Để anh không thể nào quên, một kỷ niệm không thể nào quên!
“Ấy, sao em còn đứng ở đây?”
Kiều Vân Nhung đỡ Kiều Nam Thành ra ngoài, nhìn Tô Hoàng Quyên đứng một mình ở đó thì không khỏi kinh ngạc.
Nhìn quanh, không thấy bóng dáng chú ba đâu.
“Chuyện gì đã xảy ra? Phong Khang đâu?” Bà ta nhíu mày, bước nhanh về phía Tô Hoàng Quyên. Không đến mức vậy chứ!
Mỡ đến miệng mèo rồi còn để anh thoát?
Tô Hoàng Quyên ngửa đầu, nước mắt muốn chảy ra lại lần nữa quay trở về.
Ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, không trả lời, chỉ hỏi Kiều Vân Nhung: “Camera giám sát của phòng này là cái nào?”
“Em hỏi để làm gì?” Kiều Vân Nhung hỏi. “Đương nhiên em có chỗ dùng tới.”
“Ồ, vậy ở phòng bên kia” Kiều Vân Nhung chỉ vào một căn phòng nhỏ hẻo lánh, nhớ đến cái gì, lại “xì” một tiếng: “Em cũng thật là, bây giờ không đi giải quyết Phong Khang, còn ở chỗ này quản camera làm gì? Lúc đầu em chỉ cách của nhà chúng ta có một bước thôi.”
Kiều Vân Nhung lải nhải, Tô Hoàng Quyên mắt điếc tai ngơ, bỏ qua bà ta.
Chỉ đi về phía phòng giám sát. Hôm sau.
Du Ánh Nguyệt tỉnh, ngực quặn đau.
Cô nằm mơ.
Trong một mà một đôi nam nữ đang dây dưa, người nam chính là người mà cô không thể quen thuộc hơn, vốn không cần nhìn, chỉ cần nghe một chút âm thanh là biết đó là ai.