Mộng Chiếu

Chương 61: Ly Tao



Sen trong hồ lại nở, ráng chiều vàng khảm lên bức vách của gian nhà đơn sơ quạnh hiu ở ngoại thành Vĩnh Yên.

Không gian tĩnh vắng đi giọng người, chỉ có tiếng chuông đồng treo trước thềm khẽ kêu cùng âm điệu "xào xạc" lay động của khóm trúc ngoài cổng nhỏ. Thỉnh thoảng lại có tiếng lá rơi mỏng tang.

Người đàn ông vận cẩm bào ngồi trước thềm lặng lẽ, khẽ ngước mặt lên đón lấy cơn gió nhè nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh phả từ hồ sen phía trước. Một lúc sau ông lại cúi đầu, mi mắt khẽ chạm lại mà thở ra một hơi khí lạnh mệt mỏi.

Chỉ có mấy tháng qua đi mà Nhiếp Thái phó như đã già đi cả chục tuổi.

Căn nhà gỗ đơn sơ nằm ở ngoại thành này là nơi mà năm xưa nhị lang Nhiếp Tĩnh ở và học hành ôn luyện cho khoa cử. Giấy bút và sách vở của hắn còn lưu lại ở đây vô số, kể từ ngày hắn quyết chí xa quê làm ăn thì đã không còn lần nào quay lại đây nữa. Tuy vậy nhưng tất thảy vật dụng đều không hề bám bụi, trái lại còn được lau dọn thường xuyên.

Cũng là nơi mà Nhiếp Hoằng lui tới mỗi khi mệt mỏi, chán nản với thế sự. Không thể nói là nơi thâm sơn cùng cốc nhưng vẫn mang một vẻ thanh tịnh hiếm có ở bên chốn phồn hoa huyên náo.

Cánh hoa phớt hồng khẽ đáp xuống tà áo trên đầu gối ông, Nhiếp Hoàng từ từ mở mắt, có tiếng bước chân nhẹ nhàng không nhanh không chậm tiến đến.

Lạc Sa đặt khay gỗ lên bàn nhỏ trước hiên, nét mặt trầm dịu không tô son điểm phấn như mọi khi thật có chút khác lạ, nhưng vẫn không thể phủ nhận vẻ đằm thắm sắc sảo ấy.

Nàng nâng tay rót thứ trà xanh nhạt trong veo ra chén ngọc, hơi nước dịu dàng bay lên, hương thơm thanh mát của thức trà từ vùng Vân Lương mà khó ai có thể cưỡng lại.

Từng động tác của nàng đều rất uyển chuyển và nhịp nhàng, phục vụ bên cạnh phu nhân hơn mấy mươi năm sao có thể không thành thạo những việc này chứ.

Lần này Lạc Sa không còn mặc đồ tang giản lược nữa mà thay vào đó là y bào cổ bẻ, đai lưng bằng da. Hồ phục vận lên người, dáng vẻ khoẻ khoắn tươi mới của nàng dần bộc lộ ra ngoài, khó ai mà tin đây là thị nữ Lạc Sa chỉ ngày ngày chăm lo cho quy nhân mà không bước chân khỏi cửa phủ.

Đối diện với người đã từng lạnh nhạt với chủ tử của mình ngần ấy năm trời nhưng nàng lại không hề lộ ra chút hiểu hiện khinh ghét chán nản nào. Thậm chí còn rất ung dung bình thản.

Nhiếp Hoằng bấy giờ mới cất giọng khàn khàn: "Trà từ Vân Lương rất khó mua được ở kinh thành, lại là trà mà Thanh Yên thích."

Lạc Sa không ngồi xuống mà tiếp tục hướng mặt về phía hồ sen, trong mắt thoáng qua ẩn ý.

"Quý chủ từng nói, người mới chỉ được uống trà này ba lần. Một lần là với ngoại tổ mẫu* trong chuyến du xuân Vân Lương, một lần là ở Lĩnh Tây và lần cuối cùng là với thiếu niên lang của người."

*Bà ngoại.

Chợt, Nhiếp Hoằng ôm mặt cười giễu hệt như khóc, ngữ điệu vẫn không hề có ý trách cứ mà giống như một lời nói đùa hơn : "Ngươi... là ngươi thẳng thắn hay đang cố tình chọc tức ta đây Lạc Sa?"

"..."

Nàng ta im lặng.

Cái im lặng như ngầm khẳng định câu hỏi nửa đùa nửa thật của ông, một lời khẳng định đầy chua ngoa.

Có hận không?

Có chứ. Kẻ từng làm tổn thương chủ tử hết lần này đến lần khác, đẩy người đến bước đường cùng như ngày hôm nay. Sao có thể không hận?

Có đáng thương không?

Có chứ. Đó là điều chắc chắn.

Không ai thuộc về cuộc chiến này cả, những kẻ tưởng chừng như nắm chắc vận mệnh của mình trong tay, đến cuối cùng cũng chỉ là quân cờ của số phận, của vương quyền mà thôi.

Ông nhấp một ngụm trà, từng nếp nhăn trên gương mặt như hằn sâu thêm mấy phần. Thức trà ấm nóng vừa đi vào họng mà vị đắng chợt tăng lên gấp đôi.

"Hàn Thanh được thăng chức rồi, nó đã được điều đến làm Đô đốc cấm quân ở Biện Nhai một tháng nay. Nhiếp Tĩnh cũng chẳng biết sống chết ra sao. Còn ta... haizz..."



Cổ họng như bị nghẹn lại, hai mắt nhắm chặt muốn ngăn không cho lệ trào ra, ông cúi mặt cười cười nhạt nhẽo rồi xua tay với Lạc Sa, cử chỉ có chút lúng túng.

"Đi đi. Ly trà này cũng coi như chấm dứt quan hệ chủ tớ của ngươi với Nhiếp phủ. Đừng ở đây nữa, ngươi không phải người nhà họ Nhiếp, cũng không cần chịu tang ba năm. Mộ phần và nơi cúng tế phu nhân, muốn đến thì cứ việc."

Nữ tử Hồ tộc lặng thinh, hơn hai mươi năm nàng đi theo hầu hạ phu nhân. Hai mươi năm không dài không ngắn cũng đủ để người ta mang theo nỗi day dứt khôn nguôi. Nói muốn đi, sao có không vương vấn đây? Rồi nàng sẽ đi đâu? Trên cái đất trời Nam này nàng chăng quen ai, chẳng có người thân thích, biết đi đâu bây giờ?

Nàng không sợ cô độc, chỉ sợ khi bước chân khỏi Nhiếp phủ sẽ chẳng còn ai nhớ tới chuyện xưa. Chẳng còn ai nhớ, rất lâu trước kia từng có một vị phu nhân dốc lòng cho lê dân thiên hạ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp. Sợ rằng đến một ngày khi huyết mạch Lâm thị dứt, họ sẽ quên mất đã từng có một gia tộc tử sinh vì đại nghiệp, tuyệt không hai lòng.

Quá khứ bị lãng quên, chính là điều đáng sợ nhất.

Nhiếp Hoằng như thấy điều mình vừa nói thật vô nghĩa làm sau nhưng đến cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.

Khói nhạt vẫn toả nhẹ từ ấm trà tử sa.

Ông cười nhạt: "Thanh Yên là thê tử của ta, dù còn hay mất thì đó vẫn là sự thật. Ngươi không cần lo ta bỏ bê phần mộ của nàng."

Lạc Sa chớp mắt, dường như chẳng bận tâm đến thái độ của người nọ. Ánh tà dương ảm đạm lồng lên bóng lưng cô tịch mà sừng sững của nàng, không vui không buồn, không hờn không trách.

Nàng nhìn Nhiếp Hoằng, mặt lặng như hồ mà vái lạy: "Ân phước của Nhiếp thị cả đời này ta sẽ ghi tạc trong lòng. Giờ phu nhân cũng đã đi xa, chẳng còn gì níu kéo ta ở lại. Cảm tạ Thái phó suốt ngần ấy năm đã dung túng cho kẻ hèn thấp đây, cái khấu đầu này thay cho lời từ giã của ta với những người trong phủ."

"Cáo biệt."

Nói rồi, nàng đứng dậy mà bước từng bước khỏi cổng, không một cái nhìn lại, không một chút vướng bận. Là kết thúc, cũng là bắt đầu. Tà dương phủ lên vai kẻ độc hành mới thật yên tĩnh và nặng nề làm sao.

Bóng hình ấy lụi tàn, bấy giờ Nhiếp Hoằng mới chậm rãi đứng dậy. Ông bắt chéo hai tay sau lưng, khẽ thở ra một tầng hơi lạnh, lọm khọm như một ông già.

Vị Thái phó nọ hướng mắt về xa xăm, tận hưởng những ánh chiều tà quý giá cuối cùng của ngày hôm nay và có lẽ đó cũng là dấu chấm hết cho tất cả.

"Mặt trời xuống núi rồi."

Ông nhắm mắt.

Mặt trời này lặn, sẽ có một mặt trời mới thay thế. Mây đen qua đi, trời cao sẽ lại sáng tỏ mà thôi.

"Ngựa hãy cưỡi lấy, đi nhanh,

Lại đây ta chỉ cho mình đường quang."(*)

*Ly tao của Khuất Nguyên (đã dịch).

...

Lúc Già Lam quay trở về thì cơn mưa cũng đã tạnh. Đi ba ngày ba đêm dưới khắp các con trấn mà cũng chỉ mua được đôi ba bài thuốc trị cảm và tăng cường thể lực mà thôi, ngoài ra còn có mấy cái bánh nướng nữa.

Cũng không trách nàng ta được. Dù sao thì mấy con trấn quanh đây đều chẳng mấy thịnh vượng, thậm chí dân chúng còn phải lo cái ăn cái mặc từng ngày nên hàng hoá còn tương đối ít ỏi.

May sao, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào hay là Tô Mạc Vãn uống nhầm thuốc mà hắn lại chủ động xuống bếp hầm cho nàng một nồi canh củ sen rồi nhờ Già Lam mang đến hộ.

Tuy không phải ngon xuất sắc nhưng ít nhất là vừa với khẩu vị của nàng.

Nhiếp Tư Mặc vừa thổi nhẹ thìa thuốc vừa cười nói: "Cô vất vả rồi, ta đúng là đồ vô dụng mà. Hết lần này đến lần khác khiến cô phiền lòng."



Già Lam bĩu môi: "Cô mà hiểu cho ta thì đừng có tự làm hại mình nữa."

Nàng ta cũng chẳng buồn cáu gắt như mọi khi nữa, lặng lẽ đưa mắt nhìn trời mà khẽ giọng như tự nói với chính mình:

"Trời còn chưa tối, tranh thủ đi giặt đồ thôi."

Nói rồi Già Lam đứng dậy đi quanh phòng gom từng chiếc áo đủ loại mà Nhiếp Tư Mặc "bày" ra trong suốt ba hôm nay. Hì hục một hồi đã gom lại được cả một chồng lớn, nếu nàng ta mà đi lâu hơn thì chắc tên nhóc kia sẽ chẳng còn y phục sạch để thay mất.

Nhiếp Tư Mặc ngồi thất thần một hồi rất lâu, bát thuốc vơi quá nửa vẫn còn nằm trong lòng bàn tay đơ cứng của nàng.

"Già Lam này, chắc là sắp tới đây ta sẽ có một chuyến đi đến Lăng Châu để thăm dò tin tức. Cô có muốn đi cùng không?"

Động tác của nàng ta khựng lại, bình thản đáp:

"Cô còn chưa bình phục, đừng có chạy lung tung rồi lại làm khổ ta. Còn nữa, ta sẽ không đi đâu hết."

Nét buồn thoáng qua trong mắt nàng, còn tính rủ người kia đi chơi một chút, vậy mà lại bị từ chối phũ phàng như thế đấy.

"Ta chỉ còn có cô là người thân thiết ở đây thôi, cô mà giận ta như vậy... thì ta còn biết nương tựa vào ai đây?", Nhiếp Tư Mặc cười khổ, nàng nửa muốn dỗ dành người bạn kia, nửa muốn bộc bạch vài điều trong lòng.

Già Lam nhíu mày lấy làm lạ: "Cô sao vậy? Không phải cô còn có lâu chủ là sư phụ kia sao? Cô và ngài ấy chẳng lẽ lại không phải thân thiết gì ư? Cô đúng là..."

Mặt nàng lạnh tanh, khẽ lắc đầu.

"Không."

Già Lam ngây người.

Nàng tiếp câu: "Thiên Cực lâu không phải nhà của ta, Tô Mạc Vãn chỉ đơn giản là sư phụ của ta. Đó là điều chắc chắn."

"Cô điên rồi Nhiếp Tư Mặc, lâu chủ mà nghe thấy thì sẽ nghĩ gì đây!?", Già Lam gắt giọng.

Mặt nàng đơ cứng như tượng tạc, bất giác nở một nụ cười lạnh: "Ta chưa từng có ý định đi quá giới hạn. Ta và họ chỉ đơn giản là đồng minh tạm thời mà thôi."

Cổ họng nàng ta nghẹn lại: "... ý của cô..."

Nhiếp Tư Mặc bình tĩnh, ánh mắt lạnh băng trong suốt nhìn trực diện người trước mặt.

"Chiếm lấy niềm tin của Tô Mạc Vãn, mượn binh lực trong tay hắn mà lật đổ Đường thị."

Từng câu từng chữ như lệ như máu.

Cái lạnh tê tái chạy dọc sống lưng Già Lam, kẻ trước mặt nàng ta giống như đã mất trí vậy, giẫm đạp lên huynh đệ đồng minh và thậm chí là cả sư phụ vì hai chữ "chí tôn"? Nàng điên rồi! Điên thật rồi!!

Già Lam vẫn không tin, nàng muốn xác nhận ý nghĩ của người kia: "Cô nói với ta những lời này, không sợ ta sẽ nói lại với lâu chủ sao?"

Nàng cúi mặt, ánh mắt dịu hẳn đi mà mỉm cười khẽ giọng: "Nếu đó thực sự là điều cô muốn làm... vậy thì bát thuốc này đã không phải bát thuốc bình thường."

Già Lam tròn mắt.

Nàng ta muốn hét lên.

Nhưng lại chẳng thể.