Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 81: Nuôi quỷ gây họa (2)



Tà khí xông đến, linh thai tất nhiên sẽ đề phòng, bóng đen đó giống như cảm nhận được nguy hiểm, kịp thời thu tay lại, lại bò lên người thiếu gia họ Hầu đó, lui ra phòng, còn không cam tâm trừng mắt nhìn hai tôi.

“Nó là tà môn... cũng thông minh đấy." Anh tôi tức giận: “Xem ra chúng ta phải đến nhà kho lấy hàng thật của ba ra rồi, nếu không thì không đối phó được với đám ma quỷ này đâu.

Tiêu quỷ sai khẽ giải thích: “Những thứ này có người sống lấy dương thọ của mình để trao đổi với địa phủ, vậy nên chúng ta cứ một mắt nhắm một mắt mở, thường thì những chủ nhân của con ma này sẽ không được chết yên ổn, chúng ta cứ tuân theo nhân quỷ tuần hoàn đi, đừng tốn sức lực để ý đến nó."

Tôi không hiếu kỹ về quy định của Âm phủ, có điều tôi hiểu được những lời của tiểu quỷ sai nói - đây là ma do người nào đó nuôi? Chuyện tổn hại dương thọ như vậy, chẳng nhẽ Âm phủ cũng không để ý tới sao?

Tên Hứu thiếu gia nằm ở trên sofa, hai mắt hắn ta nhắm chặt lại, trợ lý Phương vội vàng gọi thúc giục 120, trong phòng có hơi hỗn loạn, nhưng những hành động khi nãy của chúng tôi đã bị ông chủ Chung nhìn thấy.

Ông ấy đi lại cạnh tôi, đột nhiên hỏi – tiểu quỷ sai vẫn chưa đi đâu.

Tôi gật đầu với tiểu quỷ sai, hai bọn họ cúi người hành lễ xong thì biến mất, ông chủ Chung chà sát hai tay hỏi: “Quan thiếu hiệp, cô Thanh Tiêu, khi nãy hai người... có phải đang đuổi tà không?

Nào chỉ có đuổi tà? Con ma đó còn lại một con ma có IQ cao nữa chứ.

Ông chủ Chung khẽ nói với tôi: “Nếu như hai người có thể chữa được cho vị thiếu gia này, đừng nói là tiền công cả mấy chục triệu, muốn bao nhiêu cũng có, gia đình anh ta không tầm thường đầu..."

Ông ta ra hiệu bằng ánh mắt với chúng tôi, thần sắc đó, hình như là nói: Đừng nói tôi không trượng nghĩa nhé, cô xem, cơ hội tốt như vậy, tôi cũng gợi nhắc cho hai người rồi!

Chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú gì bíu vám lấy mấy người quanh lớn , nhưng nhìn thấy ma quỷ hại người, chúng tôi cũng không thể mặc kệ được.

Tôi bước lên lại chỗ tên Hứa thiếu gia đó xem thế nào, sắc mặt trắng bợt, mày nhíu chặt, giữa lông mày có khí đen.

Tôi học theo cách của bên nhà mẹ tôi, lấy ít hạt cơm mềm ở trong bát cơm, chuẩn bị ấn vào giữa lông màu hắn.

“Cô làm gì đấy!!" vệ sĩ của Hứa thiếu gia tức giận hét lên.

Ông chủ Chung lập tức kéo trợ lý Phương lại một bên nói thì thầm, chắc hẳn là nói chúng tôi giỏi như thế nào, là người tốt.

Trợ lý Phương khó xử nói: “Vậy nếu làm thương đến thiếu gia thì sao chứ?!"

"Ông nhìn thấy một nắm cơn có thể làm hại người chưa?” Anh tôi không nhịn được gắt lên: "Chúng tôi đang giúp hắn ta, không thì đợi đi vào phòng ICU của bệnh viện đi!”

Trợ lý Phương do dự gật đầu: “Được rồi... vậy hai người cẩn thận đấy...”

Tôi cảm thấy khó hiểu, Hứa thiếu gia này rốt cuộc là ai chứ, một nắm cơm thôi mà cũng có thể làm cho những người bên cạnh hắn căng thẳng như vậy?

Tôi cúi người xuống bên cạnh sofa, nhẹ nhàng chà sát nắm cơm đó lên ấn đường của hắn, bàn tay khác thì khẽ đọc bấm lại, những đạo pháp này tôi vừa học vừa dùng, cũng không biết hậu quả như thế nào, nhưng khí đen ở ấn đường của hắn ta cũng dần dần đỡ hơn rồi.

Anh tôi đứng bên cạnh ôm tay nói hênh hoang: "Nhìn thấy chưa, đám người các người cứ không hiểu về những thứ mà lão tổ tông để lại."

Trợ lý Phương tận mắt nhìn thấy biểu cảm của Hứa thiếu gia không còn nhíu chặt mày nữa, mà đã dần dần giãn ta, lập tức gật đầu với anh tôi cung kính nói: “Đúng đúng vậy, hai người còn trẻ tuổi, quả nhiên là người tài giỏi, tài giỏi! Nãy tôi còn định mời đại sư Lỗ và đại sư Tề đến xem chứ...”

Tôi ngước đầu nói với trợ lý Phương: “Đi tìm ông tiêm mang tới đây, đút hắn ta uống mấy bát canh kia đi, vừa đúng lúc có số canh này của ông chủ Chung, còn chưa mở nắp nữa.”

Vệ sĩ đỡ Hứa thiếu gia lên, tôi bưng lấy nữa bát canh, dùng kim tiêm cho vào miệng hắn ta, đút từ từ, khi nãy hắn ta bị ma hút đi hơi thở, vừa đúng lúc dùng canh này để bồi bổ lại, làm cho cơ thể ấm lên.

Sắc mặt của hắn ta đã tốt lên nhiều rồi, trợ lý Phương kích đông bám víu lấy chúng tôi, liên tục cảm ơn, tôi đang định ngước đầu lên nói ông ta đừng làm ồn nữa, cánh tay đột nhiên bị giữ lại.

“Á!” Bát canh trong tay bị đổ mất, hắt lên người tôi.

Hứa thiếu gia đã mở mắt ra rồi, gương mặt phòng bị nhìn tôi chằm chắm - hắn cho rằng tôi hại hắn sao?

"Đm! Mày làm gì vậy, bỏ em gái tao ra!" Anh tôi bước lên định đạp hắn, thì bị vệ sĩ của hắn giữ lại.

Trợ lý Phương và ông chủ Chung làm người hòa giải, tên họ Hứa này giữ chặt lấy cánh tay tôi, hai mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, đến khi nghe xong hết những lời giải thích của trợ lý Phương, mới buông tay tôi ra.

".. Thất lễ rồi." Hån ta hờ hững nói.

Cái người này đúng thật là! Đến lời cảm ơn còn không nói, biểu cảm đó cứ như tôi nợ tiền hắn không bằng!

Tôi bực tức đừng dậy, bóp tay nói: "Là chúng tôi thất lễ mới đúng, Hứa thiếu gia là cành vàng lá ngọc, chúng tôi không nên tùy ý ra tay cứu giúp, nên để anh đến bệnh viện nằm mười này nửa tháng mới đúng.”

Anh tôi đẩy đám vệ sĩ của hắn ta, giơ tay kéo tôi lại: “Thanh Tiêu, tay có bị bỏng không?"

Mặt tôi u ám, lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú thì cũng thôi đi, mu bàn tay còn bị bỏng đỏ nữa chứ, áo quần cũng bị canh hắt lên.

Ông chủ Chung vội vàng giải thích với Hầu thiếu gia: “Hầu thiếu gia, hai người này đều là con cháu thảo hiền..."

"Ai là con cháu thảo hiền của ông chứ, đừng có nhận vơ quan hệ như vậy!" Tôi tức giận hét lên.

Ông chủ Chung ngượng ngùng cười, tiếp tục nói với Hứa thiếu gia: “Hai người này không tầm thường đâu, lần trước đã giúp tôi giải quyết được một rắc rối lớn đấy..."

Hứa thiếu gia nặng nề cất tiếng hỏi: “Là chuyện công trình của ông sao?”

"Đúng đúng vậy, có lẽ Hứa thiếu gia cũng có nghe qua rồi, hai người này đều rất tài giỏi, hơn nữa còn rất trượng nghĩa, cực kỳ tốt, không kiêu căng lại lương thiện, quả là người hiếm có trong cái ngành này! Khi nãy thiếu gia bất ngờ bị hôn mê ngã xuống đất, bọn họ có lòng tốt muốn giúp được, thiếu gia thấy sức khỏe bây giờ đã đỡ hơn chưa?"

Nhờ có những lời nói an ủi đó của ông chủ chung, cái tên Hứa thiếu gia đó mới đỡ lạnh lùng hơn, hắn lấy khăn tay lau đi những hạt cơm dính nơi trán, chỉnh lại quần áo rồi ngồi lên.

"Cảm ơn hai người.” Hắn gật đầu về phía chúng tôi.

Trợ lý Phương với ông chủ Chung vô cùng khiêm nhường với hắn ta, hắn ngồi trên sofa, hai người đó giống như chó theo chân đứng ở hai bên, phía sau còn có vệ sĩ bao quanh nữa.

Hừ, cái tên này rốt cuộc là công tử thiếu gia nhà nào chứ, khí chất của hắn ta không giống như kẻ ăn chơi, biểu cảm rất điềm tĩnh căn dặn mọi việc.

"... Đi xin lỗi những vị khách quý trong bữa tiệc, nói tôi không được khỏe, lần sau sẽ mời bọn họ ăn cơm." Hắn nói với trợ lý Phương.

Tên chó theo chân trợ lý Phương đã chạy mất, ông chủ Chung cười cười tạo dựng mối quan hệ, cũng không thèm để ý tới chúng tôi: “Hầu thiếu gia làm việc tân tâm tận lực, đúng là hiếm gặp trong thế hệ trẻ tuổi bây giờ, không biết lão gia còn khỏe không?"

Anh tôi bĩu môi nói: “Những thế hệ sau này đúng là không có giáo dục, ân nhân cứu mạng còn đang đứng trước mặt, cũng không thèm nói tiếng cảm ơn, Thanh Tiêu chúng ta đi thôi, ông chủ Chung, sau này đừng kêu chúng tôi đến ăn cơm nữa.”

Ông chủ Chung ngượng ngùng đuổi theo chúng tôi xin lỗi, trước khi tôi bước ra ngoài cửa có quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh giá của tên Hứa thiếu gia đó vẫn nhìn tôi chằm chằm.