Mộng Chiếu

Chương 52: Những Kẻ Máu Mặt



Từ sáng sớm nay Thiên Cực lâu đã tất bật trang hoàng lại đại điện, tám bàn đầy rượu và thịt vô cùng thịnh soạn đã được chuẩn bị từ trước, cốc chén và bát đĩa đều là chất liệu vàng bạc khảm ngọc quý.

Toạ ỷ khảm vàng trải một tấm lông thú dày được đặt ở vị trí cao nhất, phía trước trước là một bàn rượu riêng và một ly bạc nhỏ, phía sau toạ ỷ là bức bích họa núi sông và mặt biển sóng trào cuồn cuộn.

Người qua kẻ lại trong lâu tất bật không ngớt, cảnh tượng này có lẽ đang chuẩn bị cho một buổi yến tiệc lớn nhưng sắc mặt ai nấy đều chẳng hiện một phân cảm xúc.

Trái lại còn có chút ảm đạm.

Đứng bên lan can lầu ba là Ôn Kỳ Thiên đang đưa đôi mắt xanh đục bao quát toàn bộ nhất cử nhất động của những người ở đây.

Thường ngày y dường như khá phóng túng và rất hiếm khi mang vẻ thận trọng như vậy, đến cả vật gây sát thương cũng không mang theo. Vậy mà hôm nay lại đem bên hông hai thanh chủy thủ sắc bén như sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Trong phòng, Nhiếp Tư Mặc ngồi trên đệm ấm lật giở từng tờ giấy một, hàng mày hơi cau nhẹ, nét mặt suy tư này đã giữ được từ rạng sáng đến giờ rồi.

Thật kỳ lạ, thông tin trong này bị đứt đoạn khá nhiều.

Giống như bị thiếu đi vài trang vậy.

Không lẽ Tô Mạc Vãn lại đưa thiếu cho nàng?

Nhiếp Tư Mặc thở hắt ra một hơi, quay sang hỏi nữ tử đang gấp y phục gần đó: "Từ sáng đến giờ trong lâu ồn ào thật đấy, cô có biết chuyện gì không?"

Già Lam phủ nhẹ ít bụi dính trên bộ cuối cùng được gấp xong rồi đáp: "Hình như là yến tiệc tiếp đón Tả sứ Lục Ảnh môn, cứ mấy năm họ lại đến để thương lượng với chúng ta."

Thương lượng sao? Thương lượng cái gì mới được?

"Mà từ lúc vào đây cô không đi gặp mặt mọi người trong lâu à? Đây là cơ hội tốt để làm quen đó."

Dường như nàng chẳng mấy tập trung đến lời nói của Già Lam, ánh mắt thất thần hướng vào hư không chợt loé lên tia sáng.

"Nhiếp công tử có trong đó không?"

Người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy giọng, xen lẫn với tiếng gọi không to không nhỏ là tiếng gõ cửa. Âm thanh ấy như lôi kéo Nhiếp Tư Mặc khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Nàng giật mình hướng ra cửa.

"Để ta ra mở."

Không để nàng kịp đứng dậy, Già Lam đã lướt qua rất nhanh.

Cánh cửa vừa mở ra nàng đã sững người. Là Đông Kính. Hắn gần như chẳng có gì khác với mọi khi, vẫn là vẻ kín đáo nghiêm túc ấy.

Hắn mở lời: "Lâu chủ lệnh cho ta mời Nhiếp công tử đến đại điện dự yến cùng ngài. Lâu chủ còn dặn hãy mang theo đao."

"Ta hiểu rồi."

Dứt lời Nhiếp Tư Mặc trở vào bên trong phòng, đứng trước thư án bừa bộn mà đặt trên đó là chiếc hộp gỗ dài. Nàng chần chừ một lát thì mở nó ra.

Già Lam hơi nheo mắt.

Thanh bảo đao đen kịt nằm trong hộp đúng như tên gọi của nó: Đáy biển sâu mà lạnh lẽo khó đoán.

Nàng hít một hơi, nhấc thanh Thương Hải đao ra khỏi hộp rồi dứt khoát bước ra khỏi cửa, điệu bộ và nét mặt thiếu niên hiện rõ sự rắn rỏi quật cường.



Đây là mệnh lệnh của lâu chủ, Già Lam hoàn toàn không có quyền can thiệp, chỉ đành dõi theo bóng lưng gầy yếu biến mất sau cánh cửa.

...

Chính điện của Thiên Cực lâu nằm tại tầng một của Hàm Quang lầu, cũng chính là nơi mà Nhiếp Tư Mặc đi lại mấy ngày nay.

Người qua kẻ lại dù tất bật đến mấy nhưng cứ hễ nhìn thấy đệ tử thân truyền của lâu chủ thì cũng lập tức hành lễ mà không cần nói một lời.

Cái cảm giác được người ta kính trọng như thế này trước kia gần như Nhiếp Tư Mặc không hề có, dù nàng có là ái nữ của Phụ quốc Thái phó, thiên kim vọng tộc mà còn có người khi dễ nữa là.

Lần này Tả sứ Lục Ảnh môn đến ắt hẳn là chuyện chẳng lành, sư phụ bảo nàng mang theo đao có lẽ cũng vì đề phòng bất trắc xảy ra.

Vừa bước chân xuống tầng hai đã chạm mặt Ôn Kỳ Thiên đang đứng khoanh tay dựa vào cột. Mắt y hơi híp lại dõi xuống phía bên dưới, vẻ đăm chiêu này giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Phát giác được sự xuất hiện của nàng y lập tức chuyển tư thế lại ngay ngắn.

"Trưởng sự sao lại đứng đây giờ này?"

Nhiếp Tư Mặc dù không nguyện ý lắm như vẫn nán lại chào hỏi y vài câu coi như xã giao để gắn kết tình "huynh đệ".

Y ho khan vài tiếng rồi cất giọng: "Đúng lúc lắm, ta cũng đang tìm ngươi. Đi thôi, Mạc Vãn đang chờ."

Nàng khẽ gật đầu rồi dời tầm mắt xuống dưới lan can, cảnh tượng phía dưới khiến nàng khó mà tin vào mắt mình.

Đại điện rộng lớn trang hoàng bày trí hoa lệ bên dưới chỉ mới nãy thôi tạp dịch trong lâu còn qua lại vô số mà giờ đây đã có thêm gần năm mươi người dáng dấp cao lớn ăn vận khác biệt pha trộn giữa phương bắc và phương nam.

Lãnh đạm có, hùng hổ có mà ngông cuồng cũng có.

Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như vậy, mở miệng hỏi: "Họ là người của Lục Ảnh môn?"

Ôn Kỳ Thiên nhún vai: "Lục Ảnh môn chỉ là một phần, trong đó còn có cả Thượng sứ của các bộ lạc giao thương với Thiên Cực lâu."

Lần này các nhân vật lớn hội tụ ở đây ắt hẳn là bàn chuyện thương đạo bị lũng đoạn, các bộ lạc kia tưởng chừng như ngoài cuộc như thực chất việc này lại ảnh hưởng không nhỏ đến họ.

"Đứng đó làm gì, đi thôi."

Nàng ừm một tiếng rồi theo đuôi y đi xuống cầu thang còn không quên ngoái đầu gọi vọng lại: "Ngươi không cần theo ta."

Đông Kính đáp lại bằng cái gật đầu.

Tiếng nhạc từ hồ cầm đang du dương bỗng chốc ngắt quãng như tiếng suối róc rách bị chặn lại.

Hàng ngàn ngọn nến chiếu rọi lấp lánh xuống đại điện nguy nga thoáng chốc lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt đổ dồn về phía thiếu niên cẩm bào tay nắm bảo đao cùng nam nhân ngoại tộc vừa bước xuống cầu thang, kinh ngạc đến xuất thần.

Chỉ rất nhanh sau đó thôi vẻ kinh ngạc lập tức được thu vào, sự ồn ào náo nhiệt cùng tiếng đàn ca múa hát lại tiếp tục vang lên.

Tô Mạc Vãn vận trường bào đỏ thẫm ngồi trên toạ ỷ đẽo khắc giao long đưa mắt liếc nhìn hai người vừa xuất hiện như ra hiệu hãy đến vị trí của mình.

Nhiếp Tư Mặc đi đến bàn rượu đã được chuẩn bị riêng đặt gần toạ ỷ lâu chủ, nàng hất tà áo rồi chậm rãi ngồi xuống đưa mắt đánh giá quang cảnh hiện tại.

Ngoại trừ ba bàn rượu dành riêng cho lâu chủ, Trưởng sự và nàng ra thì tám bàn còn lại vẫn vắng một chỗ, lại là mấy người chậm trễ nào đây?



Nhìn sắc mặt không mấy sáng sủa của Tô Mạc Vãn kia thì có vẻ mấy vị khách kia không tầm thường.

Bất chợt một nam nhân đứng tuổi râu tóc bạc phơ nhưng phong thái cao ngạo mặc bạch y đeo giáp sắt bên cầu vai, đầu vấn khăn trắng rời khỏi bàn rượu cùng một ly bạc mà tiếng đến trước Tô Mạc Vãn.

Lão chắp tay thành kính: "Thượng sứ Tiết Diên Đà tham kiến Tô lâu chủ, cung chúc lâu chủ dồi dào sức khỏe, sớm đưa Thiên Cực lâu trở thành thế lực uy chấn Trung Nguyên."

Tô Mạc Vãn nâng rượu đáp lễ: "Cảm tạ lòng thành của Thượng sứ, ly rượu này thay cho lòng thành của ta."

Nói rồi hắn đổ thẳng rượu vào miệng không sót một giọt.

Một vị khác trong đám khoác cẩm bào choàng áo thổ cẩm tướng mạo góc cạnh da ngăm rắn rỏi cũng nâng chén chung vui: "Tại hạ sĩ cân* tộc Sa Thác Bạt cung chúc lâu chủ thuận buồm xuôi gió, hành vân lưu thủy."

*Tương đương với thủ lĩnh.

"Đa tạ."

Vừa dứt câu cánh cửa đại điện lập tức bật mở, một trận gió thét gào mang theo sát khí ập thẳng vào bên trong. Tất cả mọi người trong điện đều đổ dồn ánh mắt ra cửa, ai nấy đều dấy lên nghi hoặc trong lòng.

Nhiếp Tư Mặc cũng không ngoại lệ.

Một giọng người ngân vang cùng tiếng kèn trống hùng hổ: "Lục Ảnh môn Tả sứ Đề Mạt Bất Cách Mã Y diện kiến!"

Hàng trăm binh gác đứng dàn hai bên một thân hắc y đem mặt nạ quỷ trải dài từ đại môn Thiên Cực lâu đến chính điện đều động loạt hành lễ. Bước đi hiên ngang giữa hàng người là nam nhân trung niên râu tóc xồm xoàm mắt sắc như ưng đeo vòng kiềng chạm khắc mãng xà, trên tay gã cầm một cây trượng dài đeo một quả chuông lớn theo mỗi bước đi của gã đều tạo ra những âm thanh vang vọng trong không gian lạnh lẽo.

Người này tuy đã có tuổi nhưng dường như điều này không hề đả động được đến phong thái vừa uy nghi vừa lãnh đạm của gã.

Người này chính là Tả sứ Lục Ảnh môn Đề Mạt Bất Cách Mã Y.

Theo sau gã còn có mười ăn vận tương tự, trên tay mỗi người đều bê theo một hộp lớn. Thoạt nhìn có thể là lễ vật dâng tặng lâu chủ.

Những người tận mắt chứng kiến khung cảnh ấy đều thầm cảm thán trong lòng, một cảnh tượng hùng tránh hoa lệ mà chỉ cần nhìn qua một lần cũng khó lòng quên được.

Gió bắc tấp mạnh vào đại điện làm tung bay mái tóc đen dài của vị lâu chủ họ Tô cũng như lay động những ánh nến dập dờn, ai cũng có một chút tò mò hay hứng thú với đám người của Tả sứ kia.

Ngoại trừ hắn.

Nhiếp Tư Mặc có chút căng thẳng nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, nàng hơi liếc mắt về phía Tô Mạc Vãn. Sắc mặt hắn đã tối sầm lại từ lúc nghe được tin Tả sứ Lục Ảnh môn diện kiến.

Kẻ nào khiến Thiên hạ đệ nhất đao như hắn phải kiêng dè?

Tả sứ Lục Ảnh môn cùng môn hạ của gã vừa đặt chân vào điện đã điểm trên mặt một ý cười nhạt nhào mà đặt tay trước ngực hành lễ.

"Lục Ảnh môn Đề Mạt Bất Cách Mã Y bái kiến Tô lâu chủ. Mong lâu chủ thứ lỗi cho sự chậm trễ của mỗ đây."

Trong mắt Tô Mạc Vãn chứa đựng một tia ẩn nhẫn, hắn phất tay áo cười nhưng không cười: "Bổn toạ không trách ngài, Tả sứ không quản đường xa mà đến đây đã là phúc phần của ta rồi. Nào, mời Tả sứ ngồi."

Nhiếp Tư Mặc đưa tay che miệng ho khan vài tiếng, bất chợt toàn thân nàng khựng lại, một tia nghi hoặc lướt qua gương mặt.

Trên tầng hai sau tộc trụ Hàm Quang lầu có một nam một nữ đứng đối diện đang khuất sau đó. Nữ nhân mặc y phục màu tía khoác áo choàng lông vũ còn nam nhân một thân bạch y đơn giản mà gọn gàng.

Nàng không nhìn được dung mạo của họ, cũng không nhìn được biểu tình trên gương mặt. Hai người này đều đeo mặt nạ quỷ đặc trưng của Thiên Cực lâu, ánh mắt họ đang chăm chú dõi xuống đại điện như thể nhất cử nhất động của từng người đều lọt vào tầm mắt của đôi nam nữ này.

Là người mà Tô Mạc Vãn sắp xếp?