặt mình lúc này có màu gì, chỉ cảm thấy nỗi lo tràn ngập.

– Tại… tại sao… anh lại thả tôi đi?

Anh thở hắt một hơi, nằm ngửa ra, đưa tay vắt lên trán, hai mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Có phải anh đã chán tôi, đúng như tôi có ý đồ làm anh chán. Mục đích đã đạt được, vậy mà tại sao… lòng tôi lại trĩu nặng?

Tôi nuốt nghẹn một ngụm nước bọt, mấp máy môi:

– Sáng sớm ngày mai… có thể nào không nghe theo cha anh không?

– Sợ tôi chết à?

Khóe môi mỏng khẽ nhếch. Hai má nong nóng tôi chẳng biết nói gì. Tôi… chẳng lẽ đúng là tôi sợ anh chết sao? Anh thả tôi đi rồi, thì sống chết của anh đâu còn liên quan đến tôi, vậy mà… tôi không mong anh tham gia vào chuyện nguy hiểm kia một chút nào.

Khẽ hừ một tiếng trong cổ họng, Phúc tiếp lời:

– Tôi sẽ không chết, cũng chưa tha cho cô.

Anh trầm giọng đe dọa, sau đó xoay lưng về tôi. Hai mắt đăm đăm nhìn tấm lưng trước mặt, tôi mím chặt môi chấp nhận sự thật. Khoảng cách giữa tôi và Phúc… cho đến tận những gắn kết thể xác sâu sắc nhất… vẫn không có cách nào bước qua. Tất cả chẳng phải là vì ân oán không cách nào xóa bỏ giữa tôi và anh sao? Nhưng… bước qua rồi thì có thể làm gì? Tôi sẽ ngoan ngoãn làm vợ lẽ của anh, cùng Mộc Miên sinh con đẻ cái cho anh, thậm chí sẽ còn nhiều cô vợ lẽ khác bên anh tạo thành một “gia đình”. Đó liệu có phải là điều tôi mong muốn? Không… chắc chắn là không! Anh đã cho tôi có tự do, tôi cần phải chớp lấy cơ hội này mà vĩnh viễn thành một cánh chim tự do như tôi khao khát. Cuộc đời tôi… cho đến giờ phút này, chưa từng có tự do, có phải đây chính là lúc tôi có tự do? Nhưng tự do thực sự của tôi… lại là khi anh không thể tìm ra tôi.

Trời còn chưa sáng tỏ, nửa giường cạnh tôi đã lạnh lẽo chẳng còn hơi người. Giật mình tỉnh giấc, bất giác trong lòng tôi trống trải đến vô hạn. Đêm qua còn mặn nồng ân ái, lúc này đây tôi và Phúc đã mỗi người một ngả. Con đường phía trước chẳng dễ dàng cho anh, trái tim tôi như co rút khi nghĩ đến điều tồi tệ. Trên tất cả, an nguy của anh là điều làm tôi day dứt nhất…



Có tiếng gõ cửa rất nhẹ, tôi rón rén bước ra mở. Đứng trước tôi trong ánh sáng nhập nhoạng là Mạnh, kẻ từng bị tôi cướp súng, cũng là một trong hai gã lần trước đưa tôi đi bệnh viện. Anh ta thì thào:

– Cô Chi, chuẩn bị đi thôi!

Tôi chẳng có gì cần phải đem theo, nơi này không có gì thuộc về tôi. Không nghĩ nhiều hơn, tôi chạy nhanh theo Mạnh về phía cổng. Có sự hậu thuẫn từ Phúc, Mạnh và tôi vượt qua cánh cổng rất dễ dàng. Hai mươi gã tay sai theo Phúc đi giao dịch khiến khu vực cánh cổng vắng vẻ đi nhiều.

Gã còn lại đưa tôi đi bệnh viện hôm trước tên Duy đang ngồi ở ghế lái, chỉ chờ Mạnh và tôi lên xe là xuất phát. Không gian tranh tối tranh sáng khiến tôi không nhìn rõ mặt, cũng không rõ thái độ của Duy. Bất ngờ, anh ta trầm giọng:

– Anh Phúc bảo chúng tôi đưa cô về tỉnh H.

Tỉnh H là nơi tôi đang làm giáo viên trước khi bị Phúc bắt cóc, chắc hẳn việc tìm kiếm tôi cũng đã khép lại sau hai tháng không thấy người. Chỉ là… âm giọng trầm buồn của Duy làm lòng tôi rộn lên lo lắng, liền hỏi: . Kiếm Hiệp Hay

– Cuộc giao dịch kia của anh Phúc… thế nào rồi?

– Vẫn đang tiến hành.

Không đúng! Rõ ràng thái độ của anh ta hết sức trầm mặc. Có khi nào… Phúc đang lâm nguy? Tôi vươn người, sốt ruột lay lay vai anh ta:

– Anh làm ơn nói thật cho tôi biết được không?



Anh ta vừa lái xe, vừa bực bội gắt:

– Chẳng phải cô mong anh ấy chết lắm à?

Tôi cứng họng, không biết phải nói thế nào. Chính tôi làm Phúc lâm vào cảnh này, giờ nói tôi lo lắng cho anh thì liệu ai tin?

Tôi sụt sịt, hai mắt đỏ hoe ngồi phịch xuống ghế, gật đầu:

– Phải, tôi không có quyền lo lắng cho anh ấy… Chính tôi là kẻ tội đồ đẩy anh ấy vào nguy hiểm… Nhưng có thế nào, tôi vẫn mong anh ấy được bình an.

Duy tức giận nói:

– Mong… mong cái mẹ gì? Nếu không vì cô, anh Phúc chẳng bao giờ phải liều mạng như vậy!

Tôi long đôi mắt khó hiểu nhìn hai gã ngồi trên. Mạnh đập vào vai Duy một cái, anh ta hừ một tiếng, không nói thêm điều gì. Cảm giác sốt ruột như ngồi trên đống lửa, tôi níu vai Mạnh, tha thiết hỏi anh ta. Dù sao Mạnh cũng là kẻ mà tôi cảm thấy có lòng trắc ẩn.

– Anh có thể cho tôi biết tại sao anh Phúc lại liều lĩnh làm chuyện giao dịch với đám thổ phỉ kia không? Rõ ràng lão Tâm muốn đẩy anh ấy vào cảnh nguy hiểm!

Mạnh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thở hắt ra, đáp lại tôi:

– Bọn thổ phỉ yêu cầu phải là người nhà ông Tâm ra mặt thương lượng. Ông Tâm không muốn liều mình, thế nên đẩy nguy hiểm cho anh Phúc. Điều kiện của anh Phúc chính là hết nợ với ông ta, anh ấy được tự do trở lại thành phố S. Có điều, giao dịch thành công và trở về… là một điều hết sức khó khăn…